Tay Áo Đỏ Lấn Át Thiên Hạ
9.
Tống Thời Hành cho người đưa thư tới.
Bên trên viết ngày tháng năm tổ chức lễ thành thân của ta và hắn.
"Vạn sự đều đã chuẩn bị, chỉ đợi phu nhân." Hắn viết.
Tiêu Mục đem thư vò nát ném vào trong lò lửa, tức giận:"Cái thằng này một chút mặt mũi đều không có, vô sỉ, thấp hèn!"
"Thanh Nhã, đêm nay ta liền dẫn binh đi cứu cha mẹ." Tiêu Mục tiếp tục gằn giọng.
"Ai bảo ngươi gọi ta Thanh Nhã?" Ta gõ đầu của hắn.
"Gọi tỷ tỷ."
"Ta và ngươi nói chính sự, đừng chỉ chằm chằm vào việc không đáng."
Màn đêm buông xuống cũng là khi Lãng tiên sinh trở về, cùng chúng ta thương thảo đối sách bên cạnh hồ.
"Cách duy nhất để bảo đảm sự an toàn của cha mẹ ta, lại có thể nhân cơ hội đó giết Tống Thời Hành" Ta nhìn làn sóng lăn tăn mặt nước nói tiếp, "Khả năng chỉ là có ta đi phó ước, cùng hắn thành thân."
Giống với trong kiếp trước, nhưng
cũng chắc chắn không giống.
Tống Thời Hành còn chưa có đăng cơ, mà ta cũng không còn là con chó gặm xương.
"Không được, ta không đồng ý." Tiêu Mục nghiêm mặt, "Tỷ đi không bằng ta đi, nếu không thể toàn thân trở ra cũng có thể cùng hắn đồng quy vu tận."
Hắn lải nhải căn dặn ta: "Không muốn thích hắn thì cũng không cần mềm lòng."
Ta che miệng hắn: "Sinh tử của ta, ta đi không phải thích hợp nhất rồi sao?"
"Cái đó cũng không phải" Hắn làu bàu nói.
Một đêm này chúng ta bàn bạc rất lâu, định ra kế hoạch chu toàn.
Buổi chiều, ta đơn thương độc mã đi tìm Tống Thời Hành.
Hắn hạ trại trú sáu vạn binh tại kênh đào cùng ta cách một con sông.
Cùng một địa điểm, cùng một thời gian giống nhau, ta lần nữa đứng tại bên ngoài trại của hắn, chờ đợi để vào triệu kiến.
Một đời trước, ta đã cầm ngọc bội đứng đợi nửa canh giờ.
Lúc ất trước khi đến, ta ngụp mặt xuống sông để tỉnh táo, chải lại tóc, tràn đầy kích động đứng ở chỗ này mong chờ Tống Thời Hành.
Khi đó không thể phủ nhận ta khi nào cũng ôm lấy ước nguyện về lời hứa của hắn.
Nhưng cái hắn cho ta, chỉ có sự coi thường.
Bây giờ, ta lại lần nữa đứng ở nơi này, mà kết cục sẽ ra sao thì ai cũng không biết được.
"Nàng đến rồi"
Từ dòng suy nghĩ trở về, Tống Thời Hành xuất hiện trước mặt, hắn tự mình nghênh đón ta từ bên ngoài doanh trại.
"Cha mẹ ta đâu?" Ta không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ muốn xác nhận an nguy của phụ mẫu.
"Ta dẫn nàng đi." Hắn đưa ta lên phía trước, mở bức màn ra để ta nhìn thấy cha mẹ. Một nhà ba người ta lập tức ôm nhau khóc.
Tống Thời Hành cho người dọn lên thịt rượu để chúng ta vừa ăn vừa chào hỏi.
"Dù là đang hành quân nhưng hôn sự không thể qua loa, ta đã để người chuẩn bị, Thanh Nhã nghe qua một chút, nếu có bất mãn ta sẽ điều chỉnh."
Ngữ khí hắn dùng rất ôn nhu, giống như tình yêu dành cho ta là vô tận, nhưng ta biết, đây chỉ là bộ mặt hắn muốn thể hiện ra bên ngoài.
Hắn không có trái tim.
Dứt lời, hắn cho gọi một người đến.
Vừa trông thấy người kia, toàn thân ta đã run lạnh, máu cuồn cuộn trong khí huyết.
Gã là phó tướng của hắn - Thế Siêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...