Tiếp theo, Charles Veron lại đứng lên, Barty Crouch Sr và Abraxas Malfoy đi phía sau hắn lên bục, dừng lại, một nữ phù trẻ tuổi thủy xinh đẹp của bộ pháp thuật cầm một chiếc hộp bằng bạc đi đến bên cạnh Charles Veron, lần này nghi thức trao huân chương bắt đầu.
Harry, dưới nụ cười của Voldemort cùng tiếng vỗ tay của mọi người, đứng dậy, không nhanh không chậm đi đến chỗ bộ trưởng bộ pháp thuật, khuôn mặt bình tĩnh như nước không có một tia cảm xúc, giống như nghi thức cậu nhận huân chương không hề quan trọng, giống như không hề có quan chức cấp cao của bộ pháp thuật nước Anh, giống như không hề có sự tồn tại của quan chức các nước khác, giống như không có vô số tầm mắt nhìn vào cậu, mà giống như là một cuộc gặp mặt nho nhỏ, bình thường không cần đặc biệt chú ý, biểu hiện bình tĩnh tự nhiên chiếm được ấn tượng tốt của nhiều người. Không ai biết thật ra Harry có chút lo lắng, mới đi được vài bước, mấy trăm đôi mắt nhìn vào khiến cả người cậu phát sốt, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Cậu là ai chứ, cậu là Harry Potter, Harry Potter sống hai đời người! Lúc trước cậu không trải qua chuyện như vậy, mà chỉ trải qua vô số gió tanh mưa máu, là chiến sĩ đã được thử thách, hàng vạn người chú ý chỉ trỏ, cậu rất nhẹ nhàng trở lại cảm giác lúc trước, cảm giác sừng sững bất động.
Cậu đến trước mặt Charles Veron, như quý tộc tao nhã cúi chào – ở nhà Slytherin sáu năm, cũng xem như bị nhiễm một phần; Charles Veron lấy hộp bạc nhỏ trong tay nữ phù thủy, ánh sáng chớp lên; Charles mở hộp, lấy huân chương vàng ra cho mọi người xem, ánh sáng chớp lên; sau đó bỏ vào; cẩn thận đưa hộp cho Harry; Harry khiêm tốn nhận lấy, bắt tay với Charles, ánh sáng chớp lên; Harry mở hộp, để mọi người chiêm ngưỡng huân chương Merlin đệ nhất; sau đó Harry và Charles cùng cầm lấy chiếc hộp, ánh sáng chớp lên; Charles và hai vị phó bộ trưởng xoay người đi trở về chỗ ngồi, ánh sáng lại chớp lên. (ánh sáng chớp này, đọc mãi ta mới biết nó là ánh sáng phát ra từ máy ảnh á)
Nghi thức trao huân chương hoàn thành, Harry đổ mồ hôi, ánh sáng cứ chớp lên liên tục khiến cậu chịu không nổi. Lúc trước Voldemort nói cho cậu về trình tự của nghi thức, căn dặn cậu, mỗi một động tác phải dừng lại một chút, bởi vì duy trì thời gian cho phóng viên chụp. Trước đây cậu đâu có biết, giờ trải qua mới biết được, cái này thật không dễ, không có thời gian luyện tập, động tác sẽ cứng ngắc không thua gì Âm Binh, hơn nữa tiếng “tách tách” khiến thần kinh thật căng thẳng, nếu thêm lúc nữa, cậu chắc chắn chịu không nổi.
Nhận xong huân chương, Harry chưa xuống khỏi bục, phóng viên bắt đầu phỏng vấn. Phóng viên khác màu da, khác dân tộc, bắt đầu luân phiên đứng lên đặt câu hỏi. Tâm trạng thế nào, cảm giác thế nào đối với cái nhìn của bộ pháp thuật, muốn phát triển tổ chức từ thiện Harry Potter thế nào, sau khi tốt nghiệp muốn làm gì, Harry không hoảng hốt, bình tĩnh trả lời. Voldemort đã sớm chuẩn bị đáp án tiêu chuẩn cho cậu, giám sát cậu mỗi một từ phải nhớ rõ, Harry đều nói ra câu trả lời vừa lòng.
Nhưng chuyện cũng có cái ngoài ý muốn.
Một nữ phù thủy đứng lên, mái tóc ngắn đen xinh đẹp, đôi mắt xanh lá mê người, nhưng ánh mắt lại có một chút đau xót, càng tăng thêm sự hấp dẫn của cô. ” Xin chào, ngài Harry Potter, tôi là phóng viên của thông tấn xã Bungari. Tôi muốn hỏi ngài Harry Potter, ngài có người mình thích chứ?”
Harry sửng sốt, sau đó lửa giận bốc lên, nếu không phải thấy biểu hiện của Voldemort có chút kinh ngạc, rõ ràng là chuyện bất ngờ, khi chuyển sang nhìn Harry thì lại rất vui vẻ rất chờ mong, thì cậu đã trực tiếp lao xuống, hung hăng cắn Voldemort một cái.
Bungari, Voldemort, tay của ngươi thật dài a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...