Còn vô số kỳ nhạy cảm khô nóng khó tiêu của Hạ Chước thì không có ai an ủi, chỉ có thể dựa vào đánh quyền điên cuồng để phát tiết.
Trách nhiệm đối với hôn nhân ràng buộc anh không ngoại tình hoặc ra ngoài kiếm ăn, nhưng cái giá là anh không còn có sắc mặt tốt với Quý Đình Tự nữa.
Mở miệng là châm chọc chê bai, ngậm miệng là nói bóng nói gió, thậm chí còn dẫn thiếu gia tiểu thư góp vui lấy lệ trong làm ăn đến trước mặt cậu thị uy, giễu cợt.
Hạ Chước nghĩ đến đây, giơ tay tát bản thân một cái thật mạnh, tát tới khóe miệng chảy máu.
Hầu kết nhô cao lăn nhẹ, ngón tay vịn vào quan tài ấn sâu lên gỗ đỏ tới mức trắng xanh, nhưng hoàn toàn không dám nhận lấy cục lông nhỏ kia.
“Sao Tiểu Tự… Rốt cuộc em ấy đã xảy chuyện gì ở Sust?”
“Thư ủy thác đến Sust thu thập tin tức em ấy nhận được là giả, bộ Phóng viên hoàn toàn không phái người đi.
Có người đã lừa em ấy đến đó, lấy mất trang bị và công cụ truyền tin của em ấy.
Chỗ chiến tranh bùng nổ ở gần một trường tiểu học, em ấy đã chết trong biển lửa vì cứu những đứa trẻ kia.”
“Là ai?” Sắc mặt Hạ Chước u ám kinh ngược, đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy.
“Vẫn chưa tra được, chỉ biết trong đội ngũ của em ấy có gian tế.” Nói đến đây, Quý Thính Lan lại ác độc nhìn về phía anh: “Nói ra, không phải Hạ tổng cũng có công lớn dẫn đến cái chết của Tiểu Tự à?”
“Nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, vốn không nên do em ấy đi, nhưng em ấy lấy cậu ba năm, cậu bắt nạt em ấy ba năm! Dẫn người về cho em ấy xem thì thôi đi, còn mời một đám gái nhảy, trai bao đến nhà mở party đúng hôm sinh nhật em ấy.
Em ấy không chịu nổi nữa mới nhận nhiệm vụ đó!”
Hạ Chước giống như bị đấm một cái nổ đầu, không thể tin được mà ngẩng đầu, há miệng, nhưng không phun ra được nửa chữ.
Lúc lâu sau, anh mới sắp xếp lại ngôn từ: “Em ấy là… bị em ép đi ư?”
Hạ Chước hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này.
Anh há miệng, lông mày cau chặt không dám tín, biểu cảm cứng nhắc dần dần biến thành mất khống chế, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt, không còn thấy chút vẻ bình tĩnh cao quý nữa.
“Nhưng em không muốn mở party vào ngày sinh nhật của em ấy, em chỉ là, chỉ là cố ý nói cho em ấy nghe, muốn kích thích em ấy chút thôi, để em ấy chịu thua với em, đừng lạnh như băng với em nữa…”
“Cố ý nói cho em ấy nghe? Kích thích em ấy?”
Quý Thính Lan sắp tức điên rồi, đấm một cái lên mặt anh: “Trước khi kết hôn với cậu, trạng thái tinh thần của Tiểu Tự đã rất tệ rồi, bác sĩ nói bệnh trầm cảm của em ấy nghiêm trọng tới mức có thể tự sát bất cứ lúc nào.
Cậu cứ đòi cưới em ấy về, chính là để kích thích em ấy? Ngược đãi em ấy? Con mẹ cậu có còn là người không?!”
Một tiếng “bịch” nặng nề, Hạ Chước bị đánh ngã xuống đất, trong cổ họng trào ra máu tươi, phun bọt máu tung tóe dưới đất, anh chẳng quan tâm việc lau đi, cả người cứng đờ quay đầu qua, hàm răng run cầm cập.
“Anh nói cái gì? Tiểu Tự, em ấy bị…?”
Biểu cảm của Quý Thính Lan còn ngạc nhiên hơn anh: “Cậu không biết? Cậu ở bên cạnh em ấy ba năm, cậu không biết em ấy bị bệnh?!”
Vẻ mặt Hạ Chước mờ mịt, sắc mặt trắng như ma.
Đột nhiên, Quý Thính Lan nhớ đến điều gì, trái tim bỗng treo lên tận họng: “Tai của em ấy bị thương do bom nổ, thính lực vẫn rất kém, có phải cậu cũng không biết không?!”
Hạ Chước lắc đầu.
“Vết thương cũ trên chân thì sao? Em ấy không thể đứng lâu, không thể chịu lạnh, lẽ nào ngay cả điều này cậu đều không biết sao?!”
Hạ Chước vẫn lắc đầu, trong miệng càng rỉ ra nhiều tơ máu hơn, chảy xuôi trên khuôn mặt trắng bệch thảm hại của anh, giống như đường vân nứt nẻ trên mặt đất khô hạn.
“Đúng, em không biết, em không biết gì cả…”
Không những không biết em ấy bị khiếm thính, còn luôn diễu cợt em ấy lúc em ấy không trả lời.
Không những không biết chân em ấy không tốt, còn cứ bắt em ấy đến tiệc rượu cùng, đứng liền nửa buổi tối, hại em ấy bị ngã mất mặt.
Không những không biết em ấy bị trầm cảm, còn cố ý kích thích em ấy, ép em ấy rời đi, ép lên chiến trường…
“Là em hại chết em ấy…” Hạ Chước phì cười, cúi đầu tuyệt vọng tới cực điểm, giống như một con thú bị hối hận cắn nuốt: “Nhưng em là chồng của em ấy mà…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...