5.
Lãng tiên sinh sống một thân một mình, tại đây mở một ngôi trường tư thục nhỏ. Mỗi ngày đều sẽ có bảy, tám hài tử chạy đến nơi này đọc sách.
Nghe nói rất ít khi thu phí, nên cuộc sống của ông ấy cũng kham khổ nhiều đường.
Kiếp trước, tất cả dân làng đều cho rằng ông chỉ là một lão thư sinh. Về sau khi ông nắm quyền cao chức trọng làm vang danh thiên hạ, mọi người mới biết đây quả là một bậc cao nhân.
Ta năn nỉ Lãng tiên sinh, cầu xin được bái ông làm thầy.
Vốn cho rằng tiên sinh sẽ chê cười ta tư chất kém lại là nữ tử mà cự tuyệt, nào ngờ ông ấy lại đồng ý.
Ta biết chữ, sách vở bình thường có thể đọc rõ, nhưng cũng chỉ thế thôi, ta không đọc hiểu những kiến thức sâu xa đó.
Lãng tiên sinh vốn tưởng ta chỉ là muốn biết mấy chữ, không ngờ đến ta lại nghiêm túc như vậy, chẳng những chăm chú đọc cẩn thận, nếu không hiểu còn sẽ mang đi hỏi kỹ.
"Thanh Nhã chẳng lẽ muốn đi khảo thí?" - Lúc ăn cơm chiều, tiên sinh hỏi ta.
"Thật đúng là muốn thi." Ta cười đáp.
Lãng tiên sinh cười ha ha, vuốt bộ râu trắng muốt của mình: "Một đời làm người, quả thực không nên quá quy củ, thế đạo cũng là bởi vì có những gò ép này mới ít đi rất nhiều niềm vui thú."
Nhờ vào lời nói của tiên sinh, ý nghĩ của ta đã rõ ràng hơn mấy phần.
Ta đã làm người hai kiếp, nhưng như cũ vẫn bị mắc kẹt bởi Tống Thời Hành. Sự uy hiếp và cảm giác tù đày anh ta đem đến giống như chiếc lồng giam vô hình đem ta nhốt chặt ở bên trong.
Ta thực lòng muốn phá vỡ tất cả những thứ này, đem kết cục cùng ta biến chuyển.
"Tiên sinh", ta để bút xuống trịnh trọng hỏi Lãng tiên sinh, "Muối dẫn là gì? Làm thế nào để bán muối?"
Lãng tiên sinh không ăn nữa, ngồi trước bàn cùng ta phân tích cái gì là muối dẫn, ở Đại Chu thương nhân buôn muối đều là làm như thế nào để mua bán.
"Ta hiểu rồi, thưa tiên sinh. Sáng mai ta liền đi Hộ bộ mua muối."
Ta nhớ rất rõ ràng, trước khi loạn thế, triều đình đã bán một loạt các nhóm muối.
Ngày đó ta tại dược hàng cùng Tống Thời Hành bốc thuốc, hắn nói ta ở đây đợi xong đó liền cầm tiền đến Hộ bộ.
Lúc ấy ta không hiểu.
Nhưng hiện tại đã rõ, triều đình đã không ngăn được loạn thế, họ sẽ bán một nhóm muối dẫn để lấp đầy quốc khố, lấy trù bị lương thảo, chuẩn bị tùy thời xuất binh.
"Ngươi không phải hỏi vì tò mò thôi sao?", Lang tiên sinh kinh ngạc, "Ngươi thật sự định làm thương nhân buôn muối?"
"Tiên sinh, thời cơ đến nhất định phải tận dụng, ta mua muối trước sau đó sẽ thuận nước đẩy thuyền."
Lãng tiên sinh choáng váng đến trợn mắt.
Sáng sớm hôm sau, ta đem vàng Tống Thời Hành đưa cho đổi thành bạc vụn, đến chờ ở trước Hộ bộ.
Ta là người đầu tiên tới, đến mức tiểu quan lại nhìn thấy ta đã rất kinh ngạc, "Cô nương đây là có việc gì?"
"Ta đến mua muối."
"Ngươi là điên rồi đi, muối dẫn cũng không phải vải lẻ, tùy thời đều có thể mua?", người nọ khoát tay, "Đi mau đi mau."
Ta đứng không nhúc nhích, đối phương liền quay đi không quản nữa.
Một tách trà sau, người kia trân trối nhìn ta cầm xấp tài liệu.
"Ngươi là người phương nào, vì sao tin tức còn nhanh hơn cả ta?"
Ta cười không nói.
"Muốn mua bao nhiêu?", hắn ta tiến tới nói thầm, ta đếm tiền trong tay: "Năm mươi."
Một dẫn gồm hai trăm cân muối, chiết ngân mười tám đồng, nộp thuế ba lượng.
"Tiểu cô nương, có quyết đoán."
Hắn dò xét bộ quần áo cũ nát mà ta mặc, biểu lộ cổ quái đem muối đưa cho ta.
Ta đem về khoe Lãng tiên sinh, ông ấy liền dở khóc dở cười.
"Tiếp theo ngươi dự định sẽ thế nào?"
Ta không có hộ vệ, cũng không có khả năng một mình đi hơn trăm dặm để ra ruộng muối xách muối về bán.
"Tiên sinh, cái này dễ thôi!"
Sau ba ngày, Hộ bộ ngừng bán muối, ta đem muối định giá tám lượng, đầu cơ trục lợi ra ngoài.
Khi loạn thế qua đi, muối dẫn liền sẽ biến thành giấy lộn, cho nên phải nhanh tay.
"Cho tiên sinh một con gà." Ta nhìn ông ấy ăn canh, lại nói.
"Hiện tại mùa xuân, ta muốn đi thị trấn để thu thập ngũ cốc, bông và gạo cho vụ mùa thu"
Lãng tiên sinh lần này không tiếp tục dở khóc dở cười nữa.
Ta mướn hàng xóm cùng xuống vùng nông thôn đi thu mễ lương cùng than củi.
Sau mười tám ngày, Tây Bắc Tần Vương bắt đầu khởi binh, khi tin tức truyền đến kinh thành thì phú hộ cùng bách tính lập tức nháo nhào trữ lương thực, trữ than. Nhất thời tạo nên cảnh tượng vô cùng loạn.
Hàng hóa ta lưu trữ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bán hết.
Lần này ta còn làm quen được mấy vị phú thương, thu quặng sắt thuê binh phòng thủ, tiền tài như nước chảy.
"Chỉ cần nửa năm, Thanh Nhã sẽ trở thành phú thương", Lãng tiên sinh khâm phục nhìn ta, "Ngươi thông minh hơn ta nghĩ, làm việc cũng ngày càng quyết đoán, là người có thể làm đại sự."
Ta rót rượu cho tiên sinh: "Nếu chỉ riêng dứt khoát thì cũng vô dụng, đều nhờ tiên sinh dụng công dạy bảo"
Lãng tiên sinh lấy tay gõ vào trán của ta.
Trong chớp mắt, một ngày sau lúc chạng vạng tối ta đi tìm tiên sinh, lúc đẩy cửa ra đã vô cùng sửng sốt.
Trong nội viện cũ nát, Tống Thời Hành ngồi đó, trông thấy ta hắn cũng không kinh ngạc, ngược lại cười nói: "Đã lâu không gặp."
Trễ hơn nửa năm, Tống Thời Hành vẫn là tìm thấy Lãng tiên sinh.
"Phùng cô nương đưa tiễn cha mẹ xong tựa hồ rất bận rộn đi? Mấy ngày vừa rồi ta tìm trong kinh ngoài thành được hơn 20 loại thuốc, không biết ngươi có dự định gì?"
"Bán a!" Ta đem cơm tối cho Lãng tiên sinh dọn lên, "Ngươi muốn sao? Người quen có thể cho chút ưu đãi"
Hắn để ta tiễn hắn đi ra ngoài.
Tại cửa ra vào, hắn cười cười hỏi: "Hôn kỳ đã định vào cuối năm trước tính thế nào? Mùng tám tháng này là sinh nhật của cô, liền chọn ngày này đi."
Trái tim ta không ngăn được đập mạnh mấy lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...