Tất Cả Mọi Người Đều Yêu Tổng Giám Đốc

Công ty tràn ngập không
khí quái dị, giống như sắp có chuyện xảy ra, ánh mắt mọi người đều trở nên rất
kì lạ, cứ cảm thấy là lạ nhưng không tiện nói ra.

Mấy ngày nay không ít người chạy tới trước mặt cô bát quái: “Tổng giám đốc có
bạn gái mới.” Quả thật cô khóc không ra nước mắt, nghĩ muốn hung hăng giết chết
tên đàn ông bốc đồng kia. Ai! Thật ra cô tức giận bản thân mình hơn vì đã cam
tâm tự nguyện!

Đi vào phòng giải khát, đứng trước máy pha cà phê mà ngơ ngẩn, cô gái tài
năng vai hơi sụp xuống một chút, không giống Bàng Đức Nữ của mọi ngày. Mấy ngày
nay Hạ Ngữ Hoa không chỉ quan tâm một lần đến tình trạng cơ thể của cô.

“Ai!” Cô thở dài, cảm thấy rầu rĩ.

Cô không biết đem quan hệ với hắn xử lí sao bây giờ, đây chính là nguyên nhân
xấu khi làm bạn gái tổng giám đốc? Ban đầu cô cũng không muốn cùng tổng giám
đốc phát sinh quan hệ, dường như hi vọng bản thân mình biến thành người vô
hình! Nhưng lại cố tình cùng hắn dây dưa không rõ ràng? Coi như bây giờ mọi
người chưa phát hiện ra nữ chính là cô, nếu như ngày nào đó chuyện tình bị phát
hiện rồi sẽ ra sao?

Hôm qua Long Kiệt oán trách cô mình giống tình nhân ngầm, nhưng mà cô cũng
không muốn đứng dưới ánh mặt trời!

Suy nghĩ quả thật cực kì nhức đầu.

“Tức giận than thở cái gì vậy? Em gặp vấn đề gì khó khăn, nói cho anh biết đi.”
Một đôi bàn tay quen thuộc vòng qua hông cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên
tai cô.

Cô quay lại liếc mắt nhìn, quả nhiên tên kia là Long Kiệt, chính là anh ta.
“Chỉ tại anh đấy!”

“Anh thì làm sao?” Một tay hắn ôm hông mặt vùi sau chiếc cổ mềm mại của cô,
trộm ngửi hương thơm. Ai! Hi vọng cô ăn mặc bình thường một chút, mỗi ngày đều
mang cơ thể hấp dẫn này bao quanh người một tầng quần áo kinh khủng như vậy,
khiến hắn nhìn cũng thấy xót xa.

Nhưng mà hắn cũng biết, theo cá tính của Đức Nữ, càng miễn cưỡng cô thay đổi
chỉ tổ rước họa vào thân.

“Anh thật sự không biết nguyên nhân bầu không khí công ty kì lạ là từ đâu ra
hả?” Cô quay đầu nhìn hắn vô tâm.

“Có sao?” Nhưng sự thật là có. Hôm nay tên đàn ông bát quái Tạ Tề Nhĩ ép hắn
phải nói ra người phụ nữ trong vai chính, nếu không phải là trước đây hắn đã
cảnh cáo Tạ Tề Nhĩ không được nói ra, sợ rằng mọi chuyện đã bị phơi bày trước
ánh sáng.

Nếu như sự tình bị bại lộ thì cũng tốt, vậy hắn đúng lúc có thể ‘mượn thời cơ’,
để cô có thể cởi bỏ lớp trang phục kinh khủng kia ra, mỗi ngày phải ăn mặc thật
đẹp đi làm.

“Đáng lẽ anh không nên động tay động chân! Nếu như anh bớt phóng túng thì Hạ
Ngữ Hoa đã không nhìn thấy...Trời ạ! Nghĩ đến là em lại muốn chết...” Cô rối
rắm thở dài. Mỗi ngày đều nghe mọi người bát quái về mình, còn phải giả vờ
nghiêm mặt mỉm cười, đó là một chuyện ngu xuẩn biết bao!

Cô ghét người ngốc, ghét làm mấy chuyện ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác cô
đều bị dính vào.

“Anh cũng có cách, vậy thì tối hôm nay em đi theo anh, anh sẽ giới thiệu em. Em
sẽ nói em bị như vậy sẽ không vui, chẳng lẽ ở cùng một chỗ với anh không tốt
sao? Dáng người của em cũng rất tuyệt, không cần phải lo lắng...??”

“Long Kiệt!” Cô muốn đè chết hắn. Người đàn ông này không biết xấu hổ sao? Vấn
đề là cô lại si tình đi theo người đàn ông không biết xấu hổ này hòa lẫn cùng
một chỗ.

Cô thật sự nhịn.

Long Kiệt bắt được cú đấm không nhẹ của cô, thuận thế kéo cô, tặng cô một nụ
hôn vừa nhiệt tình vừa thâm sâu, cho dù khóe mắt đã liếc thấy có người đi tới,
hắn nắm chắc cơ hội mà hôn cô.

Chẳng lẽ đây là ông trời giúp hắn, hắc hắc!

“A! Tổng giám đốc...tổng giám đốc!” Thanh âm nói to rõ ràng.

“Chị...Chị Bàng!”

Đức Nữ cảm thấy mình muốn ngã bất tỉnh. Cô đẩy Long Kiệt ra, nhìn qua cửa một
cái, phát hiện không chỉ có một mình Hạ Ngữ Hoa mà còn có nhân viên của các bộ
phận khác.

Vậy...? Việc này làm sao có thể che giấu được nữa?

“Tìm tôi à? Việc gì?” Long Kiệt khôi phục rất nhanh, hắn thấy mình thực hiện
được ý đồ nên giọng nói ung dung.


Đức Nữ trừng mắt nhìn người đàn ông kia. Đáy mắt muốn nói nhất định anh đã sớm
biết?

Long Kiệt kéo tay của cô, ý đồ muốn mọi người biết quan hệ giữa họ không bình
thường, Đức Nữ hất tay hắn ra, lướt qua mấy người đang đứng xem náo nhiệt trở
về chỗ ngồi của mình.

Không người nào dám nói nhiều một câu, bao gồm cả người gây ra chuyện Long tổng
giám đốc!

Mấy ngày nay Đức Nữ không nói chuyện cùng Long Kiệt. Chính thức mà nói là tính
từ sau sự kiện thân mật ở phòng giải khát, cô coi hắn như không khí. Long Kiệt
haha cười khổ, nhưng cả Đức Nữ cũng phải chịu khổ sở.

Buổi trưa hôm nay là lần thứ ba cô cự tuyệt không đi ăn trưa cùng Long Kiệt,
một mình đi bộ đến chỗ cách xa công ty ăn cơm, trở về công ty thì nhìn thấy rất
nhiều người đang thì thầm.

“Chào Bàng Thư ký.” Cũng có người chào hỏi cô, nhưng hai mắt luôn quan sát cô
thật lâu.

Cô không phải là không nghe thấy những chuyện ‘thì thầm’ kia, nội dung không
ngoài mấy câu này — “Là cô ấy hả? Thật sự là cô ấy sao?”

“Nghe nói chính là cô ta.”

“Không thể nào đâu!? Nhan sắc Bàng thư ký thế kia, tổng giám đốc cũng chưa phải
là mù.” “Đùng vậy, không biết là đã sử dụng thủ đoạn gì, có lẽ nên đi học hỏi
cô ta.”

“Nếu như dáng vẻ thùy mị này có thể mê hoặc được tổng giám đốc, vậy thì tớ sớm
nên hành động...”

Mọi chuyện bàn tán nhiều không kể xiết.

Đức Nữ dùng sức đi giày cao gót nện mạnh trên mặt sàn, ánh mắt của cô vẫn lãnh
đạm như trước, cằm vẫn ngẩng lên. Một phần cao ngạo cũng không giảm, sống lưng
cũng không nhún xuống một phần, chỉ có người quen thuộc với cô mới biết, trán
cô dường như đã nổi lên gân xanh, tuyệt đối là triệu chứng tức giận.

Đi vào thang máy, cô trực tiếp lên tầng 33. Lúc nghỉ trưa hoặc lúc sắp tan làm,
cô đều ở lại làm việc.

Nhưng mà mới đi vào phòng làm việc, Hạ Ngữ Hoa đã tiến lên phía trước đón. “Chị
Bàng, có người tìm chị.” Hạ Ngữ Hoa muốn nói lại thôi.

Đức Nữ nhướng mày. “Ai vậy?” Cô làm sao có thể có khách được? “Là nữ tổng giám
đốc... Không! Bạn gái trước, là tiểu thư Kha Dĩ Chân.”

“Cô ấy tìm tôi?” Có lầm hay không? Cô và Kha Dĩ Chân chưa từng qua lại mà nếu
có qua lại cũng chỉ vì tổng giám đốc? “Tổng giám đốc đâu?”

“Cô ấy nói muốn tìm tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc không có ở đây, cho nên
cô ấy mới tìm chị. Em nói với cô ấy rằng chị đã đi ra ngoài, cô ấy nói cô ấy sẽ
ngồi chờ chị ở phòng khách, bây giờ...”

Thấy vẻ mặt Hạ Ngữ Hoa vừa muốn bát quái lại có điểm lo lắng, Đức Nữ nói: “Để
tôi đi xem.”

“Chị Bàng!” Cô vội gọi Đức Nữ. Đức Nữ xoay đầu lại.

“Việc kia thật sự không phải là em nói ra! Em thề! Thật sự em cảm thấy
chị...Thông minh như vậy có thể làm bạn gái tổng giám đốc, có thể cùng tổng
giám đốc ở chung một chỗ rất hợp, thật...” Cô luống cuống mà giải thích.

“Không việc gì.” Hạ Ngữ Hoa miễn cưỡng nói như vậy là do cô không xứng với Long
Kiệt! Hừ — Tên kia! Đức Nữ nổi giận mà muốn — nói người nào không xứng với ai
cũng rất khó nói, cô suy nghĩ trong lòng.

Dẫu sao Hạ Ngữ Hoa đã đi theo cô một năm, cá tính của cô ấy Đức Nữ không hiểu
hay sao? Mà tính tình tiểu nữ sinh này có chút sôi nổi, có chút bát quái, nhưng
không đến mức ác ý hãm hại ai.

“Vậy??... Chị phải cẩn thận, có muốn em tìm tổng giám đốc giúp chị hay không?”
Hạ Ngữ Hoa nhớ tới ánh mắt không mang theo thiện ý của vị tiểu thư kia, vẫn lo
lắng.

“Không cần, tự chị có thể giải quyết.” Đức Nữ uyển chuyển từ chối.

Khi Đức Nữ ung dung đi vào phòng tiếp khách, ngay sau đó Kha Dĩ Chân đứng lên.
“Kha tiểu thư, trợ lí của tôi nói cô muốn tìm tôi? Có chuyện gì sao?” Thái độ
của Đức Nữ tương đối bình tĩnh hỏi.

Đầu tiên ánh mắt Kha Dĩ Chân quan sát cô từ trên xuống dưới một phen, lúc này
mới lên tiếng. “Nghe nói Long Kiệt có bạn gái mới, hóa ra bạn gái mới chính là
cô hả?”

Đức Nữ ung dung. “Tại sao không nói tôi có bạn trai mới, tại sao lại nói tôi là

bạn gái mới của anh ta vậy?”

“Cô...” Sắc mặt Kha Dĩ Chân thay đổi. “Tôi còn tưởng tôi đã nghĩ sai, tại sao
lại có thể là cô? Cô cũng không soi gương đi, xem hình dáng của mình như thế
nào! Cô phải dùng thủ đoạn gì đó, nếu không làm sao Long Kiệt lại có thể coi
trọng cô?” Cô ta tức giận bất bình.

Đức Nữ nghiêng người dựa vào ghế, nhìn mặt cô ta đã căng ra, đột nhiên cảm thấy
có chút buồn cười. “Những lời này là nói cho tôi nghe? Hay là muốn chuyển đến
cho Long Kiệt? Nếu như cô muốn tìm Long Kiệt, tôi có thể giúp cô đặt trước lịch
hẹn, chờ một lúc nữa anh ấy quay lại, cô nghĩ anh ấy sẽ thấy như thế nào?”
Kì lạ, người đàn bà nào nói cũng đều giống nhau, một chút sáng ý cũng không có!

“Cô...Đừng tưởng nói như vậy tôi sẽ sợ cô, cô có giỏi thì đi mách Long Kiệt đi,
đi đi!” Kha Dĩ Chân đi đến gần cô, định dùng tay phải đẩy cô ra. Đức Nữ tránh người
một cái, Kha Dĩ Chân liền ngã lên ghế salon.

“Động tay động chân?” Trong mắt Đức Nữ lóe lên tia sát ý, vẻ mặt bắt đầu không
vui nói: “Làm như vậy thì gọi là cái gì? Còn phải đi mách Long Kiệt sao, hừ,
nói tôi không xứng đáng, tôi còn đang chán ghét anh ta đây!”

“Cô chán ghét anh ấy!” Kha Dĩ Chân khó tin hai mắt mở lớn.

“Chẳng lẽ không đúng à? Xin hỏi rốt cuộc cô vì cái gì mà say đắm anh ta?” Đức
Nữ lãnh đạm nói, gương mặt khôi phục sự lạnh giá. “Yêu chính hắn, hay là yêu
thân phận tổng giám đốc tập đoàn Phổ Đặc? Các cô nên tự hỏi lại lòng mình. Mặc
dù tôi yêu tiền, nhưng so với phiền phức anh ta mang lại, thà tôi không lấy
được tiền của anh ta còn hơn!” Ai nói phụ nữ gây họa? Đàn ông mới là mầm họa!

“Tôi...” Kha Dĩ Chân nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Hiện tại cô không có việc gì sao? Không có nhưng tôi muốn đi làm, bây giờ đang
là giờ làm việc.” Đức Nữ sải đôi chân thon dài, dáng vẻ đừng có mà động vào cô
ấy.

Kha Dĩ Chân bị khí thế của cô hù dọa.

“Nhưng mà cô còn làm tình báo cho tôi, còn có thư điện tử, còn đã nhận tiền của
tôi!” Nhớ tới chuyện này, cô ta thực sự muốn mượn chuyện tiền nong để đả kích
lòng tự trọng của Đức Nữ.

“Thứ nhất, lúc ấy tôi và Long Kiệt còn chưa từng phát sinh quan hệ. Thứ hai,
tôi cung cấp thông tin về chuyện tình của anh ấy, cô đưa tiền cho tôi, hai bên
đều tự nguyện, chẳng lẽ tôi lừa cô sao?” Đức Nữ lành lạnh hỏi.

“Nhưng mà trong thư điện tử của cô không có nói đến Long Kiệt thích cô!” Nói
cũng chỉ có nói đến người khác, thật sự là khó chịu mà! Kha Dĩ Chân tố cáo điều
này.

“Lúc ấy tôi cũng chưa biết, bây giờ muốn tôi bổ sung vào thư điện tử cho cô
hả?” Đức Nữ hơi tức giận hỏi.

“Ô —” Kha Dĩ Chân cứng rắn nuốt lại một tiếng, chạy vội ra khỏi phòng khách.
Đức Nữ chậm rãi bước ra ngoài, đúng lúc Long Kiệt đi vào.

“Đức Nữ, anh vừa đụng phải Kha Dĩ Chân, cô ấy làm sao vậy?” Tìm được chuyện để
đến gần, Long Kiệt vội vàng nói.

Không nghĩ đến Đức Nữ hung hăng lườm hắn một cái, ngay sau đó lạnh lùng nói:
“Tổng giám đốc, buổi chiều hội nghị mới bắt đầu, xin hãy chỉnh sửa lại trọng
điểm của cuộc họp.” Cô vừa vặn nói, làm hết phận sự của thư ký, trừ lần đấy ra
cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, tránh cho cô phải động thủ bóp chết hắn
trong quá trình họp. Nói xong cũng tránh người đi.

“Em...Làm sao thế?” Long Kiệt ngồi bên cạnh hỏi Hạ Ngữ Hoa, giọng nói rõ ràng
vô tội.

Hạ Ngữ Hoa đột nhiên cảm thấy Bàng thư ký rất đáng thương. “Kha tiểu thư, chỉ
rõ là muốn gặp Bàng thư ký, vừa nãy chị Bàng đi vào, hình như là bị Kha Dĩ Chân
mắng.”

“Kha Dĩ Chân mắng cô ấy? Vì sao?” Nhưng mà người khóc bỏ chạy chính là Kha Dĩ
Chân nha, hắn thật sự không hiểu.

Hạ Ngữ Hoa trách cứ nhìn hắn một cái. Người đàn ông này thật sự ngây thơ như
thế sao? “Tổng giám đốc, tôi nghĩ là bởi vì anh.” Nét mặt của cô biểu hiện rõ
ràng là hắn thật ngốc!

“Tôi...” Quả thật Long Kiệt không phải là người hai lòng. “Tôi cùng Kha Dĩ Chân
không có quan hệ gì hết!”

“Tổng giám đốc, anh nên cố gắng mà trải nghiệm áp lực của chị Bàng.” Gần đây
mọi người thi nhau bàn tán, tất cả đều bị việc này làm cho bùng nổ, nghe thấy
mà kinh hãi. Ai cũng không có cách nào chấp nhận cặp đôi như thế, kết quả chịu
đựng mặt trái của dư luận chính là Bàng Đức Nữ. Hạ Ngữ Hoa lúc đầu còn kinh

ngạc nhưng bây giờ lại rất đồng tình, đối với sự chuyển biến tâm tình của bản
thân cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Thì ra có một số chuyện không hề tốt đẹp như mình nghĩ. Đổi lại là cô, mà phải
chịu đựng những thứ như thế này, sợ rằng cô sẽ bị người ta chửi đến phát khóc.
“Ai — Chị Bàng thật là kiên cường!”

“Nói cho tôi biết cô biết được những gì?” Mặt Long Kiệt cũng trầm xuống. Hạ Ngữ
Hoa thở dài, bắt đầu kể liên tục.

Chiếc xe hơi màu trắng bạc dừng trước tập đoàn Phổ Đặc, chiếm dụng chỗ đỗ xe
đặc biệt của tổng giám đốc. Bảo vệ đang muốn chạy ra ngăn lại, một cử chỉ thanh
nhã, phóng khoáng, mang theo mùi vị của phụ nữ bước xuống xe.

“Tiểu thư, chỗ đỗ xe này là chuyên dụng cho vị...” Bảo vệ thấy mỹ nữ, vốn là
đằng đằng sát khí giọng nói lập tức xoay chuyển nói nhẹ nhàng.

“Tôi biết, tổng giám đốc cũng sẽ không để ý nếu tôi dừng lại ở chỗ này, dù sao
tôi cũng sẽ đi nhanh thôi.” Cô gái vừa nói vừa tháo kính râm xuống, lắc đầu một
cái, nhưng sợi tóc tung bay như những con sóng nhỏ thật sự rất xinh đẹp!

Bảo vệ nhìn thấy cũng ngây người. Nhưng mà giọng nói này rất quen thuộc nha! Cô
gái này rốt cuộc là ai vậy?

“Không nhận ra tôi à? Lâm Bá?” Cô gái trực tiếp kêu tên của người bảo vệ, cặp
chân dài dẫm mạnh giày cao gót đi vào tập đoàn Phổ Đặc.

“Bàng...Bàng thư ký?” Giọng nói của Lâm Bá giống như thiên lôi đánh trúng. Hắn
đuổi theo sát cùng đi vào, tiếp viên quầy lễ tân tò mò hỏi: “Lâm Bá, anh làm
cái gì thế?”

“Cô gái vừa mới đi vào...Các cô có nhìn thấy không?” Lâm Bá mang theo vẻ mặt
khiếp sợ? Làm sao có thể? Quả thực là làm cho người ta rung động mà!

“Anh nói vị mỹ nữ vừa mới đi vào? Cô ấy là vào chỗ này làm việc, có phải là
nhân viên mới hay không? Cô ấy có cầm theo thẻ công tác, cho nên chúng tôi cho
cô ấy đi vào.” Cô gái tiếp tân nói, thuận tiện bát quái hỏi luôn.

“Cô ấy...?? Chính là Bàng thư ký!” Lâm Bá nói.

“Bàng thư ký!?” Hai tiểu thư lễ tân bật dậy đứng trên mặt đất. “Cái người ngàn
năm hóa thạch đó? Người bị đồn đại chính là bạn gái mới của tổng giám đốc?”

Trên mặt các cô viết chữ lo sợ thật lớn.

“Đúng vậy! Nghe giọng nói thì rõ ràng chính là cô ấy, mà cô ấy cũng nói đúng
tên của tôi!” Lâm Bá hưng phấn nói.

“Cô ấy đi lên rồi, gọi điện thoại lên trên hỏi đi, không chừng có người đã nhìn
thấy cô ấy.” Tiểu thư lễ tân phát huy hết công suất bát quái, lập tức cầm điện
thoại lên gọi.

Bên này phần lớn bát quái đều đang bận rộn, trên tầng 33 đợi mãi mà người Long
Kiệt cần lại không thấy xuất hiện, khiến hắn nóng nảy bất an.

“Ngữ Hoa, cô đã đi gọi điện thoại chưa?” Cuộc họp đã bắt đầu, Long Kiệt bắt
bằng được Hạ Ngữ Hoa đang rót trà hỏi.

Bây giờ đã sắp mười một giờ rồi, Đức Nữ vẫn còn chưa xuất hiện. Hắn gọi điên
thoại đến nhà cô và cả số điện thoại di động, cũng không thấy có người bắt máy,
không thể không có người nhận chỉ có thể là cô tắt máy, điều này khiến hắn vô
cùng lo lắng, bất an.

Cố tình chọn đúng vào cuộc họp chủ quản quan trọng, khiến hắn không bỏ đi được.
Nhưng cuối cùng cuộc họp đã tiến hành được một nửa, mà vẫn chưa thấy Đức Nữ
xuất hiện. Cô ấy nhất định là đang rất tức giận, nếu không cô ấy không thể
không đến.

“Gọi điện được rồi, người nhà cô ấy nói cô ấy đã ra khỏi cửa.” Ngữ Hoa đồng
tình nhìn tổng giám đốc một cái. Xem ra tổng giám đốc rất yêu thích Bàng thư
ký, chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc vì một người phụ nữ mà đứng ngồi không
yên.

“...Vì vậy quý tiếp theo chũng ta sẽ tăng tỷ lệ lên, dự đoán có thể lớn hơn hai
mươi điểm...” Bộ phận quản lý nghiệp vụ dùng biểu đồ báo cáo triển vọng của quý
tiếp theo.

Lúc này cửa phòng họp bị một người đẩy ra “rầm” một tiếng.

Một bóng dáng yểu điệu ôm xấp công văn đi tới, thanh âm người quản lý đang phát
biểu nhất thời biến mất, trên thực tế tất cả thanh âm của mọi người đều biến
mất.

“Rất xin lỗi, làm phiền quý vị rồi.” Cô gái bình tĩnh giữ vững âm lượng, giọng
nói tương đối quen thuộc. “Diệp Kính Lí, bảng báo cáo không phải là làm như
thế, phiền tự mình sửa lại.” Một phần công văn được bỏ vào trong tay Diệp Kính
Lí đang mở miệng thật lớn.

Giày cao gót chạm vào sàn nhà bằng đá tạo nên âm thanh chát chúa, giọng nói kia
cùng với hình dáng hấp dẫn thu hút lực chú ý của mọi người ngồi tại đây.

“Hà quản lý, nếu anh muốn đẩy mạnh hoạt động, tôi đề nghị anh đi họp nên ăn
điểm tâm lót dạ trước thì hơn.” Một phần công văn hành chính đặt trước mặt
trưởng bộ phận.

Tiếp theo các quản lí bộ phận — đều bị điểm danh, đợi cô lượn hết một vòng thì
trở về vị trí của chủ cuộc họp, từ trong ngực lấy ra một phong thư. “Cái này
thì có hiệu quả ngay lập tức!” Nói xong lạnh lùng liếc hắn một cái, nổi bật đi
ra.

Ánh mắt Long Kiệt vừa mới nhìn xuống “Đơn xin từ chức” to đùng viết trên phong
thư.

Hắn nhảy dựng lên. “Đức Nữ! Khoan đã!” Hắn đuổi theo, Đức Nữ?!


Phòng họp biến thành mọi người cùng châu đầu vào nhau thì thầm, Trời ạ! Cô gái
vừa rồi chính là Bàng thư ký!

“Cô ấy lúc nào thì trở nên xinh đẹp như thế?”

“Nhìn cô ấy trẻ ra cả chục tuổi!”.

Hạ Ngữ Hoa nhìn tổng giám đốc đuổi theo sau, nhìn thấy bộ dáng boss hoảng sợ
lúng túng, không khỏi lắc đầu một cái. “Ai — mọi người... Không biết vì sao lại
cho là chị Bàng không xứng với tổng giám đốc?”

“Hạ Ngữ Hoa, cô nhìn xem đấy có phải cô ấy...” Nói đến tên Bàng Đức Nữ, Diệp
Kinh Lý sợ hãi co rúm một cái. Vừa nãy bị chỉ trích, bây giờ trên mặt lại như
hiện ra câu hỏi ‘rốt cuộc có khả năng sao’?

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Xét về vẻ ngoài, mọi người vừa nhìn thấy, hoàn mỹ vô cùng, bàn về năng lực thì
các người hiểu rõ nhất, báo cáo của tất cả các trưởng bộ phận có vấn đề gì, ai không
có năng lực viết công văn, sợ rằng chị ấy là người hiểu rõ. Dù sao chị Bàng
cũng là người có bằng thạc sĩ T, thậm chí là bằng thạc sĩ kinh tế T, cái này
mọi người đều không biết hả?” Hạ Ngữ Hoa hả hê nói, gần đây cô điều tra lí lịch
về chị Bàng không ít!

“Có thật không?!” Âm thanh kinh ngạc nổi lên từ bốn phía.

Tạ Tề Nhĩ vỗ tay một cái nói. “Xem ra các người nhiều lần du học bên Nga, đáng
tiếc là còn nhiều chuyện không biết.”

“Chuyện gì?” Hạ Ngữ Hoa nhìn thấy Tạ Tề Nhĩ, mặt đỏ bừng.

“Cái người vẫn gọi là ‘chị Bàng’, thật ra ít tuổi hơn mấy người nhiều.” Tạ Tề
Nhĩ nhàn nhạt tuyên bố, thật cao hứng khi nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người
đúng như dự đoán của mình.

“Có thể nào...?? Có khả năng” Hạ Ngữ Hoa nói.

“Cô ấy mới chỉ hai mươi lăm tuổi, có phải còn nhỏ tuổi hơn cô không?”

“A!”. Hạ Ngữ Hoa cũng khó trốn khỏi đội ngũ kinh ngạc.

Một bên khác, Long Kiệt cũng không được nhàn nhã như thế, hắn một tay kéo lấy
Bàng Đức Nữ, lại đổi được một cái nhìn lạnh như băng của cô.

“Đức Nữ...” Hắn bất đắc dĩ buông tay cô ra. “Không muốn em làm như vậy, đơn xin
từ chức anh không nhận.” Đầu của hắn như muốn vỡ tung, nếu như để cho cô đi
mất, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua cho hàng ngũ bát quái.

Sớm biết như thế này nên nhanh chóng ra ngoài nói chuyện, vốn là hắn cảm thấy
chơi cô rất vui vẻ, muốn nhìn xem cô giải quyết sự việc này như thế nào. Không
nghĩ tới cô giải quyết mọi chuyện rất hoàn hảo, mà ngay cả hắn cũng bị phong độ
của cô “xử lí” rồi!

“Bất kể anh có nhận hay không, tôi cũng sẽ đi, Long Kiệt, tôi cho anh biết, tôi
nhịn đủ rồi!” Cô lành lạnh lườm hắn một cái. “Người khác nghĩ rằng được tổng
giám đốc để ý đến vui mừng cỡ nào, ngu xuẩn! Bàng Đức Nữ tôi tự nhận mình đã đi
vào hàng ngũ đần độn đấy, nhưng hai chúng ta chỉ dây dưa đến đây là dừng!”

“Em đừng nói như thế, là anh không tốt, anh đáng nhẽ nên sớm ra mặt xử lý...”

“Đấy chỉ là một trong một số nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải là tất cả
nguyên nhân. Long Kiệt, anh là người xấu bẩm sinh sao?” Đức Nữ khổ sở mà nhìn
hắn, thẳng đến lúc này trong mắt cô mới xuất hiện biểu cảm đau thương.

“Nngười xấu bẩm sinh?” Hắn không nghĩ tới mình sẽ bị coi là “người xấu bẩm
sinh”.

“Đúng! Bởi vì mọi người đối xử với anh quá tốt, nên đâm ra làm hỏng anh, nhưng
đối với tôi mà nói, những điều kiện này chỉ là gánh nặng.” Cô thở dài, trong
giọng kèm theo mệt mỏi và đau đớn. “Ngay từ đầu tôi nên có ý nghĩ này, yêu một
người như vậy dù sao cũng không thích hợp với tôi, chúng ta đến đây là kết
thúc!”

“Em nói cái gì?” Long Kiệt nghe vậy bực tức cũng nổi lên. “Không muốn em nhìn
một mặt mà quyết định như thế! Em có hỏi ý kiến của anh sao? Yêu không phải là
do một người quyết định nói hoặc không nói!” Người phụ nữ đáng chết, không làm
hắn tức chết không được sao? Hắn chưa từng quan tâm đến một cô gái nhiều đến
như vậy, chưa từng nhượng bộ như thế, đối với cô hắn đã dung túng quá nhiều,
nhưng hết lần này đến lần khác người ta đều không cảm kích!

“Anh tức giận!” Vẻ mặt Đức Nữ vốn đau thương vội nặng nề. “Xem đi! Tôi không
nghe lời, cho nên anh tức giận. Anh cảm thấy chúng ta thích hợp sao?”

“Anh tức giận không phải bời vì em không nghe lời! Anh không muốn nói dối em,
bởi vì em chỉ suy nghĩ phiến diện quyết định rời bỏ anh, nên anh mới tức giận!”
Việc này làm cho hắn hỗn loạn, cô gái này căn bản là đang giận dỗi!

Cô mà giận dỗi, vậy Đức Nữ sẽ trở mặt! Bây giờ bộ mặt của cô đã rất tức giận.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!” Đôi tay cô đập tay lên mặt bàn một
cái. “Tất cả công việc tôi đều đã chuyển giao cho Hạ Ngữ Hoa, có chuyện gì thì
tới tìm cô ấy, lịch trình tôi đều đã lưu trong máy tính của anh, tự mình tìm
đi, còn nữa, hai ngày không có thư ký hầu hạ anh chắc anh vẫn có thể sống, muốn
cà phê tự mình làm, muốn ăn cơm người khác mời, tóm lại, tôi không chơi nữa,
Tạm biệt!”

Bàng Đức Nữ hất tóc bước đi.

Bị một chuỗi câu nói oanh tạc khiến đầu óc hắn choáng váng chậm mất mấy giây,
đã để cho cô trốn thoát.

“Đáng giận!” Quả đấm của hắn rơi trên mặt bàn, hắn lên tiếng chửi mắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận