Động tác Văn Diên không ngơi nghỉ, chụp tanh tách, Yến Vũ bảo rõ ràng là chụp hình nude, vẫn cứ mặc quần lót suốt là sao, bèn xoay người lại tựa lưng vào moto, tay đặt trên mép quần lót, kéo xuống một ít, cười hết sức lẳng lơ, “Văn gia, phải cởi chưa?” Anh nhìn Văn Diên hạ máy ảnh xuống, dục vọng thẳm sâu trong mắt hệt như thủy triều đen cuồn cuộn bất tận, nghe Văn Diên thở ra một hơi vẩn đục thật dài, gã nói, “Cởi.” một chữ ném ra vô cùng đanh thép.
Yến Vũ thả mép quần lót ra, quần lót bắn ‘póc’ trở về xương hông. Anh duỗi chân dài, tay trỏ trỏ quần jean của Văn Diên, “Anh cũng cởi.” Một tay Văn Diên đang cầm máy SLR, ngón tay tùy tiện quẹt qua góc mày, nheo mắt lại tiến về trước một bước, “Không nghe lời.” Yến Vũ thấy đối phương từng bước tiến lại gần, có vẻ như muốn dùng bạo lực tước đoạt mảnh vải còn sót lại trên người mình, anh bèn lui ra sau chống tay ngồi lên xe máy, giơ chân lên kháng cự.
Bàn chân đạp lên cơ bụng Văn Diên, Yến Vũ cong mắt cười, “Sao nào, định dùng vũ lực hả?” Dè đâu Văn Diên lại nắm lấy chân anh, đặt thẳng lên dương v*t đã dựng cột buồm cứng ngắc, quy đầu nhồi dưới gang bàn chân, dây ra luồng nhiệt dính nhớp, Yến Vũ khẽ run người, thấy ngứa ngáy. Văn Diên rên khẽ vì khoan khoái, ưỡn eo cọ quẹt chân anh, kẽ ngón chân và lòng bàn chân không ngừng bị nghiền ép, ma sát, dưới tần suất cọ quẹt cực nhanh, lòng bàn chân tựa như bị thiêu đốt, nóng hừng hực.
Ánh mắt Văn Diên trấn định nhìn anh không rời, hạ bộ lại đang dâm ô chân anh, biểu cảm bạnh ra trên mặt thật đẹp, dục vọng và kiềm chế đan xen, từng bước ép sát, khiến cái chân thẳng tắp của anh dưới sức ép từng chút một cong lên, gập gối lại cho người kia tiến lại gần. Cho đến khi đầu gối ép chặt lên khuôn ngực, gương mặt Văn Diên cũng gần anh sát rạt, hơi thở phả lên sườn mặt, Yến Vũ rũ mi, ngắm môi đối phương.
Đôi môi cong đầy đặn, hàm răng trắng bóng, anh kề ra trước, định nhấm nháp bờ môi tình nhân, không ngờ Văn Diên lại ôm mông anh, bế anh trên xe máy xuống, khi hai chân đã chạm đất đứng vững rồi, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ rõ rệt của dương v*t áp lên bụng dưới mình. Mũi Văn Diên cọ cọ chóp mũi anh, anh nghe tiếng Văn Diên cười, rồi sau đó, đôi môi dán bên môi anh nhả hơi, chờn vờn như có như không, di thẳng xuống, Văn Diên khuỵu một gối, răng cắn mép quần lót anh, từng chút từng chút một, kéo quần lót của anh xuống.
Bụi lông vùng kín, dương v*t cương cứng đỏ hồng, mất đi quần lót bao bọc, từ tốn lộ diện. Văn Diên kéo quần lót anh xuống tới đầu gối. Yến Vũ ngó xuống, chỉ nhìn thấy bả vai rộng, xương vai khum xuống gồ lên của đối phương, mái tóc dày rậm sau gáy. Kế đó, kẻ bên dưới thẳng người lên, khung xương vai khiến người ta xốn xang kia giãn ra, Văn Diên vùi mặt vào giữa háng anh, ôm ghì mông anh, hít một hơi thật sâu.
Tuy là một người dày dặn kinh nghiệm, nhưng giờ đây hệt như một đứa trẻ ngô nghê, Yến Vũ đỏ mặt lả người đi, đẩy trán Văn Diên ra, “Đừng phá, anh… anh không phải muốn chụp tiếp à.” Văn Diên ngậm mút tinh hoàn anh một cái, rồi mới ngước mặt lên, gương mặt còn dính vệt ẩm ướt dương v*t để lại, ánh mắt nhìn anh đòi hỏi trắng trợn, in lại toàn bộ hình ảnh anh trên võng mạc, “Em trêu anh trước.”
Yến Vũ vô thức thò ngón cái ra lau đi d*m thủy trên mặt Văn Diên, ngậm vào miệng, mút chậc chậc như đang ăn kẹo, “Em trêu anh thì sao, ai bảo định lực anh kém đừng đổ thừa.” Anh cười hả hê, cử động chân, bắt Văn Diên lui ra một chút, tự mình kéo quần lót xuống mắt cá chân, còn chưa kịp đá đi, đã bị Văn Diên đẩy ngã, đè cứng ngắc dưới đất. Quần lót treo trên mắt chân, vì chân phải bị đối phương nhấc lên cao, mà lại trượt xuống.
Quần lót mắc vào khớp gối phải, Yến Vũ nằm trong lán tự biết là mình quả này lãnh đủ, đối mặt với Văn Diên sau rốt đã bị nhóm ra lửa, anh dịu giọng dỗ dành Văn Diên, đừng ‘xử’ anh ngay tại chỗ, còn chưa kịp nói hết lời, thì đã bị Văn Diên khóa môi, lời còn sót lại trong miệng biến thành tiếng rên rỉ. Văn Diên đè nghiến anh dưới đất, hôn như nhai nuốt hồi lâu, đến khi môi lưỡi đôi bên phân li còn mang theo tiếng mút chụt rõ to.
Văn Diên hôn trán anh, hạ giọng nói, “Cho em khỏi trêu anh nữa.” Nói xong không đè anh tiếp, mà đỡ lưng kéo anh đứng lên, cứ như nụ hôn kia là đủ giải khát rồi vậy, thật sự là không có ý định làm tới bến luôn. Vụ này khiến Yến Vũ ngạc nhiên à nha, nếu không phải nhìn thấy bên dưới Văn Diên còn cứng, anh đã nghi ngờ sức quyến rũ của mình, đến nước này rồi, Văn Diên còn có thể nhịn không làm ư?
Văn Diên quay đi bước ra ngoài lán mấy bước, bảo đi lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Yến Vũ, lưng cũng dơ rồi, chưa kịp ra khỏi đã bị Yến Vũ từ đằng sau nhào tới một cái loạng choạng, tay thuận thế mò ra bụng dưới đối phương, cầm dương v*t gã lên lắc lắc. Yến Vũ hôn nhay thùy tai Văn Diên, nhỏ giọng bảo, “Hàng to khiếp thật.”
Tay Yến Vũ rất đẹp, ngón tay thuôn thả khớp xương đâu ra đấy, móng tay tròn bầu, mà ngón tay đã dài đến vậy cũng không đủ để cầm trọn thứ kia của Văn Diên, hàm răng anh gia tăng lực, ngậm vành tai cố sức nghiền nghiền, anh bảo, “Anh không có hứng thú với em sao? Em đã khiêu khích anh đến vậy, chẳng phải anh nên nổi thú tính lên à? Kiềm chế như thế thật làm người ta thấy thất bại quá.” Càng nói càng hậm hực, tay cũng vận lực bóp đau Văn Diên.
Nghe Văn Diên kêu đau một tiếng, túm tay Yến Vũ gỡ ra, “Làm hỏng nó rồi lấy ai thỏa mãn em.” Yến Vũ thuận thế để Văn Diên xách mình từ đằng sau ra trước, đầu óc nhanh nhạy miệng dẻo quẹo đáp, “Còn em đây, để em xoạc anh nhé, khỏi cần anh lao lực.” Văn Diên ngó Yến Vũ một cái từ trên xuống dưới, Yến Vũ giang tay dạng chân, còn hẩy hông huých huých thứ kia, “Lần trước chẳng phải anh cũng bắn rồi sao.”
Anh còn đang vênh váo, đã bị Văn Diên bước đến ôm vào lòng, Văn Diên vỗ mông vỗ đùi anh, ra hiệu anh mở chân ra vòng qua eo gã, rồi kẹp hai chân lại. Yến Vũ nhìn eo Văn Diên, hết sức nghe lời cưỡi lên, Văn Diên thoáng nôn nóng bế mông anh đi đến chỗ bàn trang điểm. Trên đường đi đùi không ngừng bị cái chày kia chọt tới chọt lui, bôi đầy chất nhầy, đầu khấc lởn vởn quanh gò mông, bên ngoài cửa động. Làm Yến Vũ thấp thỏm mãi, cứ sợ thứ kia không thèm chào hỏi đã xông vào.
Bên cạnh lán chụp có một bàn trang điểm, bóng đèn gắn trên mặt gương đều bật sáng, soi rõ hai tên đàn ông điên đảo vì tình dục. Đến khi được đặt xuống rồi, mới rõ Văn Diên rốt cuộc ôm anh đến đây làm gì, Yến Vũ không nén được xấu mồm, “Cô bé trang điểm mà biết anh làm gì cái bàn người ta, có nước khóc thét ấy.”
Văn Diên thuận theo kem bôi trơn đút hai ngón tay vào, liên tục ấn bóp bên trong, Yến Vũ bị ngoáy đến độ nhăn mặt ngậm miệng lại, Văn Diên hôn mặt anh, ngón tay từng chút lút sâu trong người anh, “Cho nên em ráng nhịn nhé, đừng bắn lên bàn.” Yến Vũ dựa lưng vào gương, để lại một vệt hơi nóng, anh nhìn mặt Văn Diên lẩm nhẩm, “Không công bằng, anh cũng đừng bắn vào trong.” Văn Diên lại đút thêm một ngón tay, nhẫn nại nói, “Anh vốn đâu định bắn vào trong.”
Ngón tay bên trong không ngừng sục vào rút ra, hàng khủng lắc lư duyệt binh chực chờ ngoài cổng, càng nghiền càng trơn tru, Yến Vũ hóp chặt bụng, hếch mông ra đằng trước, hai tay nhấc lên, đỡ lấy mép bàn trang điểm đằng sau, chân phải đạp lên bàn, để Văn Diên lèn thêm một ngón tay vô người anh. Đến lúc này rồi, miệng anh còn luyên thuyên, ai bảo hàng của Văn Diên bự quá làm gì, lần nào dạo đầu cũng mất công mất sức, chi bằng đổi vai, làm xong sớm còn kịp chụp thêm lô ảnh nữa.
Văn Diên kéo anh xuống bàn xoay người lại, ấn eo xuống thấp rồi nâng cặp mông lên, đổ sữa bôi trơn xuống mông mát lạnh, ngón tay từng chút một rút ra ngoài, đổi lại bằng dương v*t nóng rẫy, Văn Diên nói, “Nhanh thôi, em nhịn một chút.” Nói đoạn vận lực nong mở cửa huyệt, nhồi vào từng chút một. Tay Yến Vũ vịn gương, hơi thở hổn hển trong miệng đọng lại trên mặt gương, hồ như chịu không nổi, tay anh trượt xuống một đoạn, lau đi hơi mờ. Anh nhìn thấy khuôn mặt mình, vặn vẹo đau đớn vì tình dục. Cũng nhìn thấy khuôn mặt Văn Diên, cuồng si và yêu thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...