Khi con người gặp phải chuyện ở ngoài dự liệu, rất khó ngụy trang cảm xúc của chính mình, Thi Nguyên Khiết lúc này chính là.
Đại não của cô ta có một khoảng thời gian rất dài không thể tiến hành suy nghĩ, chờ đến khi cô ta phục hồi tinh thần, cũng nhận ra được mình có phản ứng quá độ.
Những người có thể nhìn thấy, không ai không bị tin tức này làm sợ, đến ánh mắt nhìn cô ta cũng mang chút vi diệu.
Một tiểu hoa lưu lượng mang hình tượng độc thân tiên nữ, đột nhiên có một đứa con riêng, thế nào cũng là sụp đổ hình tượng.
Thi Nguyên Khiết cũng biết bản thân đã bỏ qua thời cơ phản bác tốt nhất, chẳng qua sau khi cô ta thanh tỉnh lại, hiểu rõ tình trạng trước mắt mình chỉ có thể cắn chết không chịu thừa nhận.
Đầu tiên là hợp đồng của cô ta và công ty, bất cứ tin tức trọng đại cùng với sự thay đổi hình tượng, đều không phải một mình cô ta có thể quyết định, cần phải thương nghị với công ty, và được công ty đồng ý.
Công ty biết tình huống của cô ta, hợp đồng của cô ta và công ty có một khoản viết rõ, không thể để người khác biết trước đó cô ta từng sinh con.
Vì hình tượng của cô ta, cũng để chống đỡ tiền vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng, dưới bất cứ tình huống nào cô ta đều cần phủ nhận chuyện này.
Dư luận còn lại, công ty của cô ta sẽ ra mặt giải quyết.
Chỉ cần cho nhiều tiền xã giao, sẽ không có dư luận không thể ép xuống.
Thi Nguyên Khiết điều chỉnh hô hấp của chính mình, tận lực làm bản thân nhìn qua bình tĩnh thanh tỉnh.
“Tôi không biết cô Tiểu Bạch vì sao lại nói tôi từng sinh con, có thể là có chút hiểu lầm, trên thực tế tôi vẫn luôn độc thân, không có con, cũng không có khả năng có con.”
Bạch Giới Tuệ phát hiện phần lớn các khách mời đều thích nói dối, mà mỗi người đều thích ngụy trang hình tượng của mình.
Hành vi của Thi Nguyên Khiết rất dễ hiểu, chính là không hy vọng có người biết bản thân có con.
Giống tình huống mà Bạch Giới Tuệ gặp được, người ba trên sinh lý của cô đều hơn 40 tuổi, không phải vẫn duy trì hình tượng độc thân sao.
Theo lời nói của bà Hoa Hân - bạn gái tự xưng của ông ấy, bọn họ ở bên nhau gần 20 năm, tình cảm ổn định, chỉ là thiếu một tờ giấy kết hôn.
Là Hoa Hân suy xét đến việc kết hôn sẽ ảnh hưởng sự nghiệp của ông ấy, cho nên mới chậm chạp không công khai.
Cô không thể hiểu hình tượng độc thân của các minh tinh trong giới giải trí này, nhưng cô có thể tôn trọng.
Bạch Giới Tuệ không nhất định phải chứng minh Thi Nguyên Khiết có con, đây không phải trong phạm vi chẩn bệnh của cô.
Cô gật gật đầu, đề tài quay về việc trĩ sang tương đối nghiêm trọng của Thi Nguyên Khiết.
“Đừng vì cảm thấy xấu hổ mà không dám đối mặt với trĩ sang, phần lớn người trên thế giới đều có trĩ sang, chỉ là trình độ khác nhau, nếu có người bởi vì một loại bệnh mà chê cười cô, đó là vấn đề của người đó, không phải vấn đề của cô. Điều cô nên làm chính là đối mặt với bệnh của mình, tích cực đi trị liệu, càng không cần vì mặt mũi nhất thời, mà bỏ qua thời cơ trị liệu tốt nhất, đến cuối cùng người chịu khổ chính là cô.”
Nghe thấy cô nói về trĩ sang, Thi Nguyên Khiết lại thở ra một hơi.
Không phủ định mình bị trĩ sang lần nữa, gật đầu liên tục nói sang chuyện khác.
“Tôi hiểu, tôi cảm thấy chính là thói quen ăn uống sinh hoạt của tôi không tốt, thích đồ ăn nhiều dầu mỡ cay nóng, về sau tôi sẽ chú ý.”
Mọi việc vẫn phải có so sánh, đơn độc nói Thi Nguyên Khiết có trĩ sang, cô ta sẽ phản bác ngay, nhưng nói cô ta bị trĩ sang là sau khi sinh con mới mắc phải, cô ta càng bằng lòng thừa nhận chuyện mình có trĩ sang.
Bạch Giới Tuệ: “Không chỉ có thói quen ăn uống, ngày thường cũng phải chú ý vận động, tránh ngồi hay đứng lâu trong thời gian dài, mặt khác tốt nhất là chuẩn bị ít thuốc, đừng chờ bệnh tình nghiêm trọng, đến lúc đó chỉ có thể đến bệnh viện phẫu thuật.”
“Tôi lập tức sai người đi mua.” Thi Nguyên Khiết trả lời vô cùng sảng khoái.
Nhìn ra được cô ta thật sự rất muốn kết thúc phân đoạn này sớm chút, vậy mà còn chủ động bảo Bạch Giới Tuệ kê thuốc cho mình.
“Cô Tiểu Bạch có thể kê ít thuốc cho tôi điều trị hay không? Tôi cảm thấy uống trung dược yên tâm hơn uống thuốc tây.”
Cô ta nghĩ, kê thuốc xong nhất định sẽ kết thúc hoàn toàn, Bạch Giới Tuệ cũng không thể kê thuốc xong còn tiếp tục nói cô ta có bệnh gì đi.
Chút yêu cầu nhỏ này của cô ta, Bạch Giới Tuệ không có khả năng không thoả mãn cô ta.
Rất nhanh đã nhấc bút kê thuốc cho cô ta.
Thi Nguyên Khiết cầm lấy phương thuốc, nói cảm ơn xong thì chạy, sợ bản thân chậm một giây sẽ nghe Bạch Giới Tuệ nói tiếp những gì chưa nói xong.
Chỉ là cô ta không biết, chân tướng cô ta tận lực che đậy, cư dân mạng đã đào ra gần hết.
Trên mạng không thiếu nhất chính là người rảnh rỗi.
Bọn họ có thể thông qua một ít dấu vết để lại trong thời gian rất ngắn, kéo tơ lột kén tìm ra chân tướng của sự việc.
Dù sao bây giờ có manh mối, ảnh đi công viên giải trí cùng con cũng có, chứng cứ nhiều lên, là có thể xâu chuỗi ra chân tướng.
Ăn dưa xem kịch là một loại vui vẻ, nhưng nhìn thấy các khách mời mạnh miệng cũng là một loại vui vẻ.
Giống như Hướng Minh Húc trước đó, anh ta cũng không thừa nhận sinh hoạt cá nhân của mình có vấn đề, cũng chuẩn xác bảo đảm bản thân độc thân.
Kết quả thì sao, vả mặt quá nhanh.
Thế cho nên trước đó anh ta thề với trời làm sáng tỏ, nhìn về phía sau, đều giống một trò cười, trở thành câu chuyện mà cư dân miệng có thể nói mãi.
Ai có thể biết ai là Hướng Minh Húc tiếp theo chứ.
[Phát hiện một hiện tượng thú vị, dường như tất cả các khách mời đều không muốn thừa nhận lời chẩn bệnh của chị gái trung y]
[Mia làm gì dám thừa nhận, nếu cô ta thừa nhận chính là phạm tội theo luật pháp, chẳng qua cô ta có thừa nhận hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao bây giờ đã có người mang tổ yến đi kiểm tra rồi]
[Lại nói tổ yến nhà Mia đã được mang đi kiểm tra lâu rồi, còn chưa có kết quả sao?]
[Tôi cảm thấy từng sinh con cũng không phải chuyện gì mất mặt, không cần phải giấu chuyện mình từng sinh con, không tốt cho sự trưởng thành của con trẻ]
[Làm sao lại không ảnh hưởng gì, không phải nói là lúc cô ta làm bồ nhí sinh con sao, làm bồ nhí cho người ta còn chưa đủ mất mặt à (che miệng)]
[Người ta muốn xây dựng hình tượng tiểu hoa lưu lượng, nếu nói cho mọi người biết cô ta từng sinh con, đã hơn 30 tuổi, không phải sẽ ảnh hưởng đến việc cô ta nhận phim cổ trang sao? Làm gì dễ như hình tượng 26-27 tuổi của cô ta hiện tại chứ, ai cũng nói cô ta nghiền áp tiểu hoa cùng tuổi]
[Ba của đứa trẻ là ai trước mắt còn khó nói, rất nhiều tin tức của tổ hóng hớt đều là bịa, không thể tin hết, nhưng tôi cảm thấy chuyện có con nhất định là thật]
[So sánh một chút, hình như chỉ có P thần và anh Ngõa thẳng thắn thành khẩn hơn chút]
[Đừng nói đến P thần nữa, vừa nhắc đến cậu ấy tôi liền muốn cười, đời này tôi chưa từng người ngu ngốc như cậu ấy, hôm nay thật sự là mở mang kiến thức]
[Chủ nhân cũ của P thần, MON làm sao không có chút phản ứng nào vậy, đã trôi qua rất lâu rồi, khoảng một hai tiếng, không nên yên tĩnh như vậy]
[Đều là một đám thiếu niên nghiện internet, cô từng thấy thiếu niên nghiện internet chơi chức nghiệp nhà ai dậy vào buổi sáng chưa, chờ đến chiều nhất định sẽ có lời đáp lại]
[Ha ha ha ha tôi cảm thấy buổi chiều bọn họ dậy nhất định sẽ bị doạ chết, nghĩ đến chút đã thấy rất kích động rồi]
[Tôi muốn ngồi canh phòng livestream của bọn họ trước, chính mắt chứng kiến toàn MON bị doạ sợ]
Chiến đội MON lúc này đã đến sân bay, thay đổi hàng đăng ký đang chuẩn bị đăng ký.
Để không ai phát hiện, bọn họ đều mặc đồ của bản thân, không phải đội mũ thì đeo khẩu trang.
Nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, giám đốc Chiến Đội cười lạnh một chút.
Bọn họ bị hù chết?
Lát nữa tôi thay đổi một bức ảnh chung, người bị hù chết chính là mấy người.
Huấn luyện viên nhìn thấy ý cười âm u của giám đốc Chiến Đội, thì cảm thấy khiếp đến hoảng.
“Lão Chu, tôi cảm thấy hôm nay sao cậu tà khí thế, không phải nghĩ ra ý tưởng chỉnh Pick chứ, tôi khuyên cậu một vừa hai phải thôi.”
Giám đốc Chiến Đội cũng không có nói cho huấn luyện viên về kế hoạch của anh ta, vẫn cười đến rất thấm người.
“Tôi chỉ là nghĩ sắp gặp được tên nhóc Pick kia, trong lòng vui vẻ, cậu còn không cho tôi cười?”
Đại Bính: “Chủ yếu là giám đốc Chu cười rộ lên không giống người tốt.”
Nụ cười trên mặt giám đốc Chiến Đội cứng lại, đổi một biểu cảm nghiêm túc: “Làm sao? Cậu cũng muốn nói tôi là Chu Bái Bì, Hoàng Thế Nhân? Vậy các cậu nói xem, tôi từng áp bức các cậu lúc nào?”
Các đội viên trầm mặc một lát, ngay sau đó cười ầm lên như sấm.
“Giám đốc Chu, anh còn nhớ lời Pick nói à.”
Giám đốc Chiến Đội giấu đầu lòi đuôi mà phủi quần áo của mình, đúng lý hợp tình nói: “Làm sao? Cậu ta dám nói, tôi không thể nhớ sao?”
Sau khi Cookie cười xong, chỉ chỉ ipad trên tay Đại Bính nói: “Giám đốc, không phải anh cũng đang xem tiết mục sao?”
“Cậu muốn nói cái gì?” Giám đốc Chiến Đội cứng cổ nhìn cậu ta, có lẽ là đoán được trong miệng cậu ta sẽ không có lời gì hay.
Cookie: “Em muốn nói, chị gái nhỏ trung y bên trong đã từng nói, mang thù, bụng dạ hẹp hòi không tốt cho thân thể, ảnh hưởng gan.”
A Trùng thêm mắm thêm muối nói:
“Em thấy giám đốc của chúng ta rất nóng tính, giám đốc, anh phải sửa tính của mình, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.”
CC cũng nói: “Giám đốc, tục ngữ nói rất đúng, bớt ghi thù, sống đến 99 tuổi.”
Huấn luyện viên: “Tục ngữ ở đâu vậy, sao tôi chưa từng nghe nói đến.”
CC há miệng nói: “Tục ngữ nhà em, truyền mấy trăm năm qua.”
Cookie: “Hiếm có, CC cũng không ghi thù, giám đốc, anh mau học cùng CC nhà chúng ta.”
Giám đốc Chiến Đội bị bọn họ chọc tức cười, nghiến răng nói: “Người khác không biết vì sao tôi nóng tính, các cậu còn không biết sao?”
“…” Mấy đội viên im như ve sầu mùa đông, trực giác nhận ra không ổn.
Quả nhiên sự răn dạy rất nhanh đã đến.
“Tôi nóng tính đều là do thành tích của các cậu chọc tức, mấy người đánh thi đấu thành loại bộ dáng quỷ kia, tôi không có cách nào giải thích với ông chủ của câu lạc bộ, không có cách giải thích với bên tài trợ ở bên ngoài, còn phải nghe tiếng mắng che trời lấp đất ở bên ngoài, tôi có thể bớt nóng tính?”
Giám đốc Chiến Đội kích động, đứng lên từ ghế nghỉ chân, lớn tiếng giáo huấn.
Làm người xung quanh nhìn liên tiếp, nghỉ chân vây xem.
Huấn luyện viên vội vàng trấn an giám đốc, bắt lấy cánh tay của anh ta, mạnh mẽ ấn anh ta đến chỗ ghế nghỉ chân.
“Cậu bình tĩnh một chút, chú ý bị người chụp đến đăng lên mạng cho cậu đấy.”
Giám đốc Chiến Đội tránh thoát gông cùm xiềng xích của huấn luyện viên, hừ một tiếng: “Chờ ngày nào đó mấy cậu đứng hạng nhất trong bảng tích điểm, cầm cúp tổng quán quân trở về, tôi còn nóng tính chó má gì, vui vẻ tôi nằm mơ cũng cười, đến lúc đó cả ngày tôi đều sẽ cười hì hì với các cậu, cung phụng các cậu như tổ tông, giặt tất thối cho các cậu.”
Tuy giám đốc Chiến Đội có hiềm nghi nói sang chuyện khác, nhưng lời anh ta cũng là sự thật.
Thành tích của chiến đội không lý tưởng, không chỉ đội viên và huấn luyện viên có áp lực lớn, áp lực mà giám đốc Chiến Đội gặp phải cũng không nhỏ.
Đề tài lập tức trở nên trầm trọng, các đội viên đều không hẹn mà cùng cúi đầu.
Giám đốc Chiến Đội nhìn thấy đã lừa được sang vấn đề khác, lại làm bộ làm tịch thanh thanh giọng.
“Nói các cậu hai câu, làm sao cả nhóm đều cúi đầu thế? Sức mạnh không chịu thua lúc trước đâu, chỉ thất bại một hai lần, không thể hiện tất cả, lại nói chúng ta không phải là liễu ánh hoa tươi muốn đi gặp Pick sao, chờ tình huống của cậu ta tốt hơn, chúng ta còn rất nhiều cơ hội rửa mối nhục xưa.”
Giám đốc Chiến Đội áp dụng chiến thuật là chê trước khen sau, tự cho là chính mình nói chuyện đinh tai nhức óc, nhất định sẽ làm các đội viên hiểu rõ.
Sau đó các đội viên ngẩng đầu lên.
Trong mắt không có cảm động, không có phấn chấn, càng không có tình cảm mãnh liệt mênh mông.
Bọn họ mờ mịt mà nhìn giám đốc Chiến Đội.
CC: “Không có, em chỉ suy nghĩ, nên tích góp tất thối từ bây giờ hay không.”
Đại Bính: “Em đã tích góp mười đôi tất giặt không sạch, giám đốc, lời nói có tính hay không, nếu tính thì trở về em sẽ tích góp không giặt nữa.”
A Trùng: “Em cũng có vài đôi, giám đốc…”
Giám đốc Chiến Đội căng thẳng nuốt nước miếng, dư quang nhìn huấn luyện viên đang nhịn cười.
Huấn luyện viên và anh ấy bốn mắt nhìn nhau, vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt, trong lòng la lên một tiếng không ổn.
Lúc này nụ cười đã chuyển từ mặt huấn luyện viên lên mặt giám đốc Chiến Đội.
“Đương nhiên là thật, đến lúc đó không chỉ một mình tôi giặt tất thối cho các cậu, huấn luyện viên của các cậu cũng giặt tất cho các cậu.” Anh ta vô cùng thiếu đạo đức kéo huấn luyện viên xuống nước.
Huấn luyện viên: “?”
Các đội viên thấy thế tự nhiên là vui không chịu được, giám đốc Chiến Đội có lẽ sẽ cho bọn họ ăn bánh vẽ, huấn luyện viên sẽ không làm vậy, chuyện huấn luyện viên đã đồng ý cơ bản sẽ không chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...