Thời tiết giữa hè, thời tiết nặng nề khô nóng đã cũng đủ làm người ta bực bội, càng làm người ta bực bội hơn chính là cách 20 năm, Hoa Hân lại thấy được gương mặt làm người ghét bỏ.
Hoa Hân cẩn thận nhìn Bạch Giới Tuệ ở đối diện chằm chằm quan sát một lúc lâu, bà ta không thể không thừa nhận, gương mặt này ít nhất có bảy tám phần tương tự với mối tình đầu quốc dân Bạch Sương lúc trước.
Còn hai phần còn lại, tự nhiên là giống ảnh đế tam kim (ảnh đế ba giải: Kim Kê, Kim Tượng, Kim Mã) - Nghiêm Dục Sơn.
Không nghĩ đến lá gan của Bạch Sương lại lớn như vậy, cũng dám lén sinh hạ con của Nghiêm Dục Sơn.
Mấy ngày hôm trước con gái Trác Kỳ nói cho bà ta, nói mơ thấy con gái ruột của chú Nghiêm Dục Sơn sẽ tìm đến cửa, bà ta còn không tin, may mắn bà ta không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của con gái, mượn quyền lợi của người đại diện chấp hành, đưa Nghiêm Dục Sơn đến khu không người phía tây đóng phim, không tốn non nửa năm là sẽ không về được.
Nếu không bây giờ hai người có lẽ cũng đã nhận nhau.
Bà ta làm bạn hơn hai mươi năm, kiên trì hơn hai mươi năm, thật vất vả mới làm thái độ cảm tình của Nghiêm Dục Sơn có chút hoà hoãn với mình, mấy năm nay cũng coi con gái bà ta - Trác Kỳ như con ruột, toàn thân toàn tâm Nghiêm Dục Sơn chấp nhận hai mẹ con bà ta chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Bà ta không dám tưởng tượng nếu Nghiêm Dục Sơn nhận con gái ruột sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều có thể khẳng định, sẽ ảnh hưởng đến hiện trạng của hai mẹ con bà ta.
Dù sao bà ta cũng tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Dục Sơn khi đó thích Bạch Sương biết bao.
Dường như là nghĩ đến hình ảnh chói mắt gì đó, cái tay Hoa Hân nắm muỗng bạc quấy cà phê không tự giác nắm thật chặt, cách hai ba giây mới buông ra.
Hoa Hân tìm người điều tra kỹ càng tỉ mỉ tư liệu của Bạch Giới Tuệ, lý lịch nhân sinh của cô gái này không có chỗ nào toả sáng.
Mẹ của cô - Bạch Sương đã qua đời trong một cuộc tai nạn xe cộ từ sớm, cô được một lão trung y tàn tật nhận nuôi, lão nhân không có bất động sản cố định, chỉ có thể chạy khắp nơi trên toàn quốc, dựa vào việc xem bệnh vặt đau đầu mất óc để duy trì cuộc sống.
Kiếm được ít, cũng không tiết kiệm được tiền, tự nhiên cũng không có cách nào cung cấp hoàn cảnh học tập tốt đẹp cho Bạch Giới Tuệ, thường xuyên học ở trường này hai ngày, lại học ở trường kia hai ngày, thành tích quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Đến năm Bạch Giới Tuệ 17 tuổi, cũng không biết lão nhân tìm được quan hệ nhân mạch ở đâu, đưa Bạch Giới Tuệ vào khoa y của Đại học.
Bạch Giới Tuệ vào khoa y của Đại học cũng không có bất cứ thay đổi gỉ như cũ, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, trong trường học thường xuyên không tìm thấy cô.
Sau khi cô tốt nghiệp không vào bệnh viện, cả ngày ăn không ngồi rồi chơi bời lêu lổng, vừa nhìn chính là đi theo lão nhân tản quán, không có mục tiêu cuộc đời, không có quy hoạch dã tâm, ngày tháng sống đến đâu hay đến đó.
Hoa Hân xem xong tư liệu điều tra của Bạch Giới Tuệ, thở lỏng ra một hơi.
Không có dã tâm là tốt nhất, sợ nhất chính là cô có dã tâm.
Hoa Hân buông muỗng khuấy cà phê: "Tôi cũng không quanh co với cháu, tôi biết cháu muốn gặp anh Nghiêm, nhưng cháu không thích hợp gặp mặt anh ấy. Thân phận của anh ấy đặc thù, bao nhiêu paparazzi đào rỗng tâm tư muốn khai quật chút tin tức trên người anh ấy, còn có người đối diện nhìn anh ấy chằm chằm, thời thời khắc khắc muốn kéo anh ấy xuống đạp dưới lòng bàn chân. Bây giờ anh ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp, không muốn bởi vì một lần ngoài ý muốn hơn hai mươi năm trước, hủy đi sự nghiệp mình dốc sức cày cấy nhiều năm, cháu cũng không ích kỷ như vậy, tự tay hủy diệt anh ấy chứ."
Ngữ điệu lạnh băng của bà ta bất cận nhân tình, bà ta định đánh vỡ mộng đẹp của con gái Bạch Sương ngay từ đầu, để cô nhìn rõ hiện thực, đừng ảo tưởng sẽ nhận nhau với Nghiêm Dục Sơn.
Thấy Bạch Giới Tuệ không nói gì, Hoa Hân coi như cô nghe lọt lời mình nói.
Sau khi gõ xong, Hoa Hân biết không sai biệt lắm nên thưởng quả táo ngọt tiếp theo.
"Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không mặc kệ cháu hoàn toàn, chỉ cần cháu ký hợp đồng, bảo đảm không nói cho người thứ hai về quan hệ của cháu và anh Nghiêm, giữ chặt bí mật này, chúng tôi sẽ cung cấp cho cháu một số tiền, cũng đủ cho cháu giàu có sung túc cả đời."
Hoa Hân lấy hợp đồng và chi phiếu đã chuẩn bị từ trước ra, bà ta cũng đã ký xong tên, chỉ thiếu chữ ký của Bạch Giới Tuệ.
Bạch Giới Tuệ nhìn hợp đồng trước mặt chằm chằm, sau một lúc lâu không nói gì.
Cô không ngờ vừa mới xuyên về đã gặp được chuyện máu chó như vậy.
Ba ruột là đại minh tinh, nhưng ba ruột minh tinh không muốn nhận cô, phái bạn gái hiện tại đến tống cổ cô.
Bạch Giới Tuệ thật sự là ba ruột không tốt, mẹ thì chết sớm, được một lão trung y nhận nuôi.
Nhưng lão trung y nhận nuôi Bạch Giới Tuệ không phải người bình thường, lão nhân được buộc cùng hệ thống y tế, hệ thống thường xuyên đưa ông ấy xuyên qua vô số dị thế giới kỳ ảo, đi giải quyết 9999 chứng bệnh nan y phức tạp.
Nhưng mỗi lần lão nhân xuyên qua đều đưa cô đi cùng, hoàn toàn mặc kệ Tiểu Bạch Giới Tuệ có thích ứng hay không.
Sau đó, hai thầy trò ở mỗi dị thế giới đều trở thành thần y vang danh.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lão nhân trọng sinh trở về thế giới vốn có của của ông, mà Bạch Giới Tuệ còn xuyên lại về đây.
Trong lúc bọn họ xuyên qua, hệ thống tự động sửa lại thế giới này.
Hệ thống sửa lại trong thế giới này lão nhân vừa mới chết, trước khi chết nhảy ra phương thức liên hệ của ba ruột Bạch Giới Tuệ chuẩn bị gửi gắm cô nhi, hy vọng hai cha con nhận nhau, sau này Bạch Giới Tuệ có thể có chỗ để dựa vào.
Thiết lập nhân vật hệ thống sửa lại có hơi khác so với tính cách thật của bọn họ, nếu là chính lão nhân, chết cũng không thể gọi cuộc điện thoại này.
Tính tình của lão nhân rất lớn, nhất định còn sẽ thổi râu mắng to một trận, ba con hơn hai mươi năm không quản đến tìm làm gì, để cậu ta có thêm một đứa con gái xinh đẹp? Mơ mộng xuân thu cái gì chứ!
Chẳng qua việc đã đến nước này, tiền đưa đến cửa không cần thì phí, tiền vô tội mà.
Bạch Giới Tuệ nhìn hạn mức trên tấm chi phiếu kia chằm chằm, mày đẹp hơi nhíu lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "500 vạn, cũng không đủ mua mấy loại dược liệu."
Hoa Hân nghe vậy trong lòng cười lạnh một tiếng, thật đúng là sẽ tìm cớ cho lòng tham của chính mình, chỉ chút công phu mèo cào cùng học với lão trung y của cô, dược liệu tốt đến mức nào ở trên tay cô cũng là trâu nhai mẫu đơn.
Bà ta để chính mình tận lực coi trọng tương tác có vẻ có lực, mỉm cười nói: "500 vạn này là để cho cháu dùng để chi tiêu hàng ngày, cháu muốn mua dược liệu gì thì cứ tùy tiện mua, tôi lại cho cháu thêm một số tiền khác, như vậy chắc được rồi chứ."
"Dì, dì thật tốt." Bạch Giới Tuệ cong cong mi với Hoa Hân: "Sư phụ tôi đời này nằm mơ cũng muốn thu thập dược liệu trung y trên toàn thế giới, cảm ơn dì đã giúp chúng tôi giải mộng."
Đứa nhỏ này trông dị thường xuất sắc, hoàn mỹ kế thừa gen tốt đẹp của cha mẹ, ngũ quan tinh xảo, lông mi nhỏ dài cong vút, da thịt sáng trong trắng nõn, khi cười rộ lên ấm áp khả nhân vô cùng có sức cuốn hút.
Cô nghiêm túc đếm số trên đầu ngón tay: "Tôi muốn mua Long Tiên Hương, linh chi dại, dã sơn tham một trăm năm trở lên, xạ hương Lâm Dạ Xản, hoa đông trùng hạ thảo trên cao nguyên, 20 khúc tam thất…"
"Những dược liệu cháu nói cần bao nhiêu tiền?" Hoa Hân thật sự không có công phu nghe cô đếm từng chút, nhìn gương mặt này là không có tâm tình gì tốt, rất nỗ lực mới có thể khống chế được cảm xúc ghen ghét của mình không lộ ra ngoài.
"Ít nhất cũng cần nhiều như vậy." Bạch Giới Tuệ giơ bàn tay ra giơ năm ngón tay.
Hoa Hân đồng ý rất sảng khoái, lấy một quyển chi phiếu từ trong túi ra: "Được, tôi lại viết một tờ chi phiếu 500 vạn cho cháu…"
"Không đúng, dì à, là lại thêm năm ngàn vạn, tổng cộng 5500 vạn, dược liệu quý hiếm rất đắt, mười kilogram Long Tiên Hương đã 400 vạn rồi."
Động tác ký chi phiếu của Hoa Hân dừng lại.
Bà ta hoàn toàn không nghĩ đến miệng của Bạch Giới Tuệ lớn như vậy, mở miệng đã xin hỏi bà ta muốn 5500 vạn.
Mà 5500 vạn là kim ngạch lớn nhất bà ta có thể lấy ra được, đều là bà ta rất vất vả mới kiếm được, tiền của Nghiêm Dục Sơn bà ta không lấy được, mỗi một phân tiền hôm nay cho Bạch Giới Tuệ đều là đào từ trong túi bà ta ra.
Nhìn thấy sự chần chừ của Hoa Hân, Bạch Giới Tuệ tốt bụng kiến nghị: "Hay là, dì gọi điện thương lượng với ba tôi chút đi?"
Nghe thấy con gái của Bạch Sương gọi Nghiêm Dục Sơn là ba, Hoa Hân phản cảm đến mức sắp nôn cà phê vừa uống ra ngoài.
Bà ta không hề do dự, không nói hai lời ký chi phiếu, đưa hợp đồng và ấn đến trước mặt Bạch Giới Tuệ.
"Hy vọng cháu nói được thì làm được, đừng đến quấy rầy chúng tôi, hôm nay tôi có thể cho cháu tiền, sau này cũng có thể làm cháu nhổ ra gấp bội."
"Dì cứ yên tâm, con người của tôi giữ chữ tín nhất." Bạch Giới Tuệ thu chi phiếu lại, nhấc bút ký tên.
Đi từ phòng VIP ra ngoài, Bạch Giới Tuệ đến nhà vệ sinh, khi rửa tay, điện thoại trong túi rung lên một chút, là tin tức trong nhóm.
[Tuyết Bảo]: Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ! Làm sao chị còn không trở lại thế, Tuyết Bảo nhớ chị.
[A Tham]: Nói chuyện thế nào rồi?
Là cô mang dã sơn tham tinh ngàn năm và thiên sơn tuyết liên tinh từ dị giới về, sự kiên nhẫn của hai tiểu tinh quái chẳng ra gì, không chờ đến khi cô trở về, đã bắt đầu thúc giục.
[Bạch Giới Tuệ]: Nhặt không được 5500 vạn, sau này mua một chiếc xe đóng băng nươc khoáng cao 5100 mét so với mặt biển để tưới cho các em.
Tuyết Bảo vui mừng giống như ăn Tết ở trong nhóm, đã gửi vài biểu cảm rải hoa vặn mông.
Rửa tay xong, cô mới nhớ đến mình quên túi ở trong phòng.
Chẳng qua lúc này cô không biết phòng riêng ngoại trừ Hoa Hân, còn có một cô gái trẻ tuổi, đang ngồi ở vị trí mà Bạch Giới Tuệ từng ngồi.
Trắc Kỳ đang xem phần hợp động vừa ký xong kia, vẫn có chút lo lắng: "Cô ta sẽ không tìm đến cửa nữa chứ?"
"Hợp đồng là cô ta tự nguyện ký, muốn đổi ý cũng chậm rồi, nói nữa cô ta muốn gặp anh Nghiêm cũng không dễ như vậy, phàm là cô ta còn có liêm sỉ cũng nên biết tự động biến mất, ba ruột không muốn nhận cô ta, cầm tiền thì không cần tiếp tục liếm lên trên nữa." Lúc nhắc đến Bạch Giới Tuệ vẻ mặt Hoa Hân đen xì.
Trác Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cục đá đè ở trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Trước đó không lâu cô ta mơ một giấc mơ, mơ thấy con gái của chú Nghiêm tìm đến.
Ở trong mộng, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy sự vui vẻ tươi cười như vậy trên mặt chú Nghiêm, hận không thể đưa tất cả tình yêu cho con gái, lập tức bổ sung sự thua thiệt đối với con gái mấy năm nay lại, công bố cô là con gái của mình với toàn thế giới.
Trước khi con gái riêng xuất hiện, người chú Nghiêm yêu thương nhất là cô, bởi vì cô không có ba, chú Nghiêm vẫn luôn thương cô ta như con gái ruột, quần áo cô ta muốn, túi xách cô ta thích, chú Nghiêm chưa bao giờ bủn xỉn.
Sau khi đứa con gái riêng xuất hiện, ông ấy một lòng nhào vào trên người con gái của mình, hoàn toàn ném cô ta ra sau đầu, tài nguyên trước đó đã nói cầm cho đứa con gái riêng kia toàn bộ.
Mượn quan hệ của chú Nghiêm, đứa con gái riêng quen biết một đại lão, đại lão kia là một cái ấm sắc thuốc đoản mệnh, tuy người không sống được bao lâu, nhưng lúc anh qua đời đưa thân gia hàng tỷ anh kiếm được đều tặng cho đứa con gái riêng kia.
Trác Kỳ biết, chỗ này khẳng định là bởi vì quan hệ của chú Nghiêm, đại lão đang báo đáp chú Nghiêm.
Nếu không có đứa con gái riêng kia, cơ hội làm quen đại lão sẽ là cô ta - Trác Kỳ, di sản hàng tỷ cũng nên là của cô ta!
Sau khi cô ta tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là ngăn cản con gái riêng của chú Nghiêm tìm đến cửa.
Cũng may hữu kinh vô hiểm, cô ta thành công.
Trác Kỳ buông hợp đồng, nói: "Chúng ta còn chưa thể thả lỏng cảnh giác, tốt nhất là nghĩ cách để cô ta rời khỏi thành phố này."
Hoa Hân đương nhiên cũng hy vọng con gái của Bạch Sương rời đi, vấn đề là nên hợp lý để cô rời đi như thế nào.
Hai mẹ con đang nghĩ cách, cửa phòng bị người gõ hai cái, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa mà mở ra từ bên ngoài.
Bạch Giới Tuệ đứng ở cửa: "Thật ngại quá, tôi quên cầm túi.”
Đột nhiên nhìn thấy cô xuất hiện, hai mẹ con toát ra một thân mồ hôi lạnh, sợ cuộc nói chuyện trước đó bị cô nghe thấy.
Chẳng qua nhìn thấy sắc mặt của cô như thường, đã biết cô không nghe thấy.
Biểu cảm của Hoa Hân chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó hoà ái dễ gần nói: "Đứa nhỏ này làm sao lại vứt bừa bãi thế, Kỳ Kỳ, còn không hỗ trợ đưa túi cho chị."
Trác Kỳ nhìn gương mặt đã gặp vô số lần trong mộng này, sự không cam lòng và ghen ghét ở trong lòng lại bò lên, may mắn Hoa Hân kịp thời đánh thức cô ta.
Cô ta cúi đầu nhìn về phía trên sô pha, dưới chỗ dựa lưng quả nhiên có một bao vải nhỏ của cô, vừa nhìn chính là hàng vỉa hè tiện nghi.
Trác Kỳ bĩu môi, đặt túi của Bạch Giới Tuệ đến góc bàn, để cô tự lấy.
Bạch Giới Tuệ chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, tiến lên lấy túi của mình chuẩn bị rời đi, Hoa Hân đột nhiên đáp lời.
"Tôi nghe nói cháu cũng đã tốt nghiệp một năm, giống như còn chưa có công việc, cũng không đi làm việc ở bệnh viện, là không thích bầu không khí của bệnh viện sao?"
Bạch Giới Tuệ nhướng mày cười nói: “Dì điều tra còn rất kỹ càng tỉ mỉ đó.”
Hoa Hân cười cười theo: "Tôi và anh Nghiêm chỉ muốn quan tâm hiện trạng của cháu, cháu đừng đa tâm. Tôi biết cháu đi theo lão trung y đã quen tự do rồi, nhưng người trước sau cũng phải có một công việc đứng đắn, cháu không thể hối hả ngược xuôi cả ngày giống lão trung y được, màn trời chiếu đất, mà cháu là con gái, trên người đột nhiên có một số tiền lớn cũng không an toàn, dễ bị những người không tốt theo dõi."
Đến lúc đó không có tiền nói không chừng lại muốn đến tìm bọn họ.
Thấy Bạch Giới Tuệ đang suy tư, Hoa Hân nói tiếp: "Không bằng cháu lấy số tiền đi đầu tư, tôi có một người quen gây dựng sự nghiệp ở tỉnh Nam, tôi có thể gọi điện thoại cho cậu ta, để cậu ta mang theo cháu làm hạng mục. Nội dung hạng mục cháu không cần lo lắng, tôi có cổ phần không có khả năng bẫy cháu, đến tỉnh Nam cũng không đến mức ăn không ngồi rồi, thuận tiện còn có thể kiếm tiền, tôi và anh Nghiêm cũng yên tâm."
Hạng mục ở tỉnh Nam có cổ phần của bà ta, đã có thể làm tiền của bà ta chạy về một phần, lại có thể đẩy con gái của Bạch Sương đến tỉnh Nam xa xôi.
Hoa Hân đây là nhất tiễn song điêu.
Mặc cho Hoa Hân nói ba hoa chích chòe, Bạch Giới Tuệ không dao động.
"Dì đừng nhọc lòng, tôi có công việc."
"Cháu có công việc? Cháu có công việc gì?" Hoa Hân vô cùng kinh ngạc, bà ta làm sao lại không biết, trên tư liệu điều tra cũng không viết.
"Tôi phát sóng trực tiếp ở ứng dụng Lục Giang, chuyên môn giải đáp vấn đề trung y cho cư dân mạng." Nói đến đây Bạch Giới Tuệ không quên đẩy mạnh PR cho chính mình: "Nếu dì có yêu cầu cũng có thể đến tìm tôi, chì cần gửi tên lửa mười đồng tiền là có thể thăm khám online."
Hoa Hân khinh thường cười lạnh một chút: “Cảm ơn, thân thể của tôi rất tốt, không có bệnh.”
Nghĩ có bệnh cũng không có khả năng để cô khám, chính mình có bản lĩnh hay không trong lòng không rõ hay sao.
Bạch Giới Tuệ: "Dì à, táo bón cũng là bệnh, không thể bỏ qua đâu. Dạ tràng của dì tích nhiệt, sắc mặt đen tối, bựa lưỡi trắng bệch, trong khoang miệng có mùi lạ, tôi đoán dì đại khái đã một tuần không bài tiện bình thường."
Trác Kỳ lập tức nhìn về phía Hoa Hân, ánh mắt dời xuống, rơi xuống trên bụng bà ta, hoài nghi trong bụng mẹ cô ta có phải thật sự tích góp không thể đi một tuần hay không.
Hoa Hân tốt xấu cũng là người đẹp tinh xảo, sao có thể chịu được chuyện người khác trước mặt trực tiếp kéo nỗi khổ của mình ra.
“Cháu đừng nói chuyện lung tung.”
Bạch Giới Tuệ dường như không nghe thấy sự tức giận ẩn nhẫn của bà ta, tiếp tục phổ cập sự nguy hại của táo bón cho bà ta: "Phân sẽ đọng tại, sẽ làm làn da dì ám trầm, buồn đậu bị đốm, ảnh hưởng nội tiết, dẫn đến xảy ra bệnh giang tràng, nghiêm trọng còn sẽ bị ung thư kết tràng, không thể không bỏ trong lòng. Xa không nói, táo bón sẽ làm người ta khí thối hơn khi tần phát…"
Cô nói đến một nửa, chỉ nghe dưới mông của Hoa Hạ "phụt" một tiếng trầm vang, ngay sau đó có một cỗ khí vị khó lòng giải thích lan tràn mở ra.
Trác Kỳ bịt mũi trước.
Sắc mặt của Hoa Hân thoáng chốc đã thay đổi, bà ta vốn có thể nghẹn lại, nhưng lời nói của Bạch Giới Tuệ làm bà ta khó thở công tâm, nhất thời không khống chế được cơ vòng.
"Thân thể bài độc cùng với khí vị kích thích, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc xã giao của người bệnh." Làm lơ sắc mặt của Hoa Hân, Bạch Giới Tuệ cắt ngang tiếng đánh rắm của Hoa Hân nói hết.
Sắc mặt của Hoa Hân đã rất khó coi, kiệt lực khống chế biểu cảm của mình như cũ: "Đừng lo lắng, tự tôi sẽ giải quyết."
Bạch Giới Tuệ như là biết cách bà ta giải quyết táo bón, tận tình khuyên bảo: "Dì uống thuốc táo bón chỉ trị ngọn không trị gốc, huống hồ thành phần chủ yếu của thuốc táo bón là thuốc xổ, uống nhiều sẽ dẫn đến chất điện phân hỗn loạn, mất nước, người bệnh càng không thể tự chủ bài tiện, mà uống thuốc xong dì sẽ thường xuyên đi tả, rất có thể không khống chế được cơ vòng của mình ở trường hợp xã giao, đến lúc đó không chỉ là vấn đề kích thích khí vị này."
Giả thiết của cô vô cùng có cảm giác hình ảnh.
Biểu cảm trên mặt Trác Kỳ một lời khó nói hết.
Thoạt nhìn cảm xúc của Hoa Hân đã bùng nổ ở bên cạnh.
Bạch Giới Tuệ cũng không tiếp tục kích thích bà ta, trước khi rời đi nói tiếp: "Chỗ tôi có phương pháp điều trị dạ dày, có yêu cầu nhớ đến tìm tôi, chỉ cần gửi một tên lửa 10 đồng nha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...