Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Ba ngày sau.

"Bác sĩ nói tốt nhất là em nên nằm viện thêm mấy ngày, chúng ta không vội, chờ em khỏe hẳn rồi đi vẫn kịp." Thượng tá quân chính phủ Bosnia mặc quân phục thẳng thớm ngồi gọi táo cạnh giường bệnh: "Vé còn chưa mua, em cứ an tâm nghỉ ngơi đi đã."

Linne cắn táo rồn rột: "Em không sao. Đừng lo cho em, em có cụt tay cụt chân đâu. Mẹ anh muốn về nhanh để kịp mừng sinh nhật em gái mà. Hai chị em đoàn tụ đâu dễ dàng gì, đừng chậm trễ."

"Vậy cũng không thể để em ngồi xe lăn về dự sinh nhật người ta được. Để họ đi trước, chúng ta đi sau mấy ngày. Sức khỏe của em quan trọng hơn." Reto gọt xong táo thì đi lấy sữa chua cho cậu: "Em thích vị dâu hay vị quýt?"

Linne chẳng còn tâm trạng quan tâm đến sữa chua vị gì: "Anh phải để em nghĩ đã chứ, lần đầu tiên em gặp người nhà của anh mà đã làm giá như vậy rồi, vừa mang bệnh vừa tới muộn, người ta sẽ nghĩ thế nào về em? Anh tìm một người bạn đời khó hầu hạ như thế lại còn khoe khoang trước mặt người lớn, về sau em sống thế nào được ở nhà anh? Anh nghĩ cho tình cảnh của em một chút đi."

Reto suýt nữa cười thành tiếng: "Sao em lo nghĩ nhiều thế? Ai bảo em khó hầu hạ?"

Linne không thể không lo lắng. Về sau có khi cậu còn phải sửa họ thành Solonazarov, châu u hình như đều theo họ chồng, cậu coi như thuộc nhà Solonazarov rồi. Theo lý thuyết thi lần đầu gặp mặt, cậu nên mang quà đi gặp cha mẹ tương lai, giờ thì hay rồi, còn muốn người ta phải chờ cậu đến trình diện, ra thể thống gì?

Thực ra Linne không am hiểu những việc này lắm, cậu độc thân quen rồi, trước giờ chẳng để ý thứ gì, cũng không cần lo lắng đến cảm xúc của người khác. Giờ cậu có Reto thì lại trở nên quá kiêng dè, sợ mình không đủ chu đáo. Lần đầu tiên gặp người nhà của Reto, Linne thực sự rất hồi hộp, cậu không muốn để lại ấn tượng xấu nên dù vẫn còn đang bị thương thì vẫn muốn cố đi.

"Đây rồi đây rồi!" Valter hớt hải chạy vào, phấn khích mở TV lên: "Đã thông qua!"


Nữ biên tập viên của chương trình tin tức buổi sáng đang đọc tiêu đề trang nhất---

"....Tiếp theo sẽ là tin về cuộc bỏ phiếu công khai để giành độc lập. Sau khi trải qua quá trình kiểm phiếu căng thẳng, chúng ta đã có kết quả vào 8 giờ sáng ngày hôm nay, hiện tại có thể khẳng định cuộc bỏ phiếu đã được thông qua với 90% phiếu ủng hộ. Trong đó, tổng số phiếu ủng hộ là 2.061.932, số phiếu chống là 6037, chiếm 0.29%, số phiếu trắng là 5227, tổng cộng là 2.073.568 phiếu.

Bởi vì số lượng người dân ủng hộ chiếm đa số, nhân dân ở Sarajevo đã lục tục xuống đường ăn mừng, thể hiện niềm vui khi cuộc bỏ phiếu thành công. Nhưng cũng có không ít người tỏ ra nghi ngờ, bởi vì tổng số phiếu lần này chỉ có 63,4%, tương đương với hai phần ba công dân có quyền bầu cử đã tham gia bỏ phiếu, bởi vậy, có người cho rằng không thể chấp nhận kết quả của cuộc bỏ phiếu lần này..."

Mắt Valter sáng bừng lên: "Có lẽ đều là người Serb. Nhưng dù họ có bầu phiếu chống thì số phiếu ủng hộ cũng chiếm hơn một nửa. Tin tức nói là mấy ngày nữa Bosnia-Herzegovina sẽ tuyên bố độc lập, hình như đã chuẩn bị mở họp báo rồi."

Ngay cả lính trực ban và y tá trong phòng bệnh cũng phấn khích theo.

Reto cũng nở một nụ cười tươi hiếm hoi: "Hôm qua tôi đã nói chuyện với nghị sĩ qua điện thoại, ông ấy bảo lần bỏ phiếu này sẽ được chấp nhận thôi. Cho nên chuyện mở họp báo chắc là thật. Mấy ngày nữa, không tới một tuần, chúng ta sẽ là một quốc gia độc lập."

"Tiếp theo phải xem phản ứng của quốc tế." Linne còn đang ôm hộp sữa chua ăn lem luốc đầy miệng: "Chủ yếu là thái độ của Liên Hợp Quốc, mấy nước Anh, Mỹ, Nga, Trung Quốc, nếu họ chấp nhận Bosnia-Herzegovina thì chuyện độc lập là chắc cốp rồi."

Reto đọc được một hàm ý khác trong lời nói của cậu. Sau khi người ngoài đi hết, hắn mới hỏi: "Có phải em lo rằng nếu tiếp theo xảy ra chiến tranh thì chúng ta không đi được nữa không?"


Linne nhìn hắn thật lâu, nắm tay Reto: "Đúng là em lo như vậy. Bây giờ ngoài kia vui vẻ thế thôi, nhưng em nghe Holly nói ngày nào cũng có vô số người chạy tới nhà ga. Sân bay và đường quốc lộ cũng chật kín. Mọi người không ngu ngốc, cơn bão sắp đến gần, ai cũng nhận ra được."

Thấy Reto im lặng, cậu trêu chọc: "Nếu đã từ chức rồi, trách nhiệm bây giờ của anh là về nhà một chuyến đi chứ? Dù sao cũng là người có gia đình, anh nên suy nghĩ cho họ nữa. Nghe nói miền nam của Ý rất phù hợp để nghỉ dưỡng, em có thể tới đó rồi tiếp tục nghỉ ngơi mà." Đương nhiên là cậu không chỉ nói về bản thân, Linne còn ám chỉ cha mẹ và người thân khác của Reto.

Reto hiểu ý cậu, nhưng hắn không muốn Linne ép bản thân quá. Hắn nâng mặt Linne lên và hôn cậu. Môi Linne lành lạnh, mùa đông còn chưa đi qua, khí lạnh vẫn lừng khừng khắp Sarajevo. Linne cảm thấy lòng nhẹ bẫng, Ý thì khác, thời tiết ở miền Nam Địa Trung Hải đang ấm dần lên, bọn họ tới nơi đó, vừa lúc có thể chào đón mùa tuyết tan.

Vé máy bay được đặt vào buổi sáng ngày 3 tháng 3.

Quân y phê chuẩn cho Linne xuất viện, Reto đi đón cha mẹ trước rồi tới bệnh viện đón cậu, cả nhà cùng tới sân bay. Bởi vì Reto không còn chức vị nữa nên đương nhiên không có xe công vụ đưa đón hắn, Lần đầu Linne gặp người nhà tương lai của mình là trên một chiếc taxi.

Từ cách ăn mặc đến nói chuyện, ông Solonazarov là điển hình của công chức nhà nước, sức khỏe ông coi như khá tốt, ánh mắt minh mẫn, lúc nhìn thấy Linne thì hơi nhíu mày, đôi môi khô khốc mím lại, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc. Linne biết muốn một tín đồ đạo Hồi bảo thủ chấp nhận việc con trai mình chọn bạn đời nam là một chuyện không hề dễ dàng. Cũng may vị cựu hải quan này chú trọng thể diện nên không nói gì khó nghe. Đương nhiên, ông cũng chẳng nói câu gì khác.

Valentina Solonazarov ôm Linne đầy thân thiết, bà vuốt ve má và hôn lên trán cậu: "Từ khi từ biệt ở khách sạn Dasava thì cũng đã một năm rồi. Lúc Reto nói rằng đã tìm thấy con, ta thật sự rất vui."

Linne rất thích bà: "Nhìn thấy cô còn khỏe mạnh thì con cũng rất vui."


Bà đá chồng mình lên ngồi ghế trước, kéo tay Linne ngồi cạnh mình: "Ta vẫn nhớ rõ khuôn mặt của con, có một thời gian ta cực kỳ khủng hoảng, luôn mơ thấy bị bắt cóc, con cứu ta hết lần này đến lần khác. Thế là ta biết, đó là ý chỉ của thần. Chúng ta có duyên với nhau, Linne à, các vị thần đã mang con về làm người nhà của ta, ta thật là may mắn."

Linne hơi xúc động, trong chốc lát không biết phải nói gì.

"Được rồi mẹ, mẹ làm em ấy sợ mất. Em ấy không quen nói những lời mùi mẫn như thế đâu." Reto ngồi cạnh giải vây: "Vả lại sau này ngày nào mẹ cũng được nhìn thấy em ấy, không cần lo em ấy sẽ tự dưng biến mất."

Valentina lườm hắn một phát: "Cậu Lev đây là ân nhân cứu mạng của mẹ, dù là ở đâu trên thế giới này thì báo đáp ân nhân cũng là điều nên làm. Mẹ đại diện cho cả nhà Solonazarov chào đón bạn đời của con, chẳng lẽ làm vậy là sai?"

Reto còn định nói gì đó, Linne giữ tay hắn lại: "Cảm ơn cô, thưa cô, con cũng rất vinh hạnh." Thời gian gấp gáp, cậu chỉ kịp chuẩn bị một bó hoa hồng: "Hoa hồng đỏ rất hợp với cô. Mong cô sẽ thích nó."

Valentina thực sự rất vui, Linne lấy một bông cài lên tóc giúp bà. Valentina đẹp từ tâm hồn đẹp ra, năm tháng không thể tước đi thứ gì của bà, chỉ có thể làm tăng thêm sự dịu dàng và rực rỡ. Bà cười thật tươi, ánh mắt của ông Solonazarov trong kính chiếu hậu cũng dần trở nên ôn hòa.

Lúc một nhà bốn người tới sân bay thì còn rất sớm. Hành trình của họ được sắp xếp rõ ràng, máy bay sẽ hạ cánh ở Rome vào buổi trưa, sau đó họ ngồi xe từ Rome xuống miền nam, cuối cùng đi xe buýt để tới thị trấn nhỏ trồng đầy nho. Vì tránh phải đi đêm nên họ phải nhanh chóng xuất phát, tranh thủ về tới quê nhà trước hoàng hôn.

Chỉ có Valter đến tiễn họ, cậu chàng giúp cả gia đình làm thủ tục: "Đăng ký xong xuôi rồi, vào kiểm tra an ninh được rồi ạ."

Tới cổng an ninh thì cậu chàng không được đi tiếp nữa. Ngay cả Reto cũng không đành lòng.


"Sau này phải tự chú ý, cậu cũng lớn rồi, học cách khôn khéo hơn đi." Reot dặn dò với tư cách cựu thủ trưởng. Hắn biết con đường của Valter sau này không dễ đi, họ có thể thoải mái rời khỏi đây, nhưng Valter phải ở lại Bosnia-Herzegovina, cậu chàng liệu có thể cầm cự được qua cơn địa chấn này hay không thì chẳng ai nắm chắc. Tóm lại Valter dù gì cũng là người mà hắn từng dẫn dắt, Reto cũng có chút tiếc nuối.

Mắt Valter hơi đỏ lên: "Cảm ơn ngài, thượng tá. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."

"Nếu không thấy vui vẻ gì thì đừng làm nữa. Thiếu phần cậu cũng chẳng chết ai." Linne trực tiếp đưa ra lời mời: "Nếu không còn việc gì để làm nữa thì cứ đến Ý tìm chúng tôi. Địa chỉ và điện thoại đều để lại cho cậu, không thiếu phần cơm cho cậu đâu. Làm gì cũng phải để ý đến hạnh phúc và an toàn của bản thân."

Valter cắn môi, ấp úng nói: "Tôi có thể... Tôi có thể ôm anh một lát không, Linne?"

Sự ỷ lại của cậu chàng vào Linne thậm chí còn vượt qua cả Reto. Tuy rằng mới chỉ quen nhau ba tháng nhưng những gì Linne dạy cho Valter vượt xa bất cứ người nào trong quân chính phủ Bosnia-Herzegovina, trong lòng cậu lính cần vụ nhỏ, Linne không khác gì huynh trưởng và thầy giáo, đương nhiên cậu chàng sẽ thấy quý trọng và thân thiết với Linne.

Hai người ôm nhau một lát ngắn ngủi trước cổng an ninh và nói lời từ biệt. Linne đi qua cửa an ninh để tiến vào khu chờ bay.

Khắp nơi đều là những hành khách vội vã, con chim trắng hùng vĩ ngoài cửa sổ sát đất đang lướt lại về gần họ. Rất ít người chú ý đến tin tức phát ở màn hình trên lối đi. Không biết vì sao, Linne bỗng dừng chân lại, cậu vừa quay đầu, biên tập viên cất tiếng---

"Quốc hội tuyên bố, hôm nay, nước Cộng hòa Bosnia và Herzegovina chính thức trở thành một quốc gia độc lập!" [1]

- -- Hoàn ---

[1] Ngày 3 tháng 3 năm 1992, Bosnia-Herzegovina tuyên bố độc lập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận