Kết thúc một nụ hôn dài, trên gương mặt Lục Hành Chi vẫn không thể hiện bất kì cảm xúc gì, chỉ nói: “Chọn một chiếc đi, tôi đưa cậu về.”
Nội tâm Kiều Khả Nam điên cuồng gào thét, em thực sự rất muốn ngồi thử chiếc Ferrari kia, chỉ có điều nó quá phô trương, không hợp với hoàn cảnh của họ. “Chọn chiếc Audi đi, em ngồi quen rồi.”
Lục Hành Chi im lặng một hồi, xoa xoa đầu hắn, không hề có ý đổi sang xe khác. QAQ
Nhà Lục Hành Chi nằm trong khu tấc đất tấc vàng, lại còn là căn hộ ven biển, lần đầu tiên tới đây, Kiều Khả Nam đã vô cùng ngạc nhiên: “Em cứ tưởng anh sống trong khu nội thành chứ.” Xem ra anh ta thực sự rất ghét ồn ào.
“Tôi không thích tiếng ồn.” Lục Hành Chi thẳng thắn.
Hắn chỉ nghĩ bậy, thế mà đoán trúng.
Nếu không vì giao thông ùn tắc quá nghiêm trọng, Kiều Khả Nam đã chẳng ngại xa ở lại nơi được mệnh danh hữu xạ tự nhiên hương này, tuyệt nhất là nhà Lục Hành Chi ở gần biển, mỗi lần quá giang xe anh, gặp lúc trời hửng sáng, còn có thể ngắm mặt trời mọc, tâm hồn bỗng cảm thấy thật thư thái.
(Hữu xạ tự nhiên hương: Tiếng lành đồn xa)
Kiều Khả Nam buông lỏng thân thể, tựa đầu vào xe, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. Khuôn mặt của hắn phản chiếu qua tấm gương, thu gọn trong mắt tầm Lục Hành Chi, trái tim anh như trật nhịp một cái: “Muốn nhìn không?”
Kiều Khả Nam: “Hả?”
“Biển ấy.”
Mặt biển buổi tối là một mảnh đen kịt, dường như đã hòa vào bầu trời đêm, chạy tới gần thành phố, sẽ thấy ánh đèn đô thị phản chiếu xuống mặt nước, quanh quẩn tiếng sóng vỗ rì rào. Cuối chân trời trôi nổi những vệt khói đen, chỉ còn vài ánh đèn le lói trên những chiếc thuyền, mặc dù vậy, Kiều Khả Nam vẫn hào hứng như một đứa trẻ: “Được chứ!”
Lục Hành Chi vừa dừng xe, hắn đã vội vàng muốn lao xuống, cổ tay bỗng nhiên bị nắm. Kiều Khả Nam: “?”
“Trời lạnh, mang nó vào.”
Một chiếc khăn quàng ngay lập tức quấn quanh cổ hắn.
Kiều Khả Nam vạn vạn không ngờ tới, Lục Hành Chi còn dám tung chiêu này, hắn xấu hổ lúng túng nói: “Làm gì vậy, em cũng không phải con gái…”
Lục Hành Chi trừng mắt cảnh cáo, rõ ràng không đồng tình chuyện hắn muốn đem khăn bỏ ra. “Chẳng lẽ chỉ có phụ nữ mới cảm lạnh?”
Kiều Khả Nam sờ mũi, cười he he, cuối cùng vẫn không dám khước từ.
Khu vực này đã hoàn thành quy hoạch, có hẳn một dải đê chuyên phục vụ nhu cầu đi dạo ngắm biển của du khách, chỉ là trời mấy hôm nay trở lạnh, bây giờ còn tối thui, nên xung quanh tĩnh mịch không một bóng người.
Kiều Khả Nam tựa vào bức tường gạch, hai tay chống cằm, gió biển lạnh lẽo quất vào gò má hắn, nhưng phía cổ lại rất ấm áp, một cảm giác thỏa mãn bỗng lan truyền trong lồng ngực, hòa cùng tiếng sóng vỗ phía dưới, lao xao lao xao.
Nhìn lại phía sau, Lục Hành Chi đang tựa vào xe hút thuốc, đốm lửa trên đầu lọc sáng lấp lóe, càng tôn lên đôi môi quyến rũ của anh, Kiều Khả Nam ngẩn ngơ nhìn, bỗng nhiên tiến đến gần.
Hắn bất ngờ đoạt điếu thuốc trên tay Lục Hành Chi.
Lục Hành Chi: “?”
Ngậm vào nơi người kia vừa bập môi, cậu thanh niên đem điếu thuốc đặt trong miệng, rít một hơi.
Mùi vị cay đắng ngay lập tức tràn ngập yết hầu, Kiều Khả Nam ho sặc sụa, thở ra một hơi, khi tỉnh táo lại liền cảm thấy lâng lâng.
Ngày còn học phổ thông, hắn cùng mấy thằng bạn rủ rê học xấu, mang thuốc đi hút trộm, nhưng nó chẳng ngon lành gì cho cam, lại còn ảnh hưởng tới sức khỏe, hắn không hiểu nổi, tại sao lại có người mỗi ngày phải hút ít nhất một điếu, không thể cai được.
Còn bây giờ, hình như đã hiểu một chút.
Hắn dụi tắt điếu thuốc, giữ chặt cằm Lục Hành Chi, trong lúc người kia còn chưa kịp phản ứng, đã đem môi mình dán lên.
Khoang miệng hai người tràn ngập mùi vị đắng chát, dần dần giao hòa một chỗ, Kiều Khả Nam túm chặt vạt áo Lục Hành Chi, ấn ngã anh xuống nắp capo, đầu lưỡi điên cuồng quấy đảo, không thua kém kĩ thuật trêu trọc thường ngày của anh.
Đèn pha của ai đó lướt qua rồi vụt tắt, nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến khoảnh khắc đắm tình này của họ.
Lục Hành Chi lần đầu tiên tốt bụng không tiên hạ thủ vi cường*, để mặc Kiều Khả Nam cưỡng hôn mình, cho cậu phát tiết đã, thẳng đến khi không thể nuốt kịp nước bọt, hai người mới lưu luyến tách rời.
(Ra tay trước giành lợi thế)
Mặt Kiều Khả Nam như một chú gà chọi, đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai, hên phước lúc nãy mình không bị ép khô, bằng không xấu mặt chết.
Nụ hôn vừa rồi, ban đầu là hắn dụ dỗ, sau đó lại không cam lòng. Kiều Khả Nam cho rằng mình phòng thủ rất tốt, nhưng kết quả thì sao? Chỉ cần anh lơ đãng trêu chọc, là có thể làm hắn đổ sụp, gấp đến rối tinh rối mù.
Giống như việc nghiện thuốc lá, ban đầu đã biết nó gây hại, nhưng cuối cùng mình vẫn bị khống chế, một ngày không được hút, cả người liền khó chịu.
Hắn nắm cổ áo Lục Hành Chi, ở trong bóng tối, nhìn thẳng vào mắt anh.
Hắn mở miệng: “Lục Hành Chi.”
“Ừ.”
“Em không cần biết tương lai anh suy tính những gì, nhưng ít nhất hãy rõ ràng với em.” Mỗi một từ trong lời nói của Kiều Khả Nam, đều cực kỳ nghiêm túc.
Chuyện với Tô Phái đã như vậy, hắn không muốn, đến giờ này lại thêm một lần đau.
Lục Hành Chi im lặng một hồi, đáp: “….Được”
Có câu đảm bảo này của anh, Kiều Khả Nam xem như tạm yên tâm.
Hắn dụi đầu vào bờ vai anh, cà cà, hành động ỷ lại này làm trái tim Lục Hành Chi rung lên một nhịp, tay chân anh bỗng nhiên cứng đờ, sau đó liền theo bản năng, giơ tay xoa đầu Kiều Khả Nam.
Cảm giác khi chạm vào mái tóc đen như mực của cậu, quả nhiên giống trong tưởng tượng của mình, tế tế ti, rất mềm mại.
(Tế tế ti: Cảm giác lào xào khi chạm vào tóc ai đó QvQ)
Thế là anh lặp lại thêm một lần: “Được.”
Lục Hành Chi lái xe đưa hắn về. Kiều Khả Nam thuê nhà trong xóm trọ, không đủ đường cho xe lớn lách qua, hắn để anh dừng ở ven đường, nói. “Đến đây được rồi.”
“Ừm.” Lục Hành Chi dừng lại.
Kiều Khả Nam tháo dây an toàn, hướng Lục Hành Chi cười cười: “Cám ơn, ngày mai… à không, lát nữa gặp lại anh.”
Hắn xuống xe, đi được vài bước lại ngoảnh về phía anh vẫy vẫy tay, sau đó không còn quay lại nữa. Trái ngược, Lục Hành Chi lại ra khỏi xe, tựa vào cửa hút thuốc, lặng lẽ thở dài: Đã nói chỉ là bạn tình, nhưng càng ngày càng chiếm nhiều phân lượng trong lòng mình, nan giải ở chỗ buổi sáng họ còn là đồng nghiệp, nếu để yên, rất khó kiểm soát.
Hoặc là, đến bản thân mình cũng không muốn dừng lại.
Ánh mắt Lục Hành Chi trầm xuống, anh không phải loại người EQ thấp, mỗi ngày trôi qua, hình ảnh Kiều Khả Nam lại càng chiếm phân lượng lớn, anh không hẳn không đề phòng, chỉ là anh quyết định cứ để nó xảy ra tự nhiên.
Anh còn mục tiêu phải đạt được phía trước, vì nó anh đã hi sinh rất nhiều, nếu là trước đây, chỉ có một thân một mình, cô đơn độc lập, khó tránh khỏi trống rỗng, vì thế liền sinh ra đoạn quá khứ điên cuồng tìm bạn tình, chỉ để giữ cho mình chút hơi ấm.
Kiều Khả Nam xuất hiện, vừa vặn lấp đầy khoảng trống trong lòng anh.
Cậu thông minh, cậu hiểu chuyện, cậu biết cho biết nhận, làm việc lại đúng mực. Nói một câu công bằng, quan hệ bọn họ có thể “hài hòa” tiến xa đến bước này, phần lớn đều vì Kiều Khả Nam biết điều tiết.
Chỉ cần cứ tiếp tục duy trì khoảng cách an toàn, Lục Hành Chi tình nguyện hết lòng nâng đỡ cậu, thậm chí là sau này nếu cần, anh hoàn toàn có thể bao cân sự nghiệp của cậu.
Nhưng …. Chỉ nên như vậy, không thể xa hơn.
Lục Hành Chi thô bạo dập tắt khói thuốc, như thể đang dập tắt luôn suy nghĩ nguy hiểm dần nhem nhóm trong đầu mình, quay xe trở lại.
Kiều Khả Nam về nhà, bên trong tối thui, tràn khập mùi vị luộm thuộm của đàn ông độc thân, ngày còn chung sống với Tô Phái, việc dọn dẹp đều do cậu phụ trách, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm, không dính một hạt bụi.
Đến bây giờ, đôi khi hắn vẫn nhớ về cậu, chỉ khác ở chỗ không còn đau đớn đến mức muốn chạy trốn như trước kia. Đó là kí ức của hắn, ba năm là khoảng thời gian không ngắn không dài, nhưng vừa đủ lưu lại vết tích trong lòng một ai đó, huống chi Kiều Khả Nam không phải kẻ bạc tình.
Hắn bật đèn, mệt mỏi thả mình xuống sô pha, nhìn khắp bốn phía. Nếu coi nhà Lục Hành Chi như một vũ trụ, thì chính anh cũng tỏa sáng rồi.
Chẳng bằng người ta, so gì cũng kém.
Hắn sờ chiếc khăn trên cổ mình, rất ấm, rất mềm, phải công nhận hành động gà mẹ của Lục Hành Chi, thực sự làm người ta động lòng.
Lục Hành Chi cho hắn ấm áp, vì vậy, dù ít dù nhiều hắn cũng sẽ báo đáp anh.
Cho nên …. cứ vậy đi, hắn quyết định lấy thân “lấp đầy” anh, để anh không còn vẻ mặt rất cần ai đó ở bên, ánh mắt trống trải khó đọc thấu nữa.
Bằng không, nếu cứ trước bảo vệ sau phòng thủ, thì thực quá tịch mịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...