Thấy vẻ mặt đau khổ của Harry, Miranda vô cùng khoái trá. Đã sớm không vừa mắt tên nhóc này, hôm nay có thể trả thù. Cô ta lấy ra từ trong áo choàng phù thủy một tấm da dê, ném cho Harry, ” Bỏ ảo tưởng của mày đi, tên nhóc!”
Harry bối rối bắt lấy tấm da dê, dùng ngón tay run run mở ra, lập tức sững sờ. Trên bức họa là người đàn ông 25, 26 tuổi, tóc đen rối bời, đôi mắt xanh lá không che dấu được đau buồn, hắn không cao lớn, cũng không cường tráng, nhưng lại khiến người khác cảm giác hắn cứng cỏi đến mức không thể bị quật ngã, cho dù hắn đã mỏi mệt đến mức giây tiếp theo có thể ngã xuống.
Ánh mắt này, thân hình này, cảm giác này – quá quen thuộc!
Harry nhìn thấy khuôn mặt này qua gương vô số lần, nó biểu hiện cho năm tháng chiến tranh, một loại dày vò không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể thất bại. Hôm nay, nó đã trở thành chuyện cũ, phiêu tán trong gió, có lẽ sau này, Harry Potter không cần làm việc không muốn làm, bỏ ra toàn bộ bản thân để là ” Ngôi sao cứu thế “, kể cả sinh mệnh của mình.
Như vậy cũng tốt, Harry nghĩ.
” Đây…… Đây là?” Cậu không dám tin, dùng tấm da dê che khuất khuôn mặt.
Miranda đắc ý, người trên bức tranh cũng giống cô. Tuy tất cả mọi người đều là kẻ thay thế, không ai cười ai, nhưng Harry Potter quá giống, giống đến mức khiến mọi người tức giận, giờ đây đau khổ của cậu là hạnh phúc của cô. ” Hắn chính là người chủ nhân Voldemort thật sự yêu. Chủ nhân Voldemort tìm kiếm hắn khắp mọi nơi, nhưng không thu hoạch được gì, thất vọng, sau đó mới tìm những người giống hắn làm tình nhân, an ủi trái tim trống rỗng, càng giống càng được ngài ấy cưng chiều. Cho nên, mày giống hắn chín phần, lại biết nói xà ngữ, mày trở thành người chủ nhân cưng chiều, được ngài lập làm người kế thừa, nhưng thực tế mày không hề khác bọn tao, đều là kẻ thay thế, chỉ có điều, mày là hàng tốt.” Cô ta thoải mái cười.
Thật sự là nên nói thế nào đây, Harry quả thực không biết nên khóc hay nên cười, nếu không có tấm da dê che đi, nhất định Miranda có thể thấy khuôn mặt dở khóc dở cười của cậu. Uổng công cậu chờ đợi lo lắng, kết quả cũng chẳng có gì. Cậu còn tưởng rằng…… Chứng cứ của Miranda…… Thật ra Voldemort trước kia có yêu người khác cũng không chứng tỏ hiện tại hắn không yêu mình. Nhưng điều kỳ lạ nhất là, người Voldemort yêu trước kia, lại chính là mình, trên thế giới sao có chuyện vớ vẩn như thế chứ.
” Mày tỉnh lại đi, mày chỉ là công cụ giúp chủ nhân Voldemort trút buồn chán, hiện tại mày vui vẻ, nhưng sau này có người giống người kia hơn mày xuất hiện, mày lập tức bị chủ nhân vứt đi, sẽ không bao giờ để ý tới nữa.” Miranda tiếp tục đả kích Harry.
” Không có khả năng, không có khả năng!” Harry ngẩng đầu lên, khua tay khua chân, ” Voldy nói, nói hắn yêu ta, hắn nói hắn yêu ta, hắn sẽ không gạt ta!”
Mặt Miranda tức giận méo mó, giống như một ác ma, sau đó, cô ta khôi phục như ban đầu, giọng điệu ngả ngớn, ” Chủ nhân cũng nói yêu ta, vậy thế nào? Ngài ấy luôn nói yêu với kẻ thay thế, nếu mày tin, mày là kẻ ngu ngốc.”
” Ta không nhớ rõ ta có nói yêu ngươi.”
Cho dù thanh âm vô cùng tức giận nhưng không giảm đi sự hấp dẫn từ từ vang vọng, sợ tới mức mặt Miranda không có chút máu, cơ thể run rẩy. Cô ta cố gắng không để mình ngã xuống đất, tuyệt vọng quay đầu lại, Voldemort lửa giận bừng bừng trừng mắt nhìn, hai mắt màu đỏ báo trước kết cục của cô ta.
“Jim, giao cho ngươi, ta muốn cô ta còn sống, sống để ta tự mình xét hỏi.” Voldemort nghiến răng nói, cho dù là ai, cho dù tài năng cỡ nào, chỉ cần kẻ đó gây tổn thương cho Harry, hắn bắt kẻ đó sống không bằng chết!
” Vâng, chủ nhân tôn kính.” Jim vung đũa phép, Miranda hôn mê, hai Tử thần thực tử khiêng cô ta lên đi theo Jim.
Giải quyết xong Miranda, Voldemort nhìn phía Harry, hắn nhanh chóng tới trước mặt cậu bé, ” Nghe ta giải thích, cô ta lừa em.” Hắn muốn ôm chặt cậu bé vào trong lòng, dùng hành vi của mình bày tỏ tâm ý, nhưng mà hắn sợ cậu bé sẽ che lỗ tai hoặc dùng sức đẩy hắn ra, cự tuyệt hắn. Vì sao? Harry còn đang xem bức tranh kia, trong mắt hiện lên đau khổ.
Chần chừ thật lâu, Voldemort vươn tay lên, ôm chặt lấy đôi vai mảnh khảnh của Harry, giọng nói khàn khàn có chút đau khổ,” Nghe ta giải thích được không? Harry, cho ta một cơ hội, nghe ta giải thích, xin em!”
Harry cúi đầu, dùng tay áo xoa xoa mắt, ” Được, ta nghe.”
Ống tay áo hạ xuống, Voldemort thấy trên gương mắt trắng nõn thấm đẫm nước mắt.
Ô…… Đáng chết, nhựa của dây leo, sao lại cay như thế này…… (Har ơi là Har, chết cười)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...