“Không có.”
Hạ Chước kinh ngạc một giây, biểu cảm trên mặt nứt ra như mặt nạ: “Anh nói cái gì?”
“Không có thi thể.” Quý Thính Lan nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng từ từng chữ: “Tiểu Tự là bị thiêu chết.”
Giống như bị một con dao thép đâm xuyên lồng ngực, Hạ Chước trực tiếp cứng đờ.
Trời tháng sáu nhưng cả người lại lạnh buốt, đau tới mức khiến ngón tay anh cũng phát run: “Xương, xương cốt thì sao… Ngay cả xương cốt cũng không còn sao…”
“Xương cốt?” Quý Thính Lan phì cười: “Xương người không dễ thiêu rụi, nhưng sẽ đau, đau không chịu nổi sẽ biến về nguyên hình.
Cậu biết bản thể của em ấy nhỏ cỡ nào, một con mèo nhỏ chân ngắn chỉ to bằng bàn tay, cả người lông xù, một ngọn lửa lớn thiêu đốt, vụn xương cũng chẳng còn.
Tôi đã tìm rất lâu, chỉ tìm được cái này…”
Anh ấy lấy một hộp gấm từ trong túi áo ra, không đợi Hạ Chước phản ứng đã trực tiếp mở ra, bên trong là một vật sền sệt cháy đen, trộn lẫn hai cục lông mèo khô vàng.
Chỉ liếc nhìn một cái, trái tim của Hạ Chước chợt thắt lại, cổ họng giống như bị nghẹn một cục đá.
Không còn hy vọng.
Quý Đình Tự bị lửa thiêu chết rồi…
Em ấy sợ lửa như vậy, ngón tay bị bỏng cũng không chịu được, nhưng lại phải biến thành mèo con rồi bị thiêu sống, lúc đó em ấy đau cỡ nào…
Hạ Chước hoàn toàn không dám nghĩ nhiều, thậm chí nhớ lại đoạn hôn nhân hoang đường này, anh mới phát hiện thứ anh cho Quý Đình Tự chỉ có khổ sở.
Alpha có cấp bậc như anh, tính dục luôn dồi dào đến mức khiến bạn đời suy sụp, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều phát tình, giống như súc vật đội lốt người.
Anh giữ mình trong sạch, khinh thường nuôi người tình, nhưng muốn yêu đương nghiêm túc, đối phương vừa nghe nói cấp bậc của anh đã chùn bước.
Sắp 30 tuổi cũng chưa tìm được người yêu, Hạ Chước cũng không cưỡng cầu, một lòng đặt vào sự nghiệp, mãi đến bốn năm trước, tình cờ gặp Quý Đình Tự.
Trên núi tuyết trắng xóa dài liên miên, omega mặc bộ đồ đỏ, cưỡi ngựa lao nhanh.
Dưới hoàng hôn giống như ngọn lửa đốt núi, cậu ghì chặt dây cương, kéo tới mức vó ngựa tung lên, áo đò phần phật, sau đó cằm ngửa lên huýt sáo rất khoa trương với anh.
“Hây —! Anh là cậu chủ nào vậy?”
Trong nháy mắt đó, Hạ Chước mới biết thì ra thời gian yêu từ cái nhìn đầu tiên ngắn như vậy, ngắn như một lần tim đập loạn.
Sự tiếp xúc ngắn ngủi trên núi tuyết khiến họ nảy sinh thiện cảm với nhau, Quý Đình Tự lại ra đi mà không từ biệt vì công việc.
Hạ Chước đợi một năm mới đợi được cậu về nước, sợ người đi tiếp nên đã lập tức đến nhà họ Quý cầu hôn, nhà họ Quý cũng vui vẻ đồng ý.
Nhưng sau khi kết hôn anh mới biết: Quý Đình Tự hoàn toàn không thích anh, đồng ý kết hôn chỉ là để cứu vãn việc làm ăn trong nhà.
Thậm chí đêm tân hôn, Lúc Hạ Chước khó tự kiềm chế chạm vào eo của cậu, đã bị cậu ném qua vai quật ngã xuống đất, họng súng đen ngòm đè lên đầu.
Ánh mắt hoảng loạn chán ghét, ngón tay run rẩy của Quý Đình Tự khiến Hạ Chước cảm thấy bản thân giống như một đống rác bậu đầy ruồi.
Anh lập tức lạnh mặt: “Ghê tởm tôi thì nói thẳng, đừng ép bản thân thành như vậy.”
“Nhưng mà ba em đã bán em cho tôi vì gia nghiệp rồi, em còn ra vẻ thanh cao gì?”
Anh quá tự đại, vừa tự đại vừa tự ti, sau khi bị bẽ mặt chỉ thấy bản thân nhục nhã, không hề kiêng nể mà sướng miệng nhất thời.
Hoàn toàn không chú ý tới sau khi anh đi, Quý Đình Tự suy sụp run cầm cập trong góc, vùi mặt ở đầu gối đờ đẫn giải thích: “Xin lỗi, em không khống chế được…”
Dáng vẻ cứng nhắc và bơ vơ, đôi mắt bị sợ hãi xâm chiếm, vừa lắc đầu vừa cào cánh tay chảy đầy máu tươi… Đâu còn bóng dáng thiếu niên liều lĩnh trên lưng ngựa vừa thấy đã khiến anh kinh ngạc lúc lần đầu gặp chứ.
Kết hôn ba năm, hai người kính trọng nhưng xa cách lẫn nhau, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ có một hai lần thân mật điểm tới là dừng, đều là vào kỳ phát tình Quý Đình Tự ý loạn tình mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...