Tây Du Nhất Mộng

Thời tiết hôm nay khá ẩm ướt, bầu trời xầm xì, mây nhìn nặng nước, có vẻ sắp mưa to. Có điều tất cả không ảnh hưởng tới Đại Nhiệt, hắn đang theo thói quen đi bài Thái Cực Quyền ở trong phòng. Luyện một lúc nóng người, hắn dứt khoát cởi luôn quần lót, đồ chơi giữa háng giống như chi thứ năm lắc lên lắc xuống theo tiết tấu, trông rất thú vị.

Khỏa thân đem lại cảm nhận không tồi, có một loại cảm giác trở về với thiên nhiên nguyên thủy. Chẳng trách nhiều người thích chọn những bãi biển được phép không mặc đồ mà đi nghỉ.

Ngay lúc bài quyền sắp sửa hoàn thành, cửa phòng bỗng lạch cạch mấy tiếng như có người đang mở. Đại Nhiệt rất ngạc nhiên, chẳng có nhẽ trộm cắp bây giờ thay đổi lịch công tác, chuyển từ đêm sang ngày?

Hắn không kịp mặc quần áo, lập tức chạy đến góc tường vớ lấy cái ống tuýp rồi núp sau cánh cửa, chuẩn bị ‘nghênh đón’ kẻ trộm —nhắc đến trộm cắp, Đại Nhiệt luôn căm thù đến tận xương tủy. Khi hắn còn đang học trung học, có một lần đi xe bus thì bị trộm cắp hỏi thăm. Gã móc túi chết tiệt đó có vẻ đang trong thời gian thực tập, kỹ thuật còn chưa tới, vốn định giật túi tiền của Đại Nhiệt nhưng không biết lóng ngóng thế nào lại suýt giật đứt chi thứ năm của hắn. Mối thù sâu như bể này không báo không phải là người, suýt nữa Đại Nhiệt đã mang lỗi với cha mẹ, càng có lỗi với vợ tương lai của hắn!

Cánh cửa được mở ra một cách dễ dàng, xem ra kẻ trộm này kỹ thật rất cao. Đại Nhiệt đang định ra tay thì lại thấy kẻ bước vào có một mái tóc dài còn bóng mềm hơn cả tơ lụa, không ngờ là một cô gái.

Áo ba lỗ màu đen, quần jean short nửa đùi, giày thể thao màu trắng, đây chính là thời trang mùa hè mà Long Hải Thanh thích nhất, có thể khoe ra 99% dáng người mê hoặc của nàng. Lúc học chung trước kia, Đại Nhiệt từng vô số lần mơ ước mình có thể biến thành một con muỗi để bay đến cắn một miếng lên làn da trắng sữa kia, không hề nghĩ tới kết cục có thể bị nàng đập một phát chết tươi.

Mà bỏ qua hồi tưởng, giờ có vị nào có thể giải thích tại sao nàng lại tới nơi này, lại còn có chìa khóa mở cửa được không?

Ống tuýp trên tay Đại Nhiệt rơi leng keng xuống sàn nhà.

Long Hải Thanh bỗng nhiên quay lại, ánh mắt liếc qua toàn thân Đại Nhiệt 0.1 giây, sau đó không nói một lời bước tiếp vào phòng. Đại Nhiệt có thể thề, ánh mắt của nàng dừng lại ở chi thứ năm của mình ít nhất 0.09 giây!

Nghĩ đến đó, hiện tượng kinh điển mỗi sáng lại tự nhiên xuất hiện, một cảm giác xúc động khó có thể đè nén ùa tới. Đại Nhiệt hận không thể lập tức xông lên đè Long Hải Thanh xuống giường, giải quyết vấn đề sinh lý.


Bình thường, Đại Nhiệt đọc những tiểu thuyết trên mạng thì thường xuyên có đoạn khi nữ nhân vật chính đẹp như tiên nữ xuất hiện sẽ khiến mọi vật lu mờ, tất cả đều cảm thấy nàng là một nữ thần tiên tử gì gì đó, xinh đẹp thánh khiết đến độ người ta không sinh ra nổi bất cứ ý nghĩ muốn khinh nhờ nào v.v… Kỳ thực, những điều này là cực kỳ vô lý, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng làm cho nam nhân thêm điên cuồng trong việc muốn chiếm giữ lấy nàng mà thôi.

Nhưng nhiều khi nghĩ là một chuyện, còn dám làm hay không lại là chuyện khác. Đại Nhiệt thuộc nhóm dám nghĩ bậy chứ chưa dám làm bậy — hắn làm người rất có nguyên tắc, từ việc hắn học 4 năm đại học vẫn giữ được tấm thân đồng tử là có thể chứng minh. Bởi vì, trong đại học, số lượng đồng nam cũng chẳng nhiều hơn xử nữ được là bao, hiếm như lá xanh mùa thu.

Một người rất có nguyên tắc, lại sinh ra ở thời đại không có nguyên tắc đương nhiên sinh ra mâu thuẫn. Rất nhiều người quen biết Đại Nhiệt đều có cảm giác hắn có chút quái dị, có chút khác người, lại hơi ngơ ngáo. Những đặc điểm này dù bị hắn dùng đủ loại cử chỉ ngôn từ hài hước nhằm che giấu đi mà vẫn ‘nổi lềnh phềnh’ ra bên ngoài.

Đại Nhiệt khó khăn lắm mới đè nén được nội tâm xúc động xuống, kêu lên:
- Có ai trong phòng không? Ném giúp ca cái quần lót.

Vèo, một cái quần tam giác bị vo tròn như giẻ lau được ném ra. Ai cũng không thể tưởng tượng ra, cái đống nhàu nát này mấy giây trước vẫn còn là một vật phẩm che chở cho bộ phận sống còn của nam nhân. Bởi vậy có thể thấy được người ném ra có tâm trạng kích động cùng tức giận đến mức nào.

Đại Nhiệt đột nhiên cảm giác rất đắc ý, tựa như chiếm được tiện nghi rất lớn.

Long Hải Thanh đứng ở trước cửa sổ, giả vờ như không có việc gì nhìn ngắm phong cảnh, nhưng đôi bàn tay trắng nắm chặt đến trắng bệch đã bán đứng tâm tình kích động hiện tại của chủ nhân.

Đại Nhiệt mặc y phục chỉnh tề chạy đến, ho khan một tiếng, ngập ngừng một lúc, rốt cuộc tìm được đề tài:
- Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ.


Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy hối hận, cảm giác mình đúng là chẳng có khiếu tán chuyện với gái.

Long Hải Thanh cực kỳ bối rối trong lòng. Tuy rằng nhìn nàng luôn tự nhiên hòa nhã, thậm chí còn có chút nổi loạn, thế như thực chất nàng lại là một cô gái truyền thống. Vừa sáng sớm tới đây đã thấy gần như trọn vẹn cơ thể Đại Nhiệt, lại là lần đầu tiên nhìn thấy "thần khí" trong truyền thuyết, ngay cả người thông minh như nàng cũng không biết nên làm cái gì.

Thấy nàng không nói lời nào, Đại Nhiệt có chút ngượng ngùng sờ sờ cằm, tiếp tục dùng từ ngữ hài hước để hóa giải tình trạng xấu hổ:
- Tiểu Long Nữ, cậu yên tâm, tớ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm toàn bộ đâu, chỉ cần cậu phụ trách nửa người dưới là được…

- Ồ! Thế à?
Long Hải Thanh xoay người, trên mặt hơi mỉm cười, nhưng trong tay lại thoáng lóe lên ánh sáng, không ngờ là một con dao găm sắc bén chuyên dùng trong quân đội:
- Cậu muốn tớ phụ trách nửa dưới như thế nào?

Mỹ nữ như vậy mà lại mang đao kiếm bên mình, quá phá hư hình tượng rồi! Đại Nhiệt vội vàng lùi lại, cười nói:
- Tớ suy nghĩ lại rồi, chuyện quan trọng như vậy chính mình phụ trách vẫn tốt hơn.

Long Hải Thanh hừ một tiếng, hai bên má còn chưa hết ửng hồng, càng thêm diễm lệ, khiến Đại Nhiệt nhìn đến ngây người.


- Lưu manh!
Long Hải Thanh dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, bị ánh mắt mê đắm của hắn đánh bại, vội đi sang chỗ khác ngồi xuống, vớ lấy một tờ báo làm ra bộ đọc để che giấu ngượng ngùng, ai ngờ vừa lật đã đúng tới trang có hình ảnh một chiếc cột tạo hình kỳ lạ, khiến nàng không khỏi liên tưởng tới thứ đồ chơi kia của Đại Nhiệt, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, vội vàng nâng tờ báo che khuất khuôn mặt.

Đại Nhiệt cũng vội vã thu hồi ánh mắt, đánh trống lảng:
- Sao cậu lại có chìa khóa phòng tớ?

- Lần trước đến đây, thấy cậu có tận mấy chìa, cho nên tiện tay lấy đi một cái.
Long Hải Thanh cũng không ngẩng đầu lên đáp.

Lúc này Đại Nhiệt mới chợt hiểu, hình như chính mình có bốn chìa khóa nhà, trừ một chiếc để trong ngăn kéo thì ba cái khác đều treo cùng một chỗ, thiếu mất một cái lúc nào cũng không để ý. Hắn lại hỏi:
- Vậy sáng sớm cậu đến tìm tớ có chuyện gì thế?

Long Hải Thanh nói:
- Không phải là tới tìm cậu, tớ chỉ muốn đến đây nghỉ ngơi một lát thôi.

Đại Nhiệt mở to hai mắt, cười hắc hắc:
- Thì ra là tới tìm giường của tớ. Có điều giường cùng người tớ gắn bó như chân với tay, không thể chia lìa, cậu muốn thì phải dùng toàn bộ đấy.

Long Hải Thanh sẵng giọng:
- Nói ít thôi, ai thèm cái giường bẩn như chuồng heo này chứ.


Màn chào hàng thất bại, Đại Nhiệt gãi đầu, rốt cuộc quyết định hỏi vấn đề thắc mắc bấy lâu:
- Tiểu Long Nữ này, ừm… E hèm, tớ hỏi cậu chút, vì sao lúc trước, trước mặt bao nhiêu người, cậu lại nói những lời đó với tớ?

- Nói cái gì?

Đại Nhiệt thấy nàng không thừa nhận, tức mình nói huỵch toẹt ra:
- Nói cậu nhận lời làm bạn gái, còn sẽ kết hôn với tớ.

Đôi mắt đen lúng liếng của Long Hải Thanh xoay tròn mấy vòng, làm bộ dáng rất nghi hoặc nói:
- Tớ có nói những lời này sao?

Haizz, nữ nhân thật giỏi giả vờ. Quên đi, xem ra bây giờ không có biện pháp moi được đáp án từ nàng, có cơ hội lại hỏi sau vậy.

Đại Nhiệt rất lý trí mà dừng lại đề tài này, nói:
- Hôm nay tớ định lên trường một chuyến, cậu đi cùng không?

Long Hải Thanh làm ra một tư thế mệt mỏi mà vẫn động lòng người, nói:
- Tớ hơi mệt, chỉ muốn ngủ thôi, cậu đi một mình đi.

- Chịu thua cậu rồi…
Đại Nhiệt than thở một câu, không có biện pháp, chỉ có thể đi một mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận