“Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy.” Voldemort tựa bên cửa sổ, bóng hắn đổ dài trên mặt đất theo ánh trăng lạnh lẽo, hắn bình tĩnh nói, “Nếu Daniel là đứa con của đôi vợ chồng dưới tay ta, lời tiên đoán nói nó không trở thành trợ lực của ta thì là trợ lực của Dumbledore, ta sẽ lựa chọn cách làm giống như ông ta. Kẻ thù mạnh như thế, đứa nhỏ có thể bị bọn họ cướp đoạt, đoạt rồi có thể đoạt lại, nhưng cơ hội không nhiều. Nếu để cho địch nhân nuôi dưỡng đứa nhỏ, dựa vào lời tiên đoán, Tử thần thực tử khó mà tồn tại, tâm huyết thành dã tràng xe cát, là chuyện bi thảm nhất trong cuộc đời. Bởi vậy, phải đề phòng, phải tiêu diệt khả năng này, cách đơn giản nhất chính là xuống tay với đứa nhỏ, dù kẻ thù cướp được đứa nhỏ cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ chết mà thôi. Chỉ cần có thể ngăn cản tương lai nó trở thành trợ thủ đắc lực của kẻ thù, hy sinh một đứa nhỏ có đáng gì?”
Harry chua xót nói: “Ta luôn nghĩ, Dumbledore chính là Dumbledore.” Cậu trực giác Daniel sẽ xảy ra vấn đề ở Hội phượng hoàng, nhưng lúc sự thật phơi bày trước mắt cậu, lại khiến cậu không thể chấp nhận, lão nhân này thật độc ác, thật sự là Dumbledore cậu từng biết sao?
Voldemort hừ một tiếng khinh thường, “Đây là lý do kiếp trước em thất bại dưới tay ta! Chính trị không phân chia tà ác hay chính nghĩa, lịch sử là do người thắng viết nên, phù thủy sinh tồn được trong cuộc đấu tranh chính trị, còn có thể dùng từ tốt bụng để hình sao? Harry, em quá đơn thuần.”
Lời chê cười của Voldemort khiến Harry không thể phản bác, sự thật đã chứng minh hết thảy, cậu quá mức khờ dại ngây thơ, cậu luôn cho rằng cậu thua kém Voldemort về độ xảo trá nham hiểm, trên thực tế cậu cũng kém cả Dumbledore, hai người này sống lâu như vậy, trình độ của cậu không thể đạt tới.
Có lẽ, cho tới nay cậu chưa từng hiểu hết Dumbledore, ấn tượng mà lão nhân này để lại cho cậu chỉ là tầng ngụy trang giả dối, dù xuất phát từ lý tưởng gì, mục đích gì, đối xử với một đứa nhỏ 5 tháng tuổi như vậy…… Nếu Voldemort không cướp đi Daniel, có phải Dumbledore sẽ thi chú một lần nữa lên người nó? Bảo đảm không có sơ hở?
“Đó là chắc chắn. Không cần mất nhiều công sức, có thể cam đoan kẻ thù không coi trọng đứa nhỏ kia, chuyện tốt như vậy sao không làm? Dù sao cha mẹ của đứa nhỏ không biết, biết cũng nghĩ rằng mình nhầm lẫn.” Voldemort cười.
“Hẳn là như vậy, ông ta mới có thể chống lại ngươi.” Harry buồn bã nhìn Voldemort, không cam lòng thừa nhận thất bại, “Mà ta, lại chỉ cóthể bị ngươi đánh bại, thậm chí trả giá bằng tính mạng. Ông ta là người như vậy, ta không thể tưởng tượng được……”
Voldemort đi tới, ôm lấy Harry, dịu dàng an ủi: “Kỳ thật em đã làm rất tốt, hơn nữa emcòn có……Her…Herminoe Granger giúp em xử lý vấn đề chính trị, các em đã làm tốt lắm. Chính là, Dumbledore không dạy các em nắm giữ mọi thứ, có lẽ ông ta cho rằng sẽ phá hủy hình tượng của mình trong mắt các em. Mọi người đều biết Hội phượng hoàng nhiệt tình dũng cảm, am hiểu mưu mô quỷ kế không phải là tôn chỉ của Hội phượng hoàng.”
“Ông ta luôn nói cho chúng ta biết phải làm như thế nào, ông ta chỉ cần chúng ta làm theo yêu cầu, không nói vì sao phải làm như vậy. Ông ta muốn chúng ta đi trên con đường đã định sẵn, lại không một lời giải thích.” Harry đột nhiên bùng nổ, thất vọng ẩn sâu trong lòng về Dumbledore hoàn toàn bộc phát, cậu nhớ tới thời điểm 2000 – 2001, năm học thứ 5 ở Hogwarts, bị che giấu, bị cô lập, bị xét xử, bị chính người mình kính ngưỡng tránh né như dịch bệnh, bị ép học bế quan bí thuật cùng giáo sư cậu ghét nhất lúc đó, Dumbledore biết rõ tất cả nhưng không nói cho cậu, cứ như vậy nhìn thấy cậu giống đứa ngốc bị Voldemort xâm chiếm giấc mơ, cuối cùng hại chết cha đỡ đầu của cậu. “Vì sao ông ta không nói rõ mọi việc cho ta, vì sao? Vì sao ông ta chỉ hy vọng ta trở thành rối gỗ hành động theo sự sắp đặt? Thật nực cười……” Cậu đột nhiên dừng lại, suy sụp tựa lưng vào sofa, “Ta, bây giờ…… Mới trưởng thành một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...