Edit: Moe Moe
____________________
Lục Hành Chi thích ăn giấm (ghen), mọi người đều biết, thậm chí, Đình Đình còn phong anh làm “Thần giấm”.
Kiều Khả Nam đã từng phân tích (?) với An Cúc Nhạc, nói chung vì thời thơ ấu thiếu hụt tình thương, dẫn đến hình thành bóng ma lúc nào cũng cảm thấy không yên lòng, không chấp nhận việc người yêu không để ý mình. Vấn đề này, cậu bạn nhỏ nhà An Cúc Nhạc càng không phải nói, hai tiểu thụ cùng cảm thán, ghen là tình thú, nhưng vài lần còn được, nhiều quá sẽ khiến người ta vừa bị xiềng xích vừa mất lòng tin.
Trước đây Kiều Khả Nam không mấy quan tâm, bây giờ thì phải tính toán, tích cực giải quyết ── dù sao còn phải đi cả một đời, không thể cứ nhường mãi được.
Vì vậy, buổi đàm tọa trên giường lần thứ hai khai mạc, hắn vẫy vẫy Lục Hành Chi, ra hiệu bắt đầu cuộc “Chồng chồng bàn luận”. Hai người gối chạm gối, Kiều Khả Nam: “Anh như vậy làm em cảm thấy mình không được tin tưởng, rất bực bội.”
Vốn là người chỉ thích ăn mềm, Lục Hành Chi nghe xong nhàn nhạt biểu thị: “Được, anh đã biết.”
Kiều Khả Nam vốn là bom xịt, trong lòng kỳ thực không nỡ để anh ấm ức, lập tức bổ sung: “Nếu anh không vui thì cứ nói thẳng, em chỉ mong anh có thể an tâm về em thôi.”
(Bom xịt: Raw từ này là 俗辣(Tục lạt): Đây là từ được cải biên từ tiếng địa phương tại vùng phía Nam tỉnh Phúc Khiến, hay còn gọi là “Tốt tử”, ý chỉ những kẻ nhát gan, hoặc bề ngoài hung hãn nhưng thùng rỗng kêu to, lúc gặp phải chuyện thì chạy nhanh như chớp)
Lục Hành Chi hôn hắn: “Cục cưng, anh vẫn luôn an tâm.”
Kiều Khả Nam là đảng tình yêu thuần khiết, phần trăm ngoại tình bằng không, thậm chí nếu thiếu nợ, nếu hắn có sẽ trả ngay lập tức, trả đầy đủ, thậm chí còn hơn, hoa dại bên ngoài làm sao đánh lại đóa hoa Bá Vương này?
(Bá Vương: kẻ ngang ngược, thô bạo. Tui nghĩ “Hoa Bá Vương” ám chỉ Lục Hành Chi, “Hoa ăn thịt người” ám chỉ An Cúc Nhạc =)))))
Còn v.s hoa ăn thịt … Trình độ chênh lệch, không thể bàn luận.
Nói chuyện xong, Kiều Khả Nam cảm thấy nhẹ lòng, tháng Giêng này Julien đến Đài Loan du lịch, hắn đón chào bạn hữu, Lục Hành Chi biết cũng chẳng tỏ vẻ gì, hắn thở phào, anh yêu đúng là người đã nói là làm. Julien cực kì nghiền bia lạnh và đồ xào Đài Loan, thích ăn vặt ở chợ đêm, Kiều Khả Nam bồi anh, dạo chơi ba ngày, Julien cảm thấy mỹ mãn, bay về New York.
Lục Hành Chi không hề chất vấn, chỉ hỏi: “Chơi vui sao?”
Kiều Khả Nam gật đầu: “Đương nhiên.”
Sau đó … hắn liền cảm thấy mọi việc không ổn.
Ngày hôm sau tan làm về nhà, một bàn đồ ăn đã được bày biện sẵn, tất cả đều được làm từ giấm: Salad dưa chuột, rong biển trộn giấm, sườn xào chua ngọt, gỏi rau cuốn Hàn Quốc … Hương vị không tồi, Kiều Khả Nam ăn kến cả răng.
Hắn nhịn không được hỏi: “Mới vào đầu thu, sao lại ăn món này chứ?”
Lục Hành Chi: “Mấy ngày nay em ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, không đảm bảo, phải giảm ngấy, hơn nữa giấm có thể làm rất nhiều món, ăn nhiều rất tốt cho sức khỏe.”
Cũng có lý! Quả là tri kỉ, Kiều Khả Nam “A” một tiếng, tạm chấp nhận.
Đến ngày thứ hai: Ô mai cà chua, giấm chan đậu hũ, gà giả cày, canh chua, một bàn chua lè, Kiều Khả Nam suýt ngất, quấy sà mà, trong người hắn rốt cuộc có bao nhiêu độc cần thải?!
Ngày thứ ba, Kiều Khả Nam tiếp tục đối mặt với một bàn giấm, thẳng thắn quỳ sụp trước mặt Lục Hành Chi: “Đại nhân, xin rủ lòng thương, anh thích ăn giấm thì cứ ăn, em không ngăn cản.”
“Hừm.” Lục Hành Chi nhấp một ngụm canh giấm lươn nấu địa liền, chẳng lẽ anh đây không trị nổi một con khỉ nhỏ? Ờ, anh thích ăn giấm đó, ý kiến gì?!
Không thích anh ăn, vậy thì cùng hưởng, bắt đầu ăn!
Trải qua chiến dịch này, Kiều Khả Nam rốt cuộc phải thừa nhận, thà anh ghen tuông, còn tốt hơn phải ăn một đống giấm.
Đêm đó khẩu giao cho Lục Hành Chi, đến tinh dịch hắn cũng nếm thấy vị chua, thực đáng sợ.
“Huệ … uệeeeeeeee.” Hắn không chịu nổi, chạy vào WC.
Lục Hành Chi không để bụng, “Phải chăng phu nhân có hỉ? Ngày mai phu quân mua ít ô mai mơ về?”
Nghe xong, “Huệ … uệeeeeeeee” Kiều Khả Nam lần thứ hai vọt vào WC, hoàn toàn vỡ vụn: “Đủ rồi, tha cho em đi!”
Hắn tra Google: Trong giấm tươi chứa rất nhiều a-xít a-min và các khoáng chất khác, rất tốt cho sức khỏe, có thể ngăn ngừa lão hóa một cách hiệu quả. Thảo nào anh xã trẻ mãi không già, càng nhiều tuổi lại càng tươi trẻ. Bí mật trong đó, rốt cuộc Kiều Khả Nam cũng hiểu…
Tác giả nói:
Câu chuyện này xảy ra trước phiên ngoại “Củ hành tây”, cái này là ngoài ý muốn …
Bởi vì khi tổng biên tập xem bản thảo liền ghi chú: “Đặt tên thế này không bán được.” Chúng tôi đã thảo luận rất nhiều cái tên thú vị, sau đó cô ấy liền chọn tiêu đề này.
Tôi vừa nhìn đã nói xong xong xong, tên gì mà ghê dzậy, mặc kệ hết, bùng nổ chữ, bùng nổ trang, viết!
Sau đó … (bây giờ phải ngậm quá đắng-ing)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...