Chương 85.1: Phiên ngoại (2)
Phiên ngoại 1: Nhật ký mang thai
Edit: Tê Tê Team
【 Thiếu nữ (tác giả) có lời muốn nói: Tôi chưa mang thai bao giờ, rất nhiều chi tiết cụ thể về việc mang thai được lấy từ thông tin tôi thu thập trên mạng và hỏi mẹ tôi. Đừng so sánh, đừng so sánh, đừng so sánh. Đoạn Ross và Rachel tôi xem từ cấp 3, không nhớ rõ cụ thể lúc nói chuyện nhưng cũng nhớ đại khái có cảnh như thế. Đừng soi, đừng soi, đừng soi, đừng soi. 】
Chuyện Tống Phưởng mang thai hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn (chỗ hoàn toàn này x10 lên) nằm ngoài kế hoạch của bọn họ.
Đôi uyên ương nhỏ nhận được giấy chứng nhận trở thành đôi vợ chồng nhỏ. Bọn họ vốn dự định muốn dành vài năm cho thế giới hai người, nên lần nào ‘thở dốc’ cũng mặc áo mưa, nhưng, baby đến cản không nổi.
Tống Phưởng đang quay video thì phát hiện ra điều bất thường.
Lúc đó cô vừa ăn cơm trưa, lờ mờ cảm thấy bụng khó chịu nhưng không để ý lắm, chỉ nghĩ là bệnh vặt dạ dày trướng, đau bụng gì gì.
Cô cứ quay quay quay tiếp, sự khó chịu vốn nhỏ xíu bắt đầu dần dần lớn lên.
Khi đang giới thiệu son môi, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó cuộn trào trong bụng, một cơn buồn nôn ập đến. Cô còn chẳng kịp dừng camera, che miệng lại chạy vào nhà vệ sinh.
Cảm giác buồn nôn này thực sự rất khó chịu, nhưng điều khó chịu hơn là cô không nôn ra được gì.
Chỉ là không ngừng nôn khan, nôn khan, nôn khan.
Cảm giác khó chịu có hơi giảm bớt, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, vẫn rất khó chịu.
Thật sự quá kỳ lạ.
Mấy ngày nay cô có ăn đồ gì không sạch sẽ đâu nhỉ.
Tại sao phản ứng này ——
Ọe ——
“Tống Phưởng.”
Giọng anh đột nhiên vang lên, Tống Phưởng sợ hãi tim hụt mất một nhịp.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy chồng mình trong gương ôm ngực tựa bên khung cửa nhà vệ sinh —— Giang tiên sinh.
Cô vừa nôn xong một tràng, lúc này hai mắt đỏ bừng, giọng nói cũng hơi khàn, “Sao vậy?”
“Em đang ——” Ánh mắt anh rơi xuống bên tay phải cô, nhíu mày, nói: “Tự xác nhận năm chữ ‘Khó dùng đến buồn nôn’ à?”
Tống Phưởng sững sờ, nghe không hiểu.
Cô nhìn theo ánh mắt anh sang tay phải của mình, lúc này mới phát hiện vừa nãy chạy vội chạy vàng, quên cả đặt son môi đang test màu xuống, cầm chặt nó chạy vào phòng vệ sinh.
Son môi.
Khó dùng đến buồn nôn?
cuối cùng beauty blogger cũng hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Giang tiên sinh.
Lúc này, Tống Phưởng, người luôn được quảng cáo là có tính cách tốt nhất giới làm đẹp, tự dự bị câu nói này của chồng mình chọc giận đến mức —— thực ra là trước kia anh đã nói những điều cợt nhả hơn thế này gấp trăm lần còn không thấy cô tức giận —— không nhịn được, trợn tròn mắt.
Cô tức giận cầm thỏi son nhỏ kia ném vào ngực Giang Ký Minh.
“Giang Ký Minh anh khốn kiếp!”
…
Sau vài lượt nôn khan nữa, hai vợ chồng quyết định đến bệnh viện một chuyến.
Trên taxi, thân thể Tống Phưởng không khó chịu vậy nữa, nhưng trong lòng thì có.
Cô nắm chặt tay Giang Ký Minh, nhìn anh, dáng vẻ rưng rưng sắp khóc.
Giang Ký Minh than nhẹ một tiếng, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của cô, hỏi: “Sao thế?” Dạo này tính cách Tống Phưởng thay đổi rất lớn, rất hay một giây trước còn cười nói chồng là tốt nhất với anh, một giây sau đã gục mặt nói Giang Ký Minh anh khốn kiếp.
Tên khốn kiếp thấy rất đau đầu.
“Em xin lỗi, vừa rồi em hung hăng với anh như thế. Em cũng không biết tại sao nữa, chỉ là lúc đó em rất tức giận, không nhịn được. Em xin lỗi, lại còn ném anh, có phải đau lắm không?” Dứt lời, tay cô đặt lên vị trí ngực vừa bị cô ném son môi, trên mặt và trong mắt toàn là áy náy.
Giang Ký Minh hôn lên trán cô, nói: “Không đau đâu, không sao, em yên tâm.”
Ghế sau ngọt ngào lan đến tài xế ghế trước.
Tài xế cười, giương mắt nhìn hai người trong gương chiếu hậu.
Ôi chao, người trẻ tuổi bây giờ.
Xấu hổ ghê ngại ghê.
Cuối cùng đã tới bệnh viện.
Đầu tiên hai người đăng ký vào khoa tiêu hóa.
Vì lúc ở nhà đã hẹn trước qua mạng, nên bọn họ không cần đợi lâu đã tới lượt.
Bác sĩ áo blouse trắng mỉm cười nghe bọn họ mô tả xong, trả lại bệnh án.
“Tôi thấy rồi, hai người phải đi đăng ký lại đi.”
“Hả? Đăng ký gì cơ?”
“Phụ khoa đó.”
Tình huống này làm Tống Phưởng nhớ tới tình tiết trong vô số tiểu thuyết tình cảm từng đọc trước kia.
Hoàn cảnh, đối thoại cực kỳ giống nhau, kịch vui nhất lại xảy ra trên người cô.
Tống Phưởng đi ra cửa phòng, cầm hồ sơ bệnh án trong tay mà trong lòng dâng lên bao cảm xúc, suy nghĩ trong đầu cũng loạn lên vì câu nói kia của bác sĩ, rối như tơ vò, thế nào cũng không hiểu nổi.
Trái lại Giang Ký Minh khá bình tĩnh, kéo Tống Phưởng đang thất thần tìm đường đến khoa phụ sản trong dòng người vội vã.
“Giang Ký Minh…” Tống Phưởng ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh đang nhìn tấm biển chỉ đường trong bệnh viện, không quay đầu lại nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.
“Ý, ý kia của bác sĩ, có phải là chúng ta có em bé rồi không?”
“Anh nghĩ là đúng thế.”
“Nhưng, thế nhưng, lần nào chúng ta cũng dùng biện pháp mà?”
“Áo mưa không tránh thai hai trăm phần trăm được.” Anh bỗng nghĩ đến gì đó, tạm ngừng, hỏi cô, “Chẳng lẽ em, không muốn?”
Cô vội vàng giải thích: “Không phải không phải, sao có thể thế được, đương nhiên em muốn cục cưng của anh và em rồi! Sao lại không muốn được. Em rất vui, thực sự rất hạnh phúc, nhưng đột ngột quá nên không nằm trong phạm vi kế hoạch của em, em hơi sợ.”
Trong hơn 20 năm qua, phong cách xử lý mọi chuyện của Tống Phưởng chưa từng thay đổi, cô có thể giải quyết những chuyện trong phạm vi mình biết một cách hoàn hảo, nhưng một khi nó vượt quá phạm vi đó, cô sẽ bất lực.
Hiển nhiên là cô vẫn chưa sẵn sàng để làm mẹ một người bạn nhỏ.
Trong kế hoạch ban đầu của cô, sinh con là chuyện sau khi sự nghiệp đã ổn định, nắm vững kha khá kinh nghiệm nuôi dạy con cái, đảm bảo mình có thể trở thành một người mẹ tốt mới nghĩ đến —— TA* đến quá đột ngột, làm cô không kịp trở tay.
(*) TA: ngôi thứ ba, là pinyin [tā] của ‘anh ấy’/’‘cô ấy’ hoặc cũng có thể là ‘nó’, ý là em bé chưa rõ giới tính.
Cũng không tránh khỏi bối rối.
Cô hơi gục đầu xuống, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau, một góc bệnh án bị cô vò nát.
Trong lúc cô hoảng sợ, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô. Thật kỳ lạ, nó khiến trái tim hoang mang rối loạn đập loạn nhịp của cô dần dần chậm lại rồi trở lại bình thường.
“Đừng sợ.” Chủ nhân bàn tay đó nói: “Có anh ở bên em, không cần phải sợ.”
Hai câu nói đơn giản lại có ma lực.
Khiến cô lập tức an tâm, thân thể căng cứng cũng dần thả lỏng.
…
Tống Phưởng thật sự mang thai.
Mang thai mười một tuần, gần ba tháng.
Trước kia cô chưa từng phát hiện ra, nếu không phải lần này nôn dữ quá còn bị Giang Ký Minh nhìn thấy kéo cô đến bệnh viện thì sợ là ——
Thậm chí có thể tưởng tượng ra tình huống hoang đường kia, cô gái lơ mơ này vẫn chưa phát hiện mình mang thai, mãi đến tháng năm, tháng sáu cúi đầu mới giật mình nhận ra, ối giồi ôi, sao bụng mình tròn vo thế này! Ối giời ạ, sao trong bụng mình lại có em bé!
Đúng là không biết nói cô hồ đồ hay nói bé cưng trong bụng quá ngoan.
Nhân vật chính Rachel và Ross trong 《Friends》 cũng trúng thưởng ngoài ý muốn.
Họ cũng thực hiện các biện pháp tránh thai nhưng không ngờ lại trúng thưởng.
Sau khi biết Rachel có thai, Ross mất khống chế, một tay cầm bao cao su và điện thoại di động, đi đi lại lại. Anh ta định gọi điện cho hãng bao cao su hỏi tại sao mặt trước của bao bì không ghi bao cao su không phải là biện pháp tránh thai 100%.
Tình huống của cô và Ross cũng tương tự, ban đầu cô cũng luống cuống mất kiểm soát như anh ta, nhưng cũng may sau khi cô bình tĩnh lại đã có thể tiếp nhận sự xuất hiện của bạn nhỏ này.
Trên đường về nhà, Tống Phưởng cầm tấm ảnh màu vẫn cảm thấy thần kỳ.
Trong cơ thể cô có một phôi thai nhỏ bé chưa thành hình đang từ từ lớn lên, đây là con của cô và anh. Có một sinh mệnh hoàn toàn mới đang bước vào cuộc sống tương lai mấy tháng sau của họ, sau này toàn bộ cuộc sống của họ sẽ có dấu chân của TA.
Thật thần kỳ, quá thần kỳ.
Giang Ký Minh khoác vai cô, cũng đang nhìn bức ảnh kia.
Mặc dù nhìn người này có vẻ bình tĩnh tự nhiên, thật ra khi bác sĩ khoa tiêu hóa nói ra hai chữ ‘Phụ khoa’, lòng anh chấn động mạnh, kinh ngạc và mừng rỡ, anh rất vui vẻ.
Anh vốn sinh ra trong gia đình không hạnh phúc, từ lâu đã mong có một mái ấm của riêng mình. Trong căn nhà đó có người vợ mình cực kỳ yêu, có đứa con mình yêu nhất.
Bây giờ anh đã có vợ, con cũng có, anh nghĩ, từ giờ trở đi, mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian này, không ai có thể so sánh được.
“Anh nghĩ là bé trai hay bé gái đây?” Tống Phưởng hỏi một câu hỏi của mọi bà mẹ.
“Không biết,” Anh cười, “Con trai hay con gái đều tốt, anh đều thích.”
Tống Phưởng đã biết trước rằng Giang tiên sinh nhà mình luôn khát khao có một gia đình hạnh phúc, lúc đó cô đã có thể dự đoán sau khi có em bé, Giang Ký Minh sẽ cưng chiều con cái thế nào. Cô không khỏi hơi lo lắng: “Em bảo này, khi con ra đời, nên cưng chiều thì cưng chiều, không nên cưng chiều thì đừng cưng chiều. Anh ý, chắc chắn anh là kiểu người cha con muốn gì cũng chiều, được được hết.”
Anh bật cười, “Em nghĩ anh vậy à?”
Cô bóp mặt anh, cười: “Chứ còn gì, em hiểu anh rõ quá mà.”
Đôi vợ chồng nhỏ nói chuyện mãi, cuối cùng lại đến đề tài đặt tên.
Tống Phưởng nói: “Nếu là con gái thì anh nghĩ nên đặt tên là gì cho hay?”
Giang Ký Minh trầm tư bốn giây, “Giang Phiêu Lượng đi.” (Giang Xinh Đẹp)
“…” Cô hỏi cái quái thú đặt tên này làm gì chứ!
“Con trai thì gọi Giang Soái Khí chắc????!” (Giang Đẹp Trai)
“Có thể cân nhắc.”
Cân nhắc cái đầu anh mà cân nhắc.
Tống Phưởng không nói thêm gì nữa, âm thầm quyết định, thật sự không được để anh đặt tên cho bạn nhỏ nhà mình! Thề đấy!
*
Bạn nhỏ Giang đến đột ngột chứ ra đời không đột ngột.
Có lẽ là lần trước làm mẹ không kịp trở tay nên lần này bé hối lỗi, trước khi sinh đã ‘báo trước’ cho mẹ.
Mẹ, con sắp ra đời, mau đến bệnh viện nha.
Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, đã mở ra một đốt ngón tay.
Bạn nhỏ rất là ngoan, Tống Phưởng không hề cảm thấy đau nhức, thậm chí cô còn có thể ôm Giang Ký Minh nũng nịu, “Hầy, Giang Ký Minh anh nghĩ hôm nay TA có ra không, bao giờ TA ra, TA ngoan quá đi, Uyển Uyển nói khi cậu ấy sinh em bé, mở nửa đốt ngón tay đã đau muốn đánh người rồi.”
Giang Ký Minh: “Con của chúng ta khá ngoan.”
“He he, thật ra em cũng thấy thế.”
Bác sĩ tiêm một mũi tĩnh mạch cho Tống Phưởng, đầu tiên để Tống Phưởng đợi ở phòng bệnh, chờ một lúc lại đến xem tình hình.
Thế là Tống Phưởng và Giang Ký Minh cứ thế đợi ở phòng bệnh.
Bọn họ chọn bệnh viện tư nhân, giá cả không thấp, yên tĩnh và thoải mái, không giống như các bệnh viện công khác, tiếng sản phụ gào thét có thể xuyên thủng màng nhĩ, đánh sập chân trời.
Trong khi chờ đợi, Tống Phưởng còn nhận rất nhiều cuộc gọi của bạn bè và người thân.
Có của bố mẹ mình đang ra nước ngoài du lịch, có của em trai đang bận học đại học mỹ thuật ở xa, cũng có của Uyển Uyển về Hàn Quốc cùng chồng biết tin cô sắp sinh nên gọi tới.
Điện thoại của Giang Ký Minh cũng rung liên tục. Huấn luyện viên, bạn cũ, đồng đội cũ các kiểu, Giang Ký Minh nghĩ, nếu Demacia mà biết nói và gọi điện thì có khi cũng đánh một cuộc đến rồi đấy.
Trước khi Tống Phưởng sinh, Giang Ký Minh nhận cuộc gọi cuối cùng của bố mình gọi đến.
Ban đầu bố Giang biết Tống Phưởng mang thai đã rất kích động, phái người mang một đống thuốc bổ đến cho Tống Phưởng, chất đầy một góc nhà. Sau này ông ta biết Tống Phưởng sắp sinh lại càng kích động, muốn đến thăm nhưng không thể thoát thân khỏi công việc bộn bề, chỉ có thể gọi điện thoại đến hỏi.
“Tình hình Tiểu Phưởng thế nào rồi?”
Giang Ký Minh nhìn sản phụ nhàn nhã đến quá đáng nào đó, “Vẫn ổn, cô ấy không đau, vẫn còn sức chơi đấu địa chủ.”
Bố Giang cười hai tiếng: “Con đã nghĩ đặt tên gì cho đứa bé chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Hay gọi là Gia Niên đi.” Bố Giang tạm ngừng, nói: “Mẹ con rất thích hai chữ ‘Gia Niên’ này.”
Cúp điện thoại.
Tống Phưởng lại thua một bàn, mất sạch đậu vui vẻ, tiếng thở dài bại đậu vang lên cùng tiếng BGM thất bại, cô gục đầu xuống.
“Tống Phưởng.”
Cô hết hơi, “Sao thế.”
“Đặt là ‘Giang Gia Niên’ thì sao?”
Tống Phưởng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, “Gì cơ?”
Giang Ký Minh đặt tay lên bụng dưới nhô ra của cô, nói: “Tên của con.”
Gia Niên.
Một năm tốt đẹp.
Từ sau khi gặp anh, mỗi một năm đều là một năm tốt đẹp.
Giống như lúc trước cô đã hứa với anh.
Sẽ luôn ở bên anh.
Cùng anh tạo dựng một gia đình.
Ấm áp hạnh phúc.
Hiện giờ, đứa con của cô và anh cũng đến rồi.
Sau này, bọn họ sẽ luôn ở bên anh.
Anh sẽ không còn cô đơn.
Tống Phưởng chợt nhớ vào ngày bọn họ cử hành hôn lễ, Giang Ký Minh tửu lượng luôn giỏi lại say mèm, ôm Tống Phưởng mãi không chịu buông tay, quyết không cho cô rời mình nửa bước.
Anh dán bên tai cô, thì thầm mọi thứ, cuối cùng khóc đến đỏ cả mắt.
Đến giờ Tống Phưởng vẫn nhớ hai câu nói kia của Giang Ký Minh.
—— “Tống Phưởng, cảm ơn em đã cho anh một gia đình.”
—— “Anh lại có người nhà rồi.”
Anh nói xong, Tống Phưởng cũng khóc.
Giang Ký Minh chọc chọc mặt vợ mình đang thất thần, hỏi thăm, “Có được không?”
Tống Phưởng cười to, “Được, Giang Gia Niên nghe hay lắm, em rất thích.”
“Ừ, anh cũng thích.”
Vào lúc hai giờ rưỡi sáng ngày 9 tháng 9, bạn nhỏ Giang Gia Niên cất tiếng khóc chào đời.
Quả bóng nhỏ màu đỏ, cô cẩn thận ôm vào lòng, sợ mình có gì không cẩn thận.
Cô bé khóc oe oe trong lòng Tống Phưởng, y tá lau đi máu trên người bé.
Trong mắt Tống Phưởng là niềm vui không kìm được, giương mắt nhìn Giang Ký Minh bên cạnh nói: “Con bé quá, thật đáng yêu.”
Giang Ký Minh cúi người hôn lên trán vợ, dịu dàng nói: “Em đáng yêu nhất, vất vả rồi.”
Chào con, bạn nhỏ Giang Gia Niên.
Chào mừng con đến với thế giới này.
Chào mừng con gia nhập gia đình của chúng ta.
Mặc dù mới chỉ gặp mặt con vài tiếng.
Nhưng bố mẹ thật sự muốn nói,
Bố mẹ rất rất yêu con.
He he.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...