1.
Dư quang đọng lại ở đáy mắt, Tống Thời Hành cũng đã một thời tựa ở góc tường thoi thóp thế kia.
Kiếp trước, ta cầm giỏ đậu hũ nóng hổi tình cờ đi ngang qua, phát hiện ra hắn.
Ta liền đưa hắn về nhà, dốc hết tiền của để mua thuốc trị thương. Nửa năm sau đó hắn liền rời đi, lưu lại một viên ngọc bội cùng câu nói:
"Ta sẽ trở về và cưới nàng."
Ta chỉ đơn giản là muốn cứu người, từ đầu đã không có ý sẽ nhận lại báo đáp hay đền ơn.
Tự biết rằng mình là phận liễu yếu đào tơ, phất phơ giữa chợ nên ta chưa một lần dám nghĩ tới việc "trèo cao".
Lời của hắn nói ra khi ấy như khắc ấn vào lòng ta, khiến cho tâm ta dấy lên một đoạn tình cảm.
Vào đêm hắn rời đi, bọn tặc nhân đã lẻn vào nhà và g.i.ế.t hại cha mẹ ta. Ta thu mình trốn trong ống khói nhỏ hẹp, mới may mắn qua được một kiếp.
Báo quan không có kết quả, Đại Chu từ hôm ấy cũng ngày một thêm loạn.
Thấm thoát ba năm sau, tứ bề lúc này ngập tràn khói lửa, khắp nơi chìm trong đói khổ.
Ta như du hồn lang thang phiêu bạt.
Về sau rốt cục cũng tìm ra được tung tích của hắn.
Vốn tưởng rằng hắn cũng sẽ giống như ta mà mừng rỡ, không nghĩ đến sự thật lại là một khuôn mặt hờ hững, nhanh chóng sắp xếp người đưa ta vào lều nghỉ ngơi.
Nói không thất vọng là nói dối, nhưng ta ngày ấy ngây ngô non nớt, cơ hồ muốn bày tỏ cũng bất lực.
Về sau ta trở thành một đầu bếp trong quân doanh, nhờ đó liền có cơ hội nấu ăn cho hắn.
Khoảng thời gian ấy, ta luôn trông ngóng để có thể gặp và đưa cho hắn bữa khuya. Trong đêm tối thanh tĩnh, hắn chờ đợi để ăn món ta làm, và trong mắt ta cũng sẽ đều là hình dáng của hắn.
Bấy nhiêu đây thôi đã đủ để ta thấy hạnh phúc và mãn nguyện.
Nhưng rồi, vào cái ngày tả quân đại thắng, toàn doanh trại thi nhau uống rượu ăn mừng. Ta bị phó tướng của hắn mượn rượu lôi kéo, ép buộc ta theo vào lều để làm nhục.
Ta khẩn thiết hướng ánh mắt về phía hắn cầu trợ, để rồi nhận được sự đáp lại là một nét mặt vô cảm. Hắn nâng chén rượu trong tay lên, không cho ta lấy một ánh nhìn.
Khi bình minh ló rạng, phó tướng lập tức cùng hắn nói xin lỗi, hắn cũng liền gật đầu tha thứ.
Mà ta khi đó kéo thân thể tàn tạ rời khỏi quân doanh, chỉ muốn tức khắc trở lại kinh thành, chôn xương bên cạnh mộ của cha mẹ.
Thẳng đến lúc này ta mới hiểu ra, đoạn gặp gỡ này của hai người kể cả là ngẫu nhiên hay tất nhiên, đều do ta một mình nỗ lực, còn hắn thật sự chỉ đang đứng nhìn.
Tất cả những gì hắn ta bỏ ra chỉ có câu nói: "Chờ ta quay lại cưới nàng."
Lời nói đầu môi, vốn không bao hàm được bao nhiêu tình ý, quả thực là ta nghĩ nhiều rồi.
Hắn vẫn như cũ - là ánh trăng trên trời, cùng ta là cá bơi dưới ao. Giữa chúng ta tồn tại một trời một vực.
Nhưng rồi vào lúc ta muốn tìm đến cái c.h.ế.t, hắn lại tìm thấy ta.
Khi đó, Tống Thời Hành đã đoạt được thiên hạ và đăng cơ xưng đế. Trước mặt tất cả văn võ quần thần, hắn nói ta đã cứu mạng hắn, và hắn cũng đã hứa rằng sẽ lấy ta làm vợ.
"Thánh thượng thật sự là nhân nghĩa chi quân, giữ tín với cả một dân nữ bán đậu hũ" - Các quần thần bên dưới đồng thanh thi nhau tán thưởng.
Có lần ta từng hỏi qua hắn, vì cái gì mà cưới ta? Rồi đêm đó lại vì cái gì mà không cứu ta?
Rõ ràng không hề có tình cảm, lại vì cái gì lập ta làm hậu.
Ánh sáng lung linh phát ra từ ngọn nến khiến khuôn mặt hắn ẩn hiện mờ ảo càng thêm phần lạnh lùng.
"Người cứu ta, ta báo ân, vậy thôi." Hắn nói xong liền cởi hồng bào rồi đi ra ngoài.
Tống Thời Hành mỗi đêm đều đến phòng ta, nhưng lần nào đến hắn cũng nhắm mắt tĩnh tọa cả một canh giờ, sau đó liền đứng dậy rời đi.
Nữ tử trong thiên hạ đều ghen tị với ta, một dân nữ bình thường lại bởi vì gặp thánh nhân mà được hưởng vinh hoa phú quý.
Lúc nghe được những lời này, ta chỉ mỉm cười.
Ta hiểu Tống Thời Hành phong ta làm hậu là có mục đích, rằng hắn muốn một danh xưng.
Là nhân nghĩa chi danh, người của chính nghĩa. Một danh xưng mà người trong thiên hạ sẽ sẵn sàng can tâm tình nguyện đi theo ủng hộ hắn.
Một tháng sau, lúc hắn như thường lệ rời đi đã bị ta gọi lại.
"Ta sẽ giúp người một lần cuối cùng, nhưng hy vọng người cũng sẽ thật sự chân chính báo đáp ta."
"Sau khi ta chết, xin hãy đem thi hài ta mai táng bên cạnh phụ mẫu."
Tống Thời Hành nghe xong cất bước đi mà chẳng thèm quay đầu lại.
Ngày hôm sau, ta triệu kiến cố phó tướng của hắn, hiện là Trấn Quốc tướng quân, cùng ông ta đồng quy vu tận bằng hai tách trà độc.
Ta biết người này là kẻ rất độc đoán, cũng biết Tống Thời Hành nhẫn nhịn hắn đã lâu. Nhưng vì mới vừa đăng cơ, sẽ không thể thẳng tay g.i.ế.t được cựu thần.
Như vậy, coi như ta đã thành công giúp hắn diệt trừ.
Chỉ là trước khi chết ta thầm nghĩ, nếu như lúc ấy không gặp Tống Thời Hành, cuộc sống của ta sẽ ra sao?
Hoặc là, ta tự tin thêm chút, mạnh mẽ hơn chút, lại sẽ là bộ dáng gì?
Nhưng cũng đều không quan trọng nữa, nhân sinh của ta, quả thật đã đến thêm một lần.
Trở về năm ta mười lăm tuổi, một lần nữa, trong ánh xuân quang rực rỡ, lờ mờ trông thấy một Tống Thời Hành đang gắng gượng bên trong ngõ tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...