Editor: Kẹo Mặn Chát
25.
"Huyết áp 60/40, cơ thể bị gãy xương nhiều chỗ, xuất huyết nội nghiêm trọng..."
"Ngài Tông, ngài có nghe thấy tôi nói không? Đừng ngủ, tuyệt đối đừng ngủ!"
Tông Ứng Trì gắng sức mở mí mắt, trong tầm nhìn mơ hồ hắn nhận ra nơi này là bệnh viện.
"Anh ấy cần phẫu thuật ngay lập tức, người nhà bệnh nhân đâu? Giấy đồng ý phẫu thuật..."
Người nhà?
Tôi không có người nhà.
Tông Ứng Trì muốn nói với bác sĩ như vậy, nhưng không biết vì sao ngay cả há miệng cũng biến thành một động tác khó khăn tốn sức.
Chuyện từ khi nào ấy nhỉ?
Tông Ứng Trì chậm rãi nhớ lại.
Hình như là năm hắn chín tuổi, ba mẹ gặp tai nạn giao thông, chỉ trong một đêm hắn trở thành trẻ mồ côi, chính ông nội là người nuôi hắn lớn lên.
Thân thể của ông nội không tốt, Tông Ứng Trì tốt nghiệp cấp 3 xong liền muốn đi làm thuê, nhưng ông nội tức giận đến mức suýt chút nữa đuổi hắn ra khỏi nhà.
Về sau Tông Ứng Trì lên đại học, nhưng không đến một tháng thì nhận được tin ông nội qua đời, Tông Ứng Trì không thể nhìn thấy ông lần cuối cùng.
Sau khi tốt nghiệp Tông Ứng Trì tới thành phố lớn, không tìm được việc làm đành vào khách sạn làm nhân viên phục vụ, không biết thế nào lại bị người đại diện nhìn trúng, ký hợp đồng vào công ty làm một thần tượng nhỏ nhoi.
Tông Ứng Trì chưa từng ca hát, càng không biết nhảy múa, thật vất vả mới tham gia vào một chương trình tuyển tú mà còn bị xa lánh, hắn là người không được coi trọng nhất trong công ty, sau đó hắn thậm chí còn quay lại khách sạn bưng bê rửa chén.
Cho đến khi《Tây Giản》xuất hiện, cho đến khi hắn gặp được Diệp Thiều Hoài.
Từ đó, Tông Ứng Trì trơ mắt nhìn nhân sinh của mình bị cắt đứt thành hai nửa, một nửa trước thuộc về hắn, một nửa sau toàn bộ thuộc về Tây Giản.
Tông Ứng Trì nghĩ chuyện này không có gì không tốt cả, nếu như bắt đầu lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ không chùn bước mà nhào về phía ngọn lửa cháy hừng hực đó.
Bởi vì đó là Diệp Thiều Hoài.
Trước khi Tông Ứng Trì nhận《Tây Giản》hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, là Diệp Thiều Hoài giảng hắn diễn từng chút một, tay trong tay dạy hắn.
Nụ hôn đầu tiên của Trương Trì và Văn Thiều trên màn ảnh là kết quả NG vô số lần của Diệp Thiều Hoài và hắn.
Cả đời này Tông Ứng Trì cũng chưa từng được đối đãi kiên nhẫn như vậy.
Hắn là một viên đá không đáng chú ý trên đường, đã quen bị người đá tới giẫm lui, nhưng Diệp Thiều Hoài lại nhặt hắn lên, cẩn thận nâng trên tay cẩn thận mài dũa, mài thành dáng vẻ mượt mà đẹp mắt.
Cho dù ý định ban đầu của Diệp Thiều Hoài khi làm tất cả những điều này chỉ là để hoàn thành công việc.
Làm sao một con chuột sắp chết đói có thể quan tâm phô mai trước mặt có độc hay không? Người bị lửa thiêu sao có thể quan tâm hồ nước trước mặt nông hay sâu?
Làm sao Tông Ứng Trì có thể không rơi vào bẫy rập đây?
Hắn cho Diệp Thiều Hoài tất cả lần đầu tiên.
Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên yêu đương.
Diệp Thiều Hoài nói muốn dạy hắn yêu đương, vì thế Tông Ứng Trì rơi vào bể tình.
Diệp Thiều Hoài nói để lần sau, Tông Ứng Trì vẫn luôn chờ lần sau xa xôi vô hạn này.
Mối tình đầu có hạn dịnh này vốn nên chấm dứt cùng với dấu chấm hết cuối cùng trong kịch bản, nhưng Tông Ứng Trì đợi hai mươi năm cũng không đợi được có người đến hô "Dừng".
Mối tình đầu này là một tạo tác giả dối, là một lời nói dối được sắp đặt công phu, nó và bộ phim không thể được công chiếu, giống như một viên sỏi nằm trong dòng chảy của năm tháng, bị lãng quên, bị vứng bỏ, bị chôn vùi, nhưng không bao giờ chết đi.
Hắn trông thấy rõ ràng tất cả mọi người đều xuôi theo dòng nước lũ đi về phía trước, chỉ có mình hắn bị kẹt lại trong bùn cát.
Dòng nước chảy xiết nện vào người hắn cùng với vô số lần từ chối của Diệp Thiều Hoài, bào mòn hắn biến hắn từ một hình tròn được mài dũa đẹp đẽ trở nên loang lổ đầy lỗ hổng.
Có đôi khi Tông Ứng Trì cũng sẽ nghĩ, có lẽ chỉ là hắn quá ngu ngốc, khi hắn học được cách diễn thì hắn sẽ quên được Diệp Thiều Hoài, rất nhiều năm sau, hắn cũng có thể mang theo người mình yêu tới trước mặt Diệp Thiều Hoài, thản nhiên giới thiệu cho họ quen biết.
Thế là hắn liều mạng diễn xuất, trải nghiệm tình yêu và chia tay trong tất cả các loại cuộc sống.
Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, mười năm trôi qua, hắn đã giành được giải thưởng mà Diệp Thiều Hoài từng có, đi qua con đường anh từng đi, cuối cùng vượt qua anh.
Chớp mắt hai mươi năm trôi qua, hắn đã từ bỏ sự nghiệp diễn xuất, trở về làm một người bình thường.
Nhưng vì sao hắn vẫn không thể thoát khỏi Tây Giản, vừa ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy lan can sắt chia bầu trời đêm thành năm phần, như thể hắn bị mắc kẹt trong phòng tạm giam của trại cải tạo suốt cả một đời.
Giờ đây cuối cùng hắn cũng hiểu.
Chỉ cần Diệp Thiều Hoài còn sống thì hắn sẽ phải diễn cả đời.
Diễn một Tông Ứng Trì không yêu Diệp Thiều Hoài.
Quá khó.
Ngay cả khi Tông Ứng Trì che tai nhắm mắt ngậm chặt miệng lại, tình cảm vẫn sẽ tỏa ra từ trong hô hấp.
Nhưng hắn không thể để Diệp Thiều Hoài nhìn thấy.
Diệp Thiều Hoài là người tốt nhất trên thế gian, anh có người yêu của mình, có gia đình hạnh phúc.
Tông Ứng Trì không có tư cách can dự vào.
Trong bộ phim không thể NG này, Tông Ứng Trì nhất định phải luôn luôn duy trì trạng thái tốt nhất, hắn đã diễn hơn nửa đời người, kỹ năng diễn xuất đỉnh cao sẽ vĩnh viễn giúp hắn tiếp tục nhìn thấy Diệp Thiều Hoài.
Nhưng quá mệt mỏi rồi.
Điểm kết thúc ở đâu?
......
Trong cơn mê man, Tông Ứng Trì nhìn thấy Diệp Thiều Hoài đứng bên cạnh mình, gọi tên hắn, không ngừng lấy mu bàn tay lau mắt, hình như là đang khóc.
Tông Ứng Trì muốn an ủi anh, hắn dùng sức há miệng nhưng lại phát hiện mình không có sức lực lên tiếng.
Đừng khóc, không cần khóc đâu.
Tông Ứng Trì nghĩ, thật ra thế này rất tốt.
Trương Trì và Văn Thiều đã có một cái kết rất đẹp, kết cục của hắn cũng không tính là quá xấu.
Đời này có nhiều thứ dù cho không thể có được thì vẫn có thể tồn tại, nhưng hắn thực sự rất muốn quay lại mùa hè năm ấy ở Tây Giản.
Tầm nhìn dần trở nên mờ nhạt, hắn từ từ nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, hắn phát hiện mái tóc bạc và nếp nhăn của Diệp Thiều Hoài đã biến mất, anh đã trở về dáng vẻ hai mươi năm trước.
Tông Ứng Trì thở gấp, giãy dụa, dùng chút sức lực cuối cùng vươn tay về phía anh...
26.
Mùa hè ở Tây Giản vẫn nóng bức như trước, Trương Trì mua một ly nước đá ở cửa hàng tiện lợi, tận dụng cơ hội giải nhiệt trong vài phút.
Đây là lần đầu tiên Trương Trì quay lại Tây Giản sau khi học cấp ba, hắn vốn tưởng rằng đời này mình sẽ không bao giờ trở về nữa, không nghĩ tới nhờ có chuyến công tác nên đi thăm lại chốn cũ.
Tây Giản đã thay đổi rất nhiều, trường cấp ba nơi Trương Trì theo học ngày trước đã biến thành trường tiểu học, đất hoang xung quanh đã được khai phá thành khu dân cư, đường rộng gấp đôi, còn thêm lối đi bộ và đèn giao thông, Trương Trì không thể tùy ý băng qua đường như lúc còn bé nữa.
Sau khi uống xong một chai nước đá, Trương Trì bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, từng bước hòa mình vào dòng người qua lại.
Hiện tại là giờ tan học buổi trưa, trên đường có rất nhiều học sinh mặc đồng phục, Trương Trì nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, cũng không thể nhận ra đồng phục của trường nào, giống như hắn không nhận ra thành phố này.
Trương Trì chậm rãi đi về phía trước, lướt qua vô số gương mặt xa lạ.
Bất chợt, Trương Trì dừng bước, hai bên huyệt thái dương đau nhói như bị kim châm, hắn quay đầu lại, nhìn về phía đám người gọi một tiếng:
"Văn Thiều?"
Một bóng lưng dừng lại.
27.
"Văn Thiều, đến nhà tôi ăn cơm đi."
"Được..."
-----Kết thúc-----.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...