Tay của anh ấy rất mê người

Edit: Tê Tê Team
 

Buổi huấn luyện do LPL tổ chức vẫn đang diễn ra, cả đêm huấn luyện viên anh B call Giang Ký Minh tám cuộc, đề tài trong đó chỉ xoay quanh —— ngày mai cậu nhất định phải trở về tham gia đấu tập đấy nhé.
 
Thậm chí cuộc điện thoại cuối cùng còn gọi cho Tống Phưởng, tiểu thư Tống Phưởng, nhờ em phiền em, ngày mai phải xách tổ tông kia về căn cứ nha.
 
Anh B trong trí nhớ của Tống Phưởng luôn to còi, mười câu có tám câu nói bậy, giọng điệu nói chuyện với cô bây giờ lại vô cùng chân thành, cô thật sự hơi không quen cho lắm. Vì thế cô dùng giọng nói còn chân thành hơn cả anh B để đáp lại, anh yên tâm, ngày mai chắc chắn em sẽ xách Giang tổ tông đến căn cứ.
 
Tổ tông có vẻ rất kín đáo phê bình chuyện này.
 
Đợi cô cúp điện thoại, một tay chống đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô chằm chằm không chớp, thật lâu mới lên tiếng, “Muốn anh đi thế cơ à?”
 
Lại nữa, lại nữa. Cái tính tình chíu khọ này.
 
Tống Phưởng cười cười, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn xuống má anh, “Đâu có đâu? Đương nhiên em không nỡ để anh đi, nhưng bắt đầu giải vô địch thế giới rồi, anh phải đi huấn luyện chứ.”
 
Cô nghiêng người qua, tựa cằm lên vai anh, hít một hơi thật sâu, hương gỗ nhàn nhạt của anh lưu lại trong mũi, tóc cô áp dán lên má anh, cô nói: “Đi nào, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.”

 
Một đôi tay dài vòng qua eo cô, giọng anh trầm nhẹ: “Ừ.”
 
Đồ đạc của Giang Ký Minh không cần xử lý nhiều, chỉ cần cho vài bộ quần áo để thay vào túi là được. Nhưng Tống Phưởng thấy quầng thâm mắt của anh lại có xu hướng ‘tái phạm’, chạy ngược lại bàn trang điểm, nhét mấy lọ kem mắt hoặc kem dưỡng vào cho anh.
 
Kem mắt kem dưỡng đều chưa khui, mỗi loại đều có vài lọ. Giang Ký Minh thấy vậy khóe miệng giật giật, nói: “Không, không cần nhiều thế đâu.”
 
“Cần, cần chứ.” Beauty blogger xếp hành lý cho Giang Ký Minh, không cả ngẩng đầu lên, “Em muốn làn da của bạn trai mình trắng trắng mềm mềm, đỉnh nhất ý.”
 
Giang Ký Minh: “…”
 
Trắng trắng mềm mềm, em chăn lợn đấy à?
 
Cô còn định nói thêm vài câu thì điện thoại di động ngoài phòng khách vang lên, là tiếng chuông điện thoại của Tống Phưởng.
 
“Em hết tay rồi, anh qua đó lấy hộ em với.”
 
“Được.”
 
Khi anh lấy ra, Tống Phưởng đang kiểm lại hành lý, xem còn thiếu gì không. Cô chưa nhìn tên người gọi lấp lóe trên màn hình đã tiện tay nhấn nghe, để bên tai: “Alo, xin chào.”
 

“Tống Phưởng!” Đầu kia rống to, gằn từng tiếng gọi tên cô.
 
Âm thanh này lập tức làm chân Tống Phưởng run lên bần bật, qua một lúc lâu mới run rẩy đáp lại: “Mẹ ạ.”
 
Mẹ Tống cười lại: “Ồ, còn biết tôi là mẹ chị cơ à?! Mẹ hỏi con, mấy thằng gì mà họ Giang họ Trần họ Từ, tóm lại đứa nào mới là bạn trai con?!”
 
Tống Phưởng cười gượng hai tiếng, trả lời: “Họ, họ Giang ạ.”

 
Cô còn chưa dứt lời, vị ‘Họ Giang’ bên cạnh cô đã nghiêng người đến gần, nhìn điện thoại cô hỏi: “Ai thế?” Tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để mẹ Tống bên kia điện thoại nghe thấy.
 
Tốc độ truyền âm thanh đương nhiên là nhanh hơn tốc độ Tống Phưởng che điện thoại rất nhiều lần. Khi cô che điện thoại, mẹ Tống đã nghe trọn lời Giang Ký Minh.
 
Tống Phưởng lo lắng nhưng lại hết cách, chỉ có thể lườm Giang Ký Minh. Anh nói chuyện làm gì! Còn sáp gần như thế! Sợ mẹ em không nghe thấy anh hay gì!
 
Giọng mẹ Tống lại lạnh đi vài phần: “Cậu ta ở cạnh con à?”
 
“… Vâng.”
 
“Lát nữa dẫn cậu ta về nhà ăn tối.”
 
“Dạ?!”
 
“Vâng dạ cái gì, luôn và ngay.”
 
“… Vâng, vâng.”
 
Màn hình điện thoại tối đi, Tống Phưởng ném nó lên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, xoay người mở cửa tủ quần áo, tìm cái gì đó.
 
Giang Ký Minh đi qua, “Sao vậy?”
 
“Anh đi gọi điện thoại cho anh B đi, nói anh ăn tối xong sẽ về căn cứ.”
 
“Được.” Anh dừng một chút lại hỏi cô: “Ra ngoài ăn hả?”
 
“Không phải.”
 
Người trong tủ quần áo im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: "Đến nhà bố mẹ em."
 
Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên, ừ khẽ.
 
Tống Phưởng lấy một bộ quần áo trong tủ ra để Giang Ký Minh mặc thử.
 
Áo sơmi quần tây, hoàn toàn khác với trang phục thường ngày của anh.
 
Tống Phưởng giải thích: “Mẹ em tương đối thích —— con trai mặc đồ thế này.” Mẹ Tống thích con trai mặc áo sơ mi và quần tây phẳng phiu, phong cách ăn mặc sành điệu trong tủ của Giang Ký Minh nhất định không vừa mắt bà.
 
Mắt Giang Ký Minh chuyển từ bộ quần áo lên mặt cô, cười như không cười: “Em chuẩn bị từ bao giờ đấy?”
 
Nhìn chất vải chiếc áo sơ mi và quần tây kia đã biết có giá trị không nhỏ, chúng được phủ túi chống bụi, treo ở phía trong cùng của tủ quần áo, như thể đã được chuẩn bị từ lâu.
 
“Em mua, mua sau khi trở về từ thành phố L.” Sau khi từ quê nhà thành phố L về thành phố A, ngày nọ Tống Phưởng đi dạo phố cùng Uyển Uyển, đi ngang qua tủ kính trưng bày của nhãn hiệu nào đó, nhìn thấy bộ quần áo này. Tất cả những gì cô nghĩ trong đầu là khi Giang Ký Minh mặc chúng vào sẽ như thế nào, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà mua về.
 
“Ồ.” Âm cuối của anh hơi cất cao, mặt mũi tươi cười.
 

Một chữ thôi mà làm mặt Tống Phưởng đỏ lên trông thấy.
 
Cô biết thừa anh đang cười nhạo cái gì —— hóa ra em đã muốn đưa anh ra mắt phụ huynh từ lâu rồi hả Tống Phưởng —— cô càng nghĩ càng xấu hổ, duỗi tay làm bộ muốn cướp lại bộ quần áo trong tay anh: “Trả lại cho em.”
 
“Cho đi rồi muốn đòi mà được à?”
 
Tay anh dài động tác lại nhanh, Tống Phưởng căn bản không chạm được đến quần áo. Cô chịu thua, thở dài nhìn anh: “Đừng đùa mà, anh đi thay quần áo nhanh lên đi, mẹ em không thích người cao su đâu.”
 
Giang Ký Minh, “Được.”
 
Quần áo Tống Phưởng mua rất vừa người Giang Ký Minh.
 
Quần tây sẫm màu ôm lấy một đôi chân dài, áo sơ mi màu đen tùy ý cởi một cúc. Thân dài, vai rộng hông hẹp càng làm anh điềm tĩnh, chững chạc hơn bình thường.
 
Tống Phưởng thầm thở phào, đến trước mặt anh bảo anh duỗi tay ra, anh ngoan ngoãn làm theo.
 
Cô chỉ nghe thấy một tiếng cười trầm vang, Giang Ký Minh cụp mắt nhìn, cười: “Em chuẩn bị cả khuy măng sét* luôn rồi hả?”
 
(*) Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.

 
Tim Tống Phưởng đập rất nhanh, không muốn trả lời anh đành vùi đầu vào hai tay áo sơ mi cài khuy măng sét màu bạc.
 
“Giang, Giang Ký Minh.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
 
“Ừm?”
 
“Em, em hơi hồi hộp.” Đâu chỉ là hơi, phải là cực kỳ. Lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
 
“Đừng lo.” Anh cúi người, hôn lên mắt cô, khẽ nói: “Anh sẽ biểu hiện thật tốt.”
 
“Vâng!”
 
Nhà họ Tống.
 
Mẹ Tống cúp điện thoại, trong lòng vẫn còn cảm thấy phiền muộn, bà dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, thầm ổn định lại hơi thở.
 
Bố Tống do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm bước lên, cân nhắc lời nói: “Bà không cần tức giận vậy đâu, tôi cảm thấy Tiểu Giang kia rất tốt.”
 
Mẹ Tống vừa nghe đã mở to mắt, nhìn thẳng vào chồng, “Ông đã gặp cậu ta từ lâu rồi chứ gì!”
 
Bố Tống vô thức xua tay, lui về phía sau mấy bước, luôn miệng nói: “Không, không, tôi biết gì đâu.”
 
Kiểu phản bác thấp kém này sao mà làm mẹ Tống tin nổi. Bà đứng lên, nheo mắt nhìn bố Tống từ trên xuống dưới: “Chắc chắn ông đã gặp cậu ta từ trước rồi. Chắc không phải mấy ngày chúng ta ở thành phố A, vậy sẽ là —— ăn Tết! Ngày ăn Tết chúng ta về nhà. Bảo sao, mùng một năm mới năm me ông lại như bị thần kinh, hóa ra là nhìn thấy bạn trai của con gái.” Bà nói xong, đột nhiên vỗ mạnh tay vào bàn trà, tiếng vang lớn như đập vào lòng bố Tống.
 

“Nói, ông còn giấu tôi chuyện gì nữa!”
 
Câu chữ lạnh lùng sắc bén làm bố Tống thầm rùng mình, run rẩy, ông nói mọi chuyện —— kể cả tin tức đào ra từ miệng con trai Tống Huyên ——sạch bách.
 

 
Bốn mươi phút sau.
 
Tống Phưởng dẫn Giang Ký Minh đến cửa nhà.
 
Cô thực sự quá mức căng thẳng, tay cầm chìa khóa không chịu nổi run lên, tra chìa khóa nhiều lần mà không lọt được vào lỗ khóa.
 
Sau lần thất bại thứ năm, Giang Ký Minh không nhìn nổi nữa, nhận lấy chìa khóa trong tay Tống Phưởng, chuẩn bị mở cửa. Nhưng chìa khóa vừa mới cắm vào, cửa đã mở ra từ bên trong.
 
Ánh sáng trên hành lang hơi tối, chiếu lên mặt mẹ Tống càng lộ sắc mặt nghiêm trọng của bà.
 
Mẹ Tống lặng lẽ không đổi sắc dò xét Giang Ký Minh một chút, lại nhìn Tống Phưởng ngẩn người ra, “Không vào nhà còn đứng ngoài làm thần canh cửa à?”
 
Tống Phưởng lập tức hoàn hồn, nói lắp: “Vâng vâng vâng vâng!” Dứt lời, dắt tay Giang Ký Minh đi vào nhà.
 
Giang Ký Minh nói anh sẽ biểu hiện tốt, sự thật chứng minh, biểu hiện của anh rất tốt.
 
Cả buổi tối anh nói chuyện phiếm, đánh cờ với bố Tống, làm ông vui vẻ không thôi, vỗ vai anh khen ngợi, Tiểu Giang là một chàng trai tốt.
 
Nhưng mà ——
 
Tống Phưởng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mẹ Tống ngồi đối diện mình.
 
Mặt bà không đổi gắp thức ăn, không nhìn ra vui buồn.
 
Cô chỉ nhìn thoáng qua thôi mà tim cũng vọt lên tận cổ họng.
 
Tống Phưởng bất đắc dĩ cụp mắt.
 
Lòng cô rối như tơ vò, càng cuộn càng lớn càng quấn càng lớn, vắt ngang trong lòng không thể coi thường. Cô rất quý trọng tình cảm với Giang Ký Minh, đồng thời cũng rất yêu mẹ mình, cô rất hy vọng, thậm chí là vô cùng hy vọng bố mẹ mình có thể tán thành tình cảm này.
 
Cô thở dài một hơi thật khẽ.
 
Giang Ký Minh quay sang nhìn người ngột ngạt bên cạnh, anh khựng lại, sau đó gắp thức ăn cho cô.
 
Tống Phưởng ngẩng mặt lên, chỉ thấy anh hơi cong khóe môi, bờ môi mấp máy, chậm rãi, không tiếng động, nói gì đó với cô.
 
—— Đừng lo lắng.
 
Tống Phưởng nhìn ra ba chữ này từ khẩu hình kia.
 
Hít một hơi dài.
 
Được rồi, cô không lo lắng.
 
Cô thực sự không lo lắng.
 
Cơm nước xong xuôi, Tống Phưởng và Giang Ký Minh cùng đi vào bếp.
 
Chỗ vốn không rộng còn bị ba người chiếm, xoay người cũng không tiện. Mẹ Tống buồn cười nhìn hai người lấy lòng, “Đứng hết ở đây làm gì vậy?”

 
“Rửa bát giúp cô/mẹ ạ.”
 
Đúng lúc bố Tống đi ngang qua, thấy chen chúc trong phòng bếp nhỏ hẹp này thì lôi Giang Ký Minh ra, la hét muốn xử thêm một ván nữa.
 
Giang Ký Minh nhìn Tống Phưởng một cái, lại nhìn mẹ Tống một cái, do dự không biết nên làm gì.
 
Mẹ Tống: “Cháu đi đánh cờ với ông ấy đi, cô nói vài câu với Niếp Niếp.”
 
Giang Ký Minh bị bố Tống kéo đi, bọn họ đánh cờ trong phòng khách. Bên kia thi thoảng truyền đến tiếng cười sảng khoái của bố Tống, Giang Ký Minh đúng là rất được bố Tống thích.
 
Tống Phưởng dọn đồ ăn thừa trên bồn rửa, thỉnh thoảng lặng lẽ quay đầu nhìn trộm mẹ Tống đang rửa bát. Nhiều lần cô muốn mở miệng nói chuyện cuối cùng lại không đủ can đảm nên lại nuốt vào bụng.
 
“Con chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ.”
 
Tim Tống Phưởng đập lỡ một nhịp, giả vờ không hiểu mẹ nói gì: “Sao cơ ạ?”
 
“Lại còn diễn.” Mẹ Tống liếc cô một cái, nói: “Áo sơ mi, quần tây, ngay cả quà cậu ấy mang đến cũng là đồ mẹ và ba con thích.”
 
Bị vạch trần tâm tư, cô không giả bộ được nữa, chỉ có thể gượng cười hai tiếng hi hi che đi sự ngượng ngùng và xấu hổ.
 
Mẹ Tống thôi không nói nữa, trong căn bếp nhỏ chỉ còn lại tiếng nước xả xuống bát đĩa.
 
Tống Phưởng đặt bát lên chạn, quay sang nhìn mẹ Tống, do dự nói: “Mẹ, Giang Ký Minh tốt lắm.”
 
Mẹ Tống: “Mấy lời này con nói suốt đợt ăn Tết rồi đấy.”
 
Khoảng thời gian ăn Tết đó, cô chọn đề nghị của Uyển Uyển, ngày ngày ‘tẩy não’ mẹ Tống, không ngừng tạo cho Giang Ký Minh cảm giác tồn tại trước mặt bà, chỉ kém không khen Giang Ký Minh lên trời.
 
“…” Ổn định tinh thần, cô xích lại gần bên cạnh mẹ Tống, mềm giọng như làm nũng, “Mẹ yêu*, Giang Ký Minh đối tốt với con lắm, con rất thích anh ấy.”
 
(*) Đoạn này khó ghê, nguyên gốc là bình thường Tống Phưởng sẽ chỉ gọi 1 tiếng mẹ 妈 [mā] còn khi có chuyện cần xin, nhờ… sẽ gọi 妈妈 [mā·ma] mà tiếng Việt mình làm gì có từ mẹ mẹ, thành bà ngoại rồi còn gì :))
 
Từ nhỏ đến lớn con gái bà đều như vậy.
 
Ngày bình thường gọi bà là ‘Mẹ’ nhưng nếu cô có chuyện cần xin thì danh xưng kia sẽ biến thành ‘Mẹ yêu’.
 
Tống Phưởng lớn lên ở phía nam thành phố L, giọng nói cũng khó tránh khỏi có chút mềm mại của con gái phương nam. Hơn nữa giọng Tống Phưởng vốn nhẹ nhàng, lại hết sức nhỏ nhẹ, cho dù lửa giận của bà có lớn hơn nữa thì nghe tiếng ‘Mẹ yêu’ này cũng vơi đi hơn nửa.
 
Mẹ Tống thở dài, đặt đĩa sứ vào bồn rửa, quay lại nhìn con gái, nói: “Bé cưng, nguyên nhân mẹ tức giận một nửa là giận con yêu đương mà lại giấu mẹ, một nửa là tự giận mình làm mẹ quá thất bại. Mẹ vẫn luôn biết người làm mẹ như mình không thành công, nhưng thật sự không ngờ lại có thể thất bại đến thế.”
 
Những lời này làm Tống Phưởng sững sờ, “Không phải đâu mẹ, con ——”
 
“Được rồi, khỏi giải thích, mẹ hiểu mà.” Mẹ Tống nói tiếp: “Bạn trai con rất tốt, lời nói hành động đều rất tốt. Mẹ và ba con đều không có ý kiến.” Không phải con rể trong lý tưởng của bà thì đã sao, con gái mình đã thích thì tùy con bé thôi. Con gái là viên ngọc quý bà che chở nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, bà cũng không nỡ để con gái đau lòng không vui.
 
Mũi Tống Phưởng cay cay, cô ôm bà từ phía sau, rất giống lúc còn nhỏ, ôm hôn mẹ vì vui vẻ được mẹ cho kẹo.
 
Giọng cô nghẹn ngào.
 
“Cảm ơn mẹ yêu. Cảm ơn mẹ.”
 
“Ừm, bé ngoan.”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui