Hạ Chước không hề quan tâm, hai tay đặt trên chân, vẫn nắm chặt bông hoa hồng trắng kia, đầu hoa hướng xuống, gân mạch ở mu bàn tay hiện lên một đường mạch máu màu xanh như sợi kim loại, từ đầu ngón tay kéo dài đến mặt trong xương cổ tay cứng cáp.
Đây là một đôi tay mà ngay cả người trầm tính ít nói như Quý Đình Tự cũng từng khen không ngớt lời, mỗi lần cưỡng chế xoay vòng đều có thể làm cho cậu sụp đổ khóc to.
Nhưng bây giờ đôi tay kia lại giống như chủ nhân của chúng, không có chút sức sống, cứ như bị rút hết máu thịt rồi.
Trán của Hạ Chước vẫn còn chảy máu, cổ áo sơ mi bị máu tươi nhuộm ướt, dưới đầu gối đè lên một cánh hoa hồng tàn lụi.
Tư thế quỳ của anh rất tiêu chuẩn, hai chân mở ra, hai đầu gối đặt ngang vai, trên gương mặt nguội lạnh không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có sợi máu xinh đẹp trượt qua cái cằm trắng bệch, giống như quý ông mảnh khảnh và tao nhã.
Trước mắt bao người, trước súng dài pháo ngắn, gia chủ họ Hạ quyền cao chức trọng buông bỏ tất cả tôn nghiêm, cúi người cung kính dập đầu với quan tài gỗ kia: “Anh cả, em xin anh, cho em nhìn một cái thôi.”
Quý Thính Lan sững sờ vì kinh ngạc, rõ ràng cũng không ngờ anh có thể làm tới mức này, nhất thời sắc mặt tái mét.
Hạ Chước nhìn một tiêu điểm hư vô trong không trung, sau khi yên lặng đợi mười phút vẫn không có kết quả, giọng nói lạnh băng kèm theo cảm giác áp bức vang lên.
“Anh là anh trai của Tiểu Tự, em tôn trọng anh, không muốn dùng vũ lực với anh.
Tiểu Tự nói tính tình em quá nóng nảy, như vậy không tốt, làm việc phải tiên lễ hậu binh, lễ em cho rồi, anh không nhận, em chỉ đành ép anh nhận.”
Ở trước mặt nhiều người anh cũng dám kiêu ngạo đến vậy, tuyệt đối không phải là ngông cuồng tự đại, cả Nghi Thành dù là ai cũng biết rõ và kiêng dè thủ đoạn của con sói xám này.
Phóng viên trong sân đưa mắt nhìn nhau rồi nhao nhao buông máy ảnh xuống.
Quý Thính Lan biết không thể ngăn cản được nữa, lạnh nhạt nói: “Nếu Hạ tổng đã cố chấp muốn xem, vậy thì xem đi.”
“Cảm ơn.”
Hạ Chước đứng dậy, giơ ta ra hiệu cho trợ lý ở phía sau: “Mời các phóng viên ra ngoài sảnh nghỉ ngơi, tôi không hy vọng có người quấy rầy sự yên tĩnh của Tiểu Tự.
Các cậu cũng ra ngoài đi.”
Lúc anh quỳ cũng chưa từng nghĩ tới đuổi phóng viên, trước khi mở quan tài lại biết đuổi người ngoài giúp Quý Đình Tự.
Quý Thính Lan chỉ thấy buồn cười: “Ba năm chiến tranh lạnh không ngó ngàng tới, đợi em trai tôi chết rồi lại đến giả bộ tình cảm nồng nàn, cậu cần gì làm bộ làm tịch.”
Hạ Chước không nói gì, đợi sau khi mọi người đều rời đi mới bước đến trước quan tài, hai tay đỡ quan tai, trợ lý phía sau lập tức tiến lên giúp đỡ.
“Đừng đụng vào.” Giọng của anh trầm thấp, lại mang theo lực trấn áp tuyệt đối.
“Tôi tự làm.”
Anh không cần tay của bất cứ ai, dè dặt cẩn thận đẩy quan tài gỗ, trong mấy giây đó ngay cả hơi thở và nhịp tim đều bị cướp đoạt.
Thế nhưng thời khắc nắp quan tài mở ra, Hạ Chước lại sững sờ tài chỗ.
“… Người đâu?”
Trong quan tài trống không!
Anh kinh ngạc tới mức đồng tử co lại, nhưng sau khi sửng sốt lại sinh ra một mong ước ngay cả bản thân cũng không dám tin: “Tiểu Tự không ở đây, em ấy chưa chết đúng không?!”
Hạ Chước bước tới túm cổ áo của Quý Thính Lan, mạnh mẽ kéo một alpha vóc dáng to lớn lên khiến hai chân rời khỏi mặt đất: “Tiểu Tự đang ở đâu? Anh giấu em ấy ở đâu rồi! Có phải các anh đang hợp tác với nhau lừa tôi không!”
Quý Thính Lan không nói một lời, lạnh lùng cười thương thức Hạ tổng bình tĩnh kiềm chế, tao nhã cao quý trong ánh mắt của mọi người biến thành tên điên thảm hại, giống như thưởng thức một vở kịch hay hả hê lòng người.
“Thì ra cậu cũng biết đau lòng à?”
“Mẹ nó!” Hạ Chước đập lên quan tài rỗng, quan tài gỗ long não lập tức rạn nứt: “Tôi hỏi anh! Quý Đình Tự bị anh giấu ở đâu rồi?!”
“Em ấy chết rồi.”
“Người đâu? Thi thể đâu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...