6.
Kiếp trước sau khi cha mẹ ta qua đời không lâu, kinh thành đã bắt đầu loạn.
Đạo tặc tự do hoành hành, án mạng thì vô số.
Triều đình lúc này "ốc còn không mang nổi mình ốc", căn bản không có hơi sức để quản chuyện sống chết của bách tính. Lần thứ nhất thất thủ, ta theo những người láng giềng bỏ trốn ra ngoài.
Bắt đầu cuộc sống lang bạt nay đây mai đó.
Lúc ấy thế lực lớn nhất phương Bắc của Tống Thời Hành đối đầu với một người tên là Tiêu Mục. Người này xuất thân thổ phỉ, cũng là người sau cùng tham gia vào chiến trận.
Hắn chỉ cần nửa năm ngắn ngủi, liền thu thập được tám vạn binh mã, nhanh chóng gầy dựng đội quân lớn mạnh.
Một năm sau gần như đã có thể đem ra so với Tống Thời Hành và Tần Vương.
Nhưng tiếc là hắn từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm, cũng chỉ trước sau trong vòng bảy tháng.
Tiêu Mục bị giết đã để lại sự ra đời của một huyền thoại. Lúc ấy hắn sập bẫy của Tống Thời Hành, toàn quân bị diệt bởi hàng vạn hỏa tiễn. Nhưng trước khi chết hắn vẫn kịp bắn rơi lá cờ trên nóc của quân địch.
Người đời sau này đánh giá Tiêu Mục là hữu dũng vô mưu. Một người lính can đảm xông pha trên chiến trường, một bậc tướng quân sở hữu tài ba hiếm có.
Chỉ là hắn quá liều lĩnh và bốc đồng.
_
Ta quyên góp hàng trăm liều thuốc trị thương và chọn ở lại Lang Gia.
Khi bắt gặp Tiêu Mục, ta cùng Lãng tiên sinh đã vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi là Tiêu Mục? Năm nay mấy tuổi rồi?" - Ta đánh giá chàng thiếu niên trước mắt.
Vóc dáng không cao và thậm chí còn chưa vỡ giọng, nhìn qua cũng khá rắn rỏi, chỉ là còn hơi ngây ngô và non nớt.
Phụ thân hắn mới qua đời đầu tháng nay nên Tiêu Mục phải tiếp quản doanh trại, nhưng hình như không quản được tốt lắm.
Hắn cau mày không vui nói: "Ta năm nay mười bốn!"
Mười bốn? Trông không giống lắm nhỉ.
"Ta còn chưa có lớn hết" Tiêu Mục dường như rất tức giận, bổ một đao ra trước mặt, muốn dùng vũ lực để thị uy.
Ta dở khóc dở cười, danh xưng hữu dũng vô mưu của kiếp trước phải chăng là vì tuổi tác của hắn quá nhỏ đi?
"Thức ăn của trại không thơm ngon đúng không? Ta sẽ nấu cơm tối cho ngươi."
Tiêu Mục mới đầu còn tỏ vẻ khinh thường, khi đồ được dọn lên hắn liền ăn ba bát lớn, xong xuôi nằm lên thảm xoa xoa bụng.
Doanh trại không phải lúc nào cũng yên ổn. Nhị Gia cùng Tam Gia ỷ việc hắn trẻ tuổi khờ khạo nên mỗi ngày đều gây sự, mang quân đến náo loạn cướp bóc.
Sau đó Tiêu Mục đã cùng Nhị Gia quyết đấu một trận.
Hắn thua, nhưng bất ngờ là không hề khóc, đổi lại bắt đầu luyện tập võ công bất kể ngày đêm.
"G.i.ết người không nhất định phải dùng đao." Nửa đêm ta đưa qua cho hắn một tách trà.
Hắn kinh ngạc nhìn: "Không phải đao thì dùng cái gì?"
Ta cùng tiên sinh liếc mắt ra hiệu, ghé vào tai hắn nói nhỏ hai câu.
"Một nữ tử như ngươi cũng dám g.i.ết người?" Tiêu Mục gần như thốt lên.
"Ta thay ngươi giải quyết bọn chúng, nhưng sau này phải biết nghe lời", ta vỗ vỗ đầu hắn, "Còn phải nhận ta làm tỷ tỷ"
Tiêu Mục giống như thẹn quá hóa giận: "Ngươi g.i.ết được đã rồi nói sau."
Đêm ấy, ta chôn hai lượng bạc dưới cây hoè trong trại. Trưa hôm sau dẫn Tam Gia ra đó đào tiền lên.
Cây hòe này nằm trong khu vực của Nhị Gia, nhưng tiền ở gốc cây lại được Tam Gia tìm thấy.
Không cần đoán cũng biết hai người bọn họ không ai nhường ai, lập tức đi mời người phân xử.
Tiêu Mục khoát tay: "Chia đều số bạc ra cho cả hai là được"
Nhị Gia cùng Tam Gia nghe xong tất nhiên không đồng ý, quay sang nhìn nhau với ánh mắt thù hằn.
Màn đêm lần nữa buông xuống, ta để Tiêu Mục đánh lén Nhị Gia nhằm khích tướng, nửa đêm đó quả nhiên Nhị Gia cùng Tam Gia đã dẫn quân khai chiến.
Không ít binh sĩ phải bỏ mạng. Nhị Gia bị phế đi một cánh tay, Tam Gia c.h.ết.
Lại một ngày sau, nương tử của Tam Gia vì báo thù cho chồng, chốt cửa Nhị viện, rải dầu vừng cùng một mồi lửa thiêu c.h.ết cả gia đình Nhị Gia.
Sau khi lửa dập hết, Tiêu Mục liền hòa hoãn gọi ta một tiếng: "Tỷ tỷ!"
Ta xoa đầu hắn.
"Ngoan, tỷ tỷ làm cho đệ móng heo kho tàu."
Tiêu Mục thoáng đỏ mặt.
Bên ngoài, Tống Thời Hành đã khởi binh từ Trung Nguyên, chia làm hai cánh tả hữu. Cầm đầu cánh phải lần này tất nhiên không phải Lãng tiên sinh, mà là học trò kiếp trước của ông ấy, một tướng sĩ họ Khối.
Người này cũng vô cùng có năng lực, nhưng so ra thì khẳng định là không bằng Lãng Thanh Hạc.
Trải qua biết bao năm tháng, cuối cùng Tống Thời Hành đã trực tiếp đối mặt Tần Vương, hai người khi thua khi thắng chiến đấu không ngừng.
Ta mang theo Tiêu Mục lặng lẽ "nuốt" ba ngôi làng, đóng ba vạn quân, âm thầm chiêu mộ thêm binh lính.
"Phải cần nhiều tiền hơn nữa", Lãng tiên sinh lo lắng, "Mức lương hứa hẹn cho quân lính đang quá cao."
Ta ngồi trên đỉnh núi nhìn vào một ngọn núi xa xa: "Tiên sinh, bên kia có một cái mỏ vàng"
Kiếp trước ta từng nghe người ta đề cập qua, có người túng quẫn nên đánh liều trộm vàng, nhưng đều là một đi không trở lại.
"Ta biết, kia là đỉnh núi của rất nhiều án mất tích, nhưng ngươi định làm gì?"
"Lấy!" - Ta đáp.
Lãng tiên sinh lắc đầu: "Một khi động thủ sẽ gây chú ý đến triều đình. Lúc đó tất cả tính toán của chúng ta sẽ đều thất bại trong gang tấc."
"Trừ khi......" Lãng tiên sinh đang nói thì dừng lại, ta tiếp lời:
"Trừ khi có người thay ta gánh tội"
Tương lai hiển nhiên là điều không thể biết trước.
Nhưng nếu ngay từ đầu đã không hành động, thì ắt hẳn cũng không có tương lai.
__________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...