Tât Ca Vi Em - Vũ Ngọc Hương

Mười một giờ đêm, ông Kiên lếch thếch trở về nhà. Cả nhà mấy người đều tập trung quan tâm hỏi han, ông ta lại càng xấu hổ. Một ngày trong nhà giam là một ngày địa ngục, ông ta trải qua một tuần địa ngục mà như già đi cả chục tuổi. Người ông ta tã tượi, râu ria xồm xoàm, cơ thể bốc mùi hôi thối, chẳng còn vẻ thư sinh đĩnh đạc như ông ta thường ra vẻ.

Mười hai giờ đêm, tại căn hộ 2020 sang trọng thuộc khu chung cư cao cấp Kim Cương.

Vương Khải ngắm nhìn toàn cảnh thành phố qua cửa kính, trên bàn là chai rượu mạnh đã vơi một nửa. Cô khuyên anh hạn chế bia rượu. Anh khẽ nhếch miệng, còn nhớ mình đã gật đầu đồng tình với cô thế nào. Lúc này, anh biết mình không say, thế nhưng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô cứ hiển hiện trước mắt anh, tưởng như chỉ cần vươn tay là sẽ với được cô. Thà là thế này, anh còn được gần cô.

Tiếng chuông điện thoại reo vang, anh đã chờ đợi cuộc gọi này. Âm giọng ồm ồm vang lên:

– Khải, tối nay cậu đi ăn với ai?

Lưu Phát, ông chủ của anh, cũng là giám đốc công ty Thiên Uy đã đánh hơi được những chuyện anh làm tối nay. Lão ta là kẻ mà anh chọn đi theo kể từ ngày anh lọt vào mắt xanh của lão. Lão cần trí tuệ, sức mạnh cùng độ gan lì của anh để lên được đến đỉnh cao danh vọng như hiện tại, nhưng lão cũng luôn lo sợ một ngày bị anh chiếm lĩnh tất cả.

– Em gái tôi. Ông chủ không cần quan tâm tôi quá mức như vậy.


– Tại sao lại muốn giấu, cậu làm tôi tò mò đấy! Phương Dung không làm cậu hài lòng?

– Tôi tồn tại để phục vụ ông, những chuyện khác không cần bàn đến.

– Haha… cậu thật khéo ăn nói. Cho tôi hỏi thăm sức khỏe của ba nuôi cậu, được chứ?

– Cảm ơn ông đã quan tâm.

– Em gái nuôi… rất xinh đẹp!

Đôi mắt Vương Khải tối sẫm, so với bầu trời đêm không trăng sao dường như còn tối hơn. Âm giọng âm trầm của anh vang lên hết sức dọa người:

– Con bé là cháu nội bà Kim Yến của Hoàng Hải.

– Thì ra là vậy. Thế thì đành phải nói một tiếng tiếc cho cậu rồi!

Bàn tay Vương Khải cuộn chặt, từng khớp ngón tay dần trở nên trắng bệch, vài giây sau anh buông lỏng.

– Con bé luôn là em gái tôi.

– Được được, tôi nghe cậu. Muộn rồi, giữ sức khỏe!

– Ông cũng vậy.


Tiếng ngắt máy khô khốc vang lên. Vương Khải đặt cạch cốc rượu cạn xuống bàn. Tối nay anh đã muốn giấu việc đến gặp cô, cuối cùng vì việc bảo lãnh cho ông Kiên mà lão ta nghi ngờ điều tra hành tung của anh. Cũng không sao cả, cô là cháu nội bà Kim Yến, đối tác lớn của Thiên Uy, xưa nay lão ta vuốt mặt luôn biết nể mũi. Nhưng… một khi vượt quá giới hạn của lão thì chưa thể biết.

Màn hình điện thoại phát sáng. Phương Dung, cô bạn gái mà lão Phát tặng cho anh nhắn đến:

“Anh ngủ chưa? Em khó ngủ quá, hay em sang với anh?”

“Anh đang say, không nên.”

“Vậy càng nên.”

Phương Dung mím môi cười chờ đợi, cuối cùng chỉ nhận được một dòng tin lạnh lùng từ con người không có trái tim này:

“Không nên.”

Cô bĩu nhẹ môi, chán nản vứt điện thoại ra giường. Rốt cuộc anh có trái tim thật hay là không có như lời đồn?


Cô đã yêu Vương Khải ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Khuôn mặt, dáng vóc anh đều là hàng cực phẩm, bản lĩnh của anh cũng là điều làm cô mê đắm. Dù cô đã trải qua yêu đương với không ít đàn ông nhưng tất cả bọn họ so với anh chỉ là cóc ghẻ so với thiên nga.

Tiếng tin nhắn từ cha nuôi Lưu Phát vang lên: “Tối nay Vương Khải của con bí mật hẹn hò đấy nhé.”

Có chuyện này sao? Lần đầu tiên Phương Dung nghe đến chuyện hẹn hò bí mật của anh, trong lòng cô không khỏi kinh ngạc cùng bàng hoàng, bản năng phụ nữ khiến cô bất giác run rẩy. Vương Khải không phải là kẻ hành động khinh suất, anh muốn giữ bí mật về cuộc hẹn, có nghĩa cuộc hẹn ấy chỉ nên là bí mật.

“Cha chỉ giỏi nghi ngờ vớ vẩn, chúng con đang rất hạnh phúc. Anh Khải rất tuyệt, nhất là trên giường. Làm sao con có thể nghi ngờ anh ấy chứ?”

Cô vì anh mà dối trá. Nếu cô khai ra sự thật anh và cô chưa từng thực sự yêu đương, đó chính là lời thừa nhận thất bại. Lão Phát sẽ lập tức thay cô bằng một đứa con gái xinh đẹp khác quyến rũ anh để làm gián điệp cho lão. Đương nhiên chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

“Được, cha tin ở con.”

Phương Dung hài lòng đọc dòng tin cuối cùng của Lưu Phát. Khóe miệng khẽ nhếch, cô bước ra ban công, châm lửa rít điếu thuốc trên tay. Đốm đỏ lập lòe sáng trong đêm khuya tĩnh lặng, nghĩ đến Vương Khải, hai mắt Phương Dung mênh mang nhìn dòng sông lấp loáng cuối chân trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui