Tất Cả Mọi Người Đều Yêu Tổng Giám Đốc

Long Kiệt ung dung thản
nhiên làm cho cô rất kinh ngạc, có lẽ cô cũng không hiểu rõ người lãnh đạo trực
tiếp của mình như trong tưởng tượng. Sau khi cô lén lút tốn mấy giờ đồng hồ nhớ
hắn là tuýp đàn ông như thế nào, cô không bao giờ cho phép mình lãng phí chút
tinh lực nào trên người hắn nữa.

Nhưng mà Bàng Đức Nữ vẫn là đem trò đặt cược bằng máy tính hủy bỏ, số tiền kia
cô vừa thu được, xem như đã thành đống. Cô cũng là người thông minh, biết Long
Kiệt không thể nào cho phép những trò đánh cuộc này tiếp tục làm mưa làm gió,
cho nên trước khi hắn nghĩ ra cách xử lý cô như thế nào, cô cực kỳ thức thời mà
đem báo điện tử đó dừng hết.

Sự tình xảy ra đã mấy ngày, không khí sinh hoạt trong văn phòng của cô bề ngoài
vô ba vô ngân (không dao động, không dấu vết), sở dĩ nói là bề ngoài, đó là bởi
vì có một chút chấn động chỉ cô cùng Long Kiệt biết được.

Hà Ngữ Hoa không một chút phát hiện được những thay đổi này, ví như ánh mắt
tổng giám đốc không hề chỉ biết dừng lại trên công văn nữa; Thư ký Bàng giao đồ
cho tổng giám đốc thì tổng giám đốc cũng không giống như trước đây không ngẩng
đầu lên mà tiếp tục làm việc.

Những điều này kỳ thật khiến Đức Nữ thấp thỏm không yên, nhưng có chết cô cũng
sẽ không tỏ ra một chút bộ dạng bối rối.

“Tổng giám đốc, đây là bản tóm tắt hội nghị quan trọng sau mấy ngày nữa của
ngài, lần trước ngài muốn tôi sửa lại. Còn nữa, quán món cay Tứ Xuyên mà chủ
tịch công ty Vũ Căng thích tôi cũng đã đặt chỗ tốt rồi, ngày mai tôi sẽ cùng
thư ký của chủ tịch Diệp xác nhận thời gian lần nữa.”

Đức Nữ máy móc mà báo cáo, khóe mắt liếc trộm hắn.

Ánh mắt Long Kiệt gần đây không giống nhau, nhìn bộ dáng của cô giống như đang
nghiên cứu một loại thú vị gì đó, loại vẻ mặt đầy hứng thú kia cứ khiến da đầu
cô tê dại.

Điểm này cũng không giống hắn, cô ưa vị tổng giám đốc lạnh lùng, cứng rắn kia
hơn.

“Việc đó không vội, cô cảm thấy việc mới thảo luận trong hội nghị hôm qua thế
nào?” Long Kiệt hỏi như tán gẫu.

Đức Nữ sửng sốt một chút. Hắn chưa từng hỏi qua quan điểm của cô!

Mặc dù thỉnh thoảng hắn yêu cầu cô giúp làm một chút báo cáo đánh giá, nhưng
lại tuyệt ít hỏi cách nhìn của cô đối với quyết sách công ty.

“Tôi chỉ là một thư ký.” Cô nghiêm mặt, bày thế sẵn sàng đón quân địch.

Long Kiệt nhún nhún vai.”Tôi không phải kiểm tra, chỉ là hỏi cách nhìn của cô
một chút, chẳng lẽ... Tôi không có tư cách hỏi?”

“Ngài là ông chủ.” Những lời này của cô bao hàm rất nhiều ý tứ, đồng thời cũng
có chút không cam lòng. Hắn rõ ràng muốn ép cô nói. “Toàn thể tập đoàn muốn
hoàn toàn không dùng giấy dĩ nhiên rất tốt, dù sao Phổ Đặc là một tập đoàn Khoa
học kỹ thuật, hơn nữa có thể tiết kiệm giấy tờ tiêu hao...”

“Nhưng mà?” Hắn tiếp lời thúc giục đoạn sau.

“Nhưng mà có một số công văn gì đó cần ký, sau khi điện tử hóa phải đem việc ký
tên điện tử mã hoá an toàn như thế nào chuẩn bị tốt, cái này vô cùng quan
trọng, nếu không chỉ cần có bản lĩnh, ai cũng có thể là tổng giám đốc.” Đến lúc
đó công văn thích ký tên thế nào cũng có thể, muốn làm cho công ty đại loạn quả
thật dễ như trở bàn tay.

“Không tệ, ý kiến gần giống tôi.” Long Kiệt hiện tại càng xác định cô gái này
không đơn giản. Cô vô cùng thông minh.

Nhưng cô rất không thích bị phát hiện ra điểm này.

Cô tình nguyện làm một người như không tồn tại, giống trước kia, như vậy cô mới
có cơ hội phát hành báo điện tử, mở đánh cược, những người khác trong công ty
dù thế nào cũng không nghĩ ra người đứng phía sau thúc đẩy toàn bộ cuộc cá cược
này lại là cô, một thư ký tổng giám đốc xem ra thông thái rởm, cùng không hề
quan tâm sự việc này chút nào.

“Nếu như không có việc gì tôi ra ngoài trước.” Bàng Đức Nữ không đợi Long Kiệt
đáp lời, khẽ gật đầu xoay người rời đi, khi tay cô chạm tới tay cầm cửa thì
chợt dừng một chút.”Đúng rồi, Kha tiểu thư ở phòng tiếp khách chờ ngài.”

“Kha Dĩ Chân?” Hắn không quên mình buổi tối có một cuộc hẹn, lại không nghĩ
rằng Kha Dĩ Chân lại chạy đến văn phòng. “Để cho cô ấy chờ đi, tôi còn chưa tan
ca.”

Đức Nữ sửng sốt một chút, cho đến khi đi ra khỏi phòng tổng giám đốc, cửa ở sau
lưng đóng lại, cô vẫn lo lắng.

Hắn ở công ty lạnh lùng ngay thẳng mọi người đều nhìn thấy, biểu hiện vừa rồi
của hắn cũng hoàn toàn bất kể chuyện riêng tư, ngay cả bạn gái tìm tới cửa, thà
làm cho người ta chờ cũng không muốn bỏ công việc trên tay xuống trước đi chào

hỏi, đừng nói là là về sớm.

Việc này cũng không lạ, nhưng mà hắn như vậy làm sao có thể không xử lý việc cô
lén lút mở cá cược? Điều này làm cho cô càng lúc càng không thông rồi.

“Đáng giận!” Người đàn ông này đã chiếm đi quá nhiều tâm tư của cô rồi.

“Chị Bàng, cô gái trong phòng khách kia có phải...” Hà Ngữ Hoa tựa hồ là ngửi
được mùi vị bát quái, Đức Nữ vừa đi ra khỏi phòng làm việc, cô ta liền tiến lên
đón.

Đức Nữ không lên tiếng, đi thẳng tới chỗ ngồi của mình.

“Cô ấy có phải là bạn gái tổng giám đốc hay không? Dáng dấp thật là xinh đẹp,
bộ dáng dường như rất dịu dàng! Đáng tiếc người như thế gặp phải mặt lạnh của
tổng giám đốc, có thể nào bị hù đến không nói ra lời không?”

“Tổng giám đốc có gì phải sợ?” Đức Nữ rốt cuộc không chịu nổi Hà Ngữ Hoa oanh
tạc.

“Ai! Cô ấy cũng nên đi đặt một phần báo điện tử để hiểu rõ động hướng của tổng
giám đốc, nhất là cái số phân tích vài loại hình phụ nữ tổng giám đốc thích,
thật là quá thực tế, đáng tiếc cái báo điện tử đó đã ngừng đăng, thật là thật
là đáng tiếc.” Hà Ngữ Hoa liên tục nói lảm nhảm.

Đức Nữ dừng một chút, linh quang lóe lên trong đầu.

“Ngữ Hoa, những công văn này làm phiền cô đưa đến phòng tài vụ cùng phòng nhân
sự.” Bàng Đức Nữ có một trăm phương pháp giải quyết Hà Ngữ Hoa, hiện tại dùng
loại hạ bút thành văn, để cho mình mau mau được yên tĩnh.

“Vâng” Hà Ngữ Hoa nhận lấy công văn, biết ý Thư ký Bàng là muốn cô lập tức đi.
Không dám trì hoãn, cô cầm công văn liền chạy đi, ai bảo cô là trợ lý thư ký
chứ?!

Rốt cuộc được yên tĩnh, Đức Nữ đi vào phòng trà nước pha một ly cà phê, dùng
cái dĩa đựng một chút bánh bích quy, đi vào phòng tiếp khách.

Cô cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Kha Dĩ Chân, trong số đông bạn gái
của Long Kiệt, Kha Dĩ Chân coi như là kiểu ôn nhu, xuất thân cũng không tầm
thường, nhưng đằng sau vẻ dịu dàng chính là ẩn giấu sự mưu tính mãnh liệt chiếc
ghế tổng giám đốc phu nhân.

“Kha tiểu thư, thật ngại, tổng giám đốc có lẽ còn cần một chút thời gian, ngài
muốn tôi tới trước tiếp đãi cô.” Cô đem điểm tâm đặt xuống trước mặt Kha Dĩ
Chân.

Nụ cười dịu dàng trên mặt Kha Dĩ Chân suy sụp một chút. “Anh ấy... Còn chưa
khỏe sao? Người ta đặc biệt tới sớm, muốn cho anh ấy vui mừng.”

“Đây cũng là nghĩa vụ, thật ra thì tổng giám đốc trông coi tập đoàn Phổ Đặc lớn
như vậy, khó tránh khỏi phải hy sinh một chút, tương lai bất kể là ai lên làm
Tổng giám đốc phu nhân, chỉ sợ cũng cần khoan dung những chuyện này.” Đức Nữ
nhàn nhạt nói, ưu nhã nhấp ngụm cà phê, hàm răng lưu hương, thật tuyệt!

Kha Dĩ Chân không ngu, nghe xong lời này lập tức hạ thấp thái độ hỏi: “Kiệt anh
ấy có rất nhiều bạn gái sao?” Ý thức nguy cơ của cô lập tức lên cao.

Cô gặp qua thư ký này của Long Kiệt mấy lần rồi, bởi vì thật sự quá cổ lỗ sỉ,
đơn điệu, cô tuyệt đối không lo lắng Long Kiệt sẽ có loại tình yêu văn phòng.
Nhưng mà nếu như có thể đem cô thư ký này thu làm người của mình, như vậy đối
với mình liền có lợi ích rất lớn rồi.

“Mặc dù tôi là thư ký tổng giám đốc, tổng giám đốc cũng để cho tôi giúp ngài xử
lý rất nhiều việc kết giao bạn bè của ngài, nhưng tôi thật sự chưa hiểu rõ
ngài.” Đức Nữ giống như buồn rầu nói: “Như lần trước có tờ báo bí mật viết bài
phân tích kiểu phụ nữ tổng giám đốc thích, tôi xem qua quả thật vô cùng khâm
phục, nếu là tôi nhất định không viết ra được loại văn chương như thế!”

“Báo viết cái gì?” Kha Dĩ Chân lập tức hỏi, gương mặt nghiêm túc khẩn trương.

“A! Tôi không nên nói...” Đức Nữ tựa hồ chợt phát hiện mình lỡ lời. “Cô từ từ
dùng, tôi đi làm việc trước.” Cô vội vã muốn cáo lui.

Kha Dĩ Chân rốt cuộc bất chấp hình tượng, kéo cô lại. “Thư ký Bàng, xin cô nói
cho tôi biết!”

“Nhưng mà...” Vẫn làm vẻ mặt khó xử. “Tờ báo đó là rất bí mật, người đặt hàng
đều dùng rất nhiều tiền đặt, có quy định ghi rõ không được tiết lộ ra ngoài.”

“Bao nhiêu tiền một phần? Tôi cho cô, coi như cô giúp tôi đặt, như vậy được
không? Cầu xin cô!” Trên mặt Kha Dĩ Chân khẩn thiết viết “Tôi muốn! Bán cho
tôi!”

“Vậy...” Cô dừng một chút. “Được rồi! Thấy cô thật sự muốn xem, tôi liền cho
cô, nhưng cô cũng đừng nói đi ra ngoài!”

“Được, tôi nhất định giữ bí mật.” Kha Dĩ Chân cực kỳ cao hứng, cô rốt cuộc nắm

giữ được tin tức người khác không có rồi. “Vậy tôi nên cho cô bao nhiêu tiền!
Năm vạn đủ chưa?”

“Không cần nhiều như vậy!” Mắt Đức Nữ cũng sáng. “Cái đó đặt một năm là một
vạn..., nhưng là bây giờ đã không còn phát hành rồi...”

Kha Dĩ Chân giống như sợ cô đổi ý, móc ra ví da, đếm mười ngàn giấy lớn, trực
tiếp nhét vào trong tay cô. “Coi như tôi là người đặt hàng, mau cho tôi đi!”

Đức Nữ nhìn tiền trong tay.”Vậy tôi đi giúp cô in ra, chỉ là chuyện này tốt
nhất đừng để cho tổng giám đốc biết, ngài không biết người khác viết về ngài
trên báo.”

“Đó là đương nhiên, tôi sẽ ngu đến mức để anh ấy biết sao?” Kha Dĩ Chân cũng
không phải ngu ngốc, làm sao có thể khiến Long kiệt biết cô trăm phương ngàn kế
đến gần anh?!

“Vậy cô đợi chút.” Đức Nữ xoay người đi ra phòng khách, mười ngàn giấy lớn kia
đã bình yên mà nằm ở trong miệng túi của cô rồi.

Nụ cười lúm đồng tiền trên khoé miệng Đức Nữ còn chưa kịp thu lại, một thân thể
cao lớn liền chặn đường đi của cô.

“Tổng giám đốc...” Hắn nghe được bao nhiêu? Sắc mặt Đức Nữ có chút cứng ngắc.
Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn cô, xem đi da đầu của cô run lên rồi, xem đi
trống ngực cô bắt đầu đập thình thịch rồi.

“Không nghĩ tới cô cười lên thật đúng là rất sáng, cô nên cười nhiều.” Khi lướt
qua nhau thì hắn ở bên tai cô nhẹ giọng nói.

Đức Nữ sững sờ tại chỗ, cả khuôn mặt nổi lên vệt đỏ ửng khả nghi, nhưng không
biết là do bối rối, hay là do hắn kề quá gần.

Hốt hoảng lấy vật gì đó trong ngăn kéo ra, vừa mới dùng túi giấy gói lại, liền
thấy Long Kiệt cùng Kha Dĩ Chân đi ra khỏi phòng khách.

“Chúng ta đi thôi! Thư ký Bàng, không có việc gì cô cũng sớm tan ca đi!” Long
Kiệt nói.

“Kha tiểu thư, đây là đồ cô vừa mới nhờ tôi in.” Đức Nữ điềm tĩnh đem túi giấy
cầm trong tay đưa cho đối phương.

Kha Dĩ Chân thận trọng cầm lấy, định bỏ vào trong ví da. “Cái gì vậy?” Long
Kiệt nghiêng người hỏi.

“Không có gì, chỉ là một chút tài liệu.” Kha Dĩ Chân vội vàng nói. “Không phải
anh hẹp hòi đến nỗi ngay cả cho em mượn in cũng không được chứ? Hay là anh mất
hứng em mời thư ký của anh giúp em làm việc?” Thanh âm nũng nịu vừa dịu dàng
lại mềm mại, là đàn ông đều khó kháng cự!

Trong lòng Đức Nữ hừ lạnh một tiếng, đang muốn cáo lui không để lại dấu vết,
Long Kiệt đã mở miệng rồi.

“Làm sao có thể chứ? Việc Thư ký Bàng đây có thể làm, vô luận là em yêu cầu cái
gì, muốn cái gì, cô ấy đều xuất hiện.”

Đức Nữ chột dạ.

Cô càng lúc càng ghét Long Kiệt rồi. Luôn hại cô kinh hoảng, làm mất đi vẻ bất
rối bất loạn, giải quyết công việc tiêu chuẩn có tình có lý của cô thường ngày.

Phải nói, càng nhìn thấy bộ mặt khác biệt của Long Kiệt, cô càng hoang mang,
cũng càng bối rối!

Trong lúc trầm tư, hai người họ đã ra khỏi phòng làm việc.

Mắt Đức Nữ trợn trắng lên, sắp tan tầm rồi. Cô cự tuyệt chuyện ngay cả thời
gian tan ca cũng dùng để nghiên cứu ông chủ, đây rõ là việc dư thừa!

Buổi sáng mười một giờ rưỡi, Hà Ngữ Hoa đem công văn bộ tài chính mới trình lên
vào phòng tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc...” Oa! Bộ dáng tổng giám đốc cúi đầu thật nghiêm túc, thật
chuyên nghiệp. “Đây là công văn.”

Lông mày Long Kiệt khẽ giơ lên. Bàng Đức Nữ đâu?

Cô phụ tá này của Bàng Đức Nữ vừa vào cửa liền ngây ngốc mà nhìn vào đỉnh đầu
hắn, nếu không phải muốn hỏi cô ta vài vấn đề, hắn ngay cả ngẩng đầu cũng lười.
Nhưng nhìn cô ta một chút, gõ cửa cũng gõ lung tung một trận, công văn đưa vào
cũng không nói rõ là công văn gì, một chút hiệu suất cũng không có!

“Thư ký Bàng đâu?” Thanh âm của hắn vẫn giá lạnh, khiến Hà Ngữ Hoa rụt một cái.


“Thư ký Bàng đi ngân hàng rồi, chị ấy trước khi đi muốn tôi... Cái đó, chị ấy nói
công văn của bộ tài chính là văn kiện khẩn cấp, trước hết chỉ cần đưa tới cho
tổng giám đốc.” Hà Ngữ Hoa giờ mới cảm thấy được không tốt ngoạn! Chị Bàng làm
sao có dũng khí như vậy, mỗi ngày đối mặt với vị tổng giám đốc thoạt nhìn thực
hung ác mà không hề sợ hãi chứ?!

“Ừ.” Hắn dù sao cũng được hừ một tiếng.

“Vậy tôi đi ra ngoài trước, tổng... giám đốc.” Chạy trối chết quan trọng hơn,
về sau mong Thư ký Bàng làm ơn đừng làm cho cô thấy thấp kém thế này, cô tình
nguyện làm thêm giờ, cũng không muốn cùng tổng giám đốc tự mình mặt đối mặt.
Ô... Tuy mê luyến nhưng quả nhiên vẫn nên giữ một khoảng cách mới tốt!

“Đợi chút.” Long Kiệt gọi cô ta lại. “Cô cùng Thư ký Bàng quen thân sao?”

“Chị Bàng! Cũng không tệ lắm! Chị Bàng là người không xấu, cái gì cũng dạy
tôi.” Hơn nữa hôm nay mới biết Thư ký Bàng tốt bao nhiêu, trước kia cũng không
muốn cô đi vào đối mặt tổng giám đốc. Hà Ngữ Hoa len lén nghĩ.

“Vậy cô hẳn biết rất nhiều chuyện của cô ấy? Nói một chút xem cô ấy là người
như thế nào?” Long Kiệt gần đây đối với Bàng Đức Nữ thật sự cảm thấy hứng thú,
hơn nữa ngày hôm qua lần nữa bắt gặp cô đem những bài báo điện tử hết hạn kia
bán cho Kha Dĩ Chân, sự tò mò của hắn với cô liền khó bị đè nén.

Cô cười lên rất chói mắt.

Hắn nhớ đến nụ cười của cô ngày hôm qua, mặc dù là bởi vì tiền mới cười, nhưng
làm hắn anh kinh ngạc; thậm chí hắn bắt đầu nghi ngờ, quần áo của cô chẳng qua
là nguỵ trang, nhưng cô vì sao phải khổ cực như vậy?

Người người muốn thật xinh đẹp duyên dáng xuất hiện trước mặt hắn, ngay cả Kha
Dĩ Chân ngày hôm qua, thường ngày mặt hồn nhiên dịu dàng, nhưng lúc tới gặp hắn
cũng là cẩn thận trang điểm, coi như kỹ xảo trang điểm tốt đến nỗi không nhận
ra cô ta là người đã qua công nghệ làm đẹp, nhưng không giấu diếm được ánh mắt
của hắn.

Dĩ nhiên, Đức Nữ cũng trang điểm, nhưng chỉ sợ là cô biến mình xấu xí. “Chị
Bàng chính là rất thông minh, rất tài giỏi! Chị ấy cái gì cũng làm được!” Hà
Ngữ Hoa nghĩ thật lâu, giống như thật không nghĩ ra những đặc điểm khác của Đức
Nữ. “Nói như vậy mới biết, chuyện của Thư ký Bàng tôi biết rõ thật đúng là ít,
nhưng là chị ấy không giống vẻ ngoài quái gở kia đâu..., chị ấy chỉ là ưa thích
độc lai độc vãng mà thôi.”

“Độc lai độc vãng?” Hắn đối với sự thần bí của cô càng thêm tò mò.

“Đúng vậy, giống như ăn cơm trưa, chị ấy đều tự đi ăn cơm, không cùng mọi người
ra ngoài ăn, cũng không ăn ở phòng ăn cho nhân viên công ty, cho nên ai không
biết chị ấy đều cho rằng chị ấy rất quái gở!”

“Ra vậy...” Long Kiệt trầm tư một chút.

Hà Ngữ Hoa phát hiện ông chủ lại đang ngẩn người, xem ra đến lúc đi rồi.
“Vậy...tôi đi ra ngoài trước.”

Long Kiệt không nói gì, trực giác cho thấy cô trợ lí thư ký này một chút thông
minh cũng không có, chỉ biết một khẩu lệnh một động tác, không giống Đức Nữ...

Ai! Đây chính là nguyên nhân hắn không có truy cứu chuyện của cô, bởi vì thiếu
đi người thư ký này, người phiền toái nhất sợ rằng sẽ là hắn!

Đức Nữ từ ngân hàng làm việc trở lại cũng qua mười hai giờ, Hà Ngữ Hoa đã đi ra
ngoài ăn cơm trước.

Cô ngẫu nhiên dọn dẹp công văn trên bàn, trước sắp xếp lại một chút mới chịu đi
ra ngoài dùng cơm, không nghĩ tới lúc này cửa phòng tổng giám đốc thế nhưng lại
mở ra.

“Tổng giám đốc?” Hắn thế nào vẫn còn ở lại? Đức Nữ sửng sốt một chút.

“Còn chưa đi ăn cơm sao? Đã mười hai giờ rưỡi rồi.” Long Kiệt đứng trước bàn
của cô hỏi.

Đức Nữ ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho cô đứng
ngồi không yên, cô đẩy ghế đứng lên, tính toán thay đổi chủ ý, trước hết đi ăn
cơm đã.

“Tôi có thói quen ăn trễ một chút, không cần cùng mọi người chen lấn.” Cô cứng
đờ nói. “Cũng đúng, vậy tôi sẽ chờ cô xuống.” Hắn vừa nói vừa kéo ghế Hà Ngữ
Hoa ra, đặt mông ngồi xuống, bộ dạng không muốn rời khỏi chút nào.

“Chờ tôi?” Bây giờ là đang diễn tuồng hay sao? Cô thế nào lại giống như diễn
viên chạy sai địa điểm? “Tổng giám đốc có chuyện gì muốn tôi làm sao?”

“Có! Muốn cô mời tôi ăn cơm.” Hắn dựa vào lưng ghế, một bộ dáng cực kỳ thích ý.

Hà Ngữ Hoa nếu trông thấy mặt lạnh tổng giám đốc trong suy nghĩ của cô, dùng
cái loại tư thái này, vẻ mặt này ngồi ở chỗ cô, sợ rằng sẽ rút gân đi!

“Sao tôi phải mời anh ăn cơm?” Cô không khách khí nữa. Gần đây hắn luôn dùng
cái loại ánh mắt như có điều suy nghĩ đó nhìn cô, khiến cô cực kỳ không thoải
mái. Giống như lớp nguỵ trang của cô từng tầng một bị nhìn thấu, từng tầng một bị
lột ra, cái loại trần truồng cảm giác kia làm cho cô không thể nào tự do.

“Hôm qua cô mới lợi dụng tôi kiếm một vạn, chưa kể đến chuyện kiếm tiền từ báo
điện tử trước đây, mời tôi ăn một bữa cơm là quá nhiều sao?” Hắn vô tình nhún
vai một cái.

Cô không thể tin được cái người mặt dày vô lại bắt cô mời khách trước mặt này,
chính là vị tổng giám đốc ưa ra vẻ lãnh khốc thường ngày ư?

“Tổng giám đốc nghĩ muốn ăn cái gì chưa? Huống chi loại cơm thịt thô dân thường

như chúng tôi ăn sợ rằng không thích hợp với dạ dày tôn quý của anh.”

Hắn nhíu mày. “Chậc chậc, tôi cho là cô là một người thẳng thắn!” Ngay cả mời
ăn bữa cơm cũng không dứt khoát như thế này. “Vậy thì cô thật sự có bí mật gì?”

“Sẽ có bí mật gì?” Cô tức giận trợn trắng mắt, cô không cùng đồng nghiệp đi ăn
cơm nguyên nhân thật ra thì rất đơn giản, thôi! Để cho hắn cùng đi, hôm nay
phải đi ăn món bình dân, nhìn xem hắn có thể tiêu hoá nổi nay không. “Nếu như
tổng giám đốc đã kiên trì như vậy chúng ta cùng đi, nhưng nói trước, tôi chỉ
mời được ăn món bình dân.”

“Bình dân thì bình dân, đi thôi!” Hắn giang tay.

Đức Nữ sững sờ tại chỗ, không muốn cùng hắn đi ra, nhưng mà muốn hắn cùng cô
một trước một sau đi ra ngoài, chỉ sợ Tổng giám đốc đại nhân sẽ không chịu đi!

Hai mươi phút sau, Long Kiệt cuối cùng biết một bí mật mà tất cả mọi người đều
không biết, một bí mật về Bàng Đức Nữ.

“Đây chính là nguyên nhân cô không cùng người khác, cũng không cùng nhân viên
trong phòng đi ăn?” Nhìn trên bàn một hộp cơm cùng hai chén không, phía
trước kia bày ra là Ngư canh diện (1) cùng Đại tràng diện tuyến (2), Long
Kiệt rốt cuộc thông suốt.

Trừng vào ánh mắt cười nhẹ của hắn, cô hung hăng nhét một khối thức ăn vào
miệng. “Tôi ghét loại người chỉ ăn hai miếng nhỏ liền luôn miệng kêu no, như
vậy sẽ ảnh hưởng tới sự ngon miệng của tôi.” Đời người mà! Muốn được lòng mọi
người, mỗi ngày phải ăn uống điều độ mà sống, không bằng kêu cô đi chết có vẻ
mau hơn!

“Ha ha ha!” Hắn cười đến mức lồng ngực cũng chấn động rồi. “Vậy tôi đây đủ tư
cách sao?” Hắn đẩy hai cái chén không trước mặt mình một cái.

Cô cũng trợn mắt nhìn hắn một cái. “Anh là cố ý trả thù tôi không mời đại tiệc
sao?”

“Đại tiệc ăn có gì ngon?” Long Kiệt thẳng thắn nói. “Tôi lại cảm thấy ăn đồ
bình dân có rất nhiều thức ăn ngon, đáng tiếc thường ngày không có cơ hội ăn
qua nhiều.” Bình thường buổi trưa hắn đều ở phòng ăn cho nhân viên ăn, buổi tối
thì có người giúp việc phụ trách nấu ăn trước khi hắn về nhà, chỉ cần bỏ thức
ăn nấu xong vào lò vi sóng một chút là có thể ăn.

“Có muốn tôi bán cho anh một phần báo viết về thức ăn bình dân hay không?” Cô
ranh mãnh nói.

“Chẳng lẽ lại muốn một vạn nữa?” Mặt hắn cố làm ra vẻ hoảng sợ.

Cô bị hắn chọc cười rồi. “Giảm cho anh 30%, 3000 là được rồi.” “Không bằng tôi
trả cho cô một vạn, cô dẫn tôi đi ăn có vẻ thực tế hơn.” Một lời của hắn thốt
ra cũng làm chính mình sợ hết hồn. Thế nhưng hắn lại muốn cô làm bạn, nghĩ đến
mời cô cùng đi thưởng thức đồ ăn ngon, loại kích động trong lòng này ngay cả
hắn cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Nụ cười của Đức Nữ dần khép lại. “Tôi mới không cần, nếu như bị nhìn thấy, tôi
nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.”

Cô thế nhưng lại ghét bỏ hắn, thật quá đáng! Hắn bực mình trộm trừng mắt nhìn
cô.

Nhưng hắn không có ngu mà tức giận, dù sao logic của Bàng Đức Nữ cùng người
bình thường không quá giống nhau, việc này hắn đã lĩnh giáo rồi. “Chỉ cần cô
lau lớp phấn trên mặt đi, lấy cặp mắt kiếng xuống, sau đó mặc vào quần áo bình
thường một chút, tháo xuống tóc của cô, tôi đảm bảo không ai nhận ra được.” Vừa
nói như vậy, hại hắn vô cùng muốn nhìn thấy bộ dáng cô không có nguỵ trang.

Đang khi nói chuyện, hắn thuận tay đem mắt kiếng đã trượt đến chóp mũi của cô
đẩy về, lúc để tay xuống thuận thế lướt qua gương mặt của cô, lại không ngờ
phát hiện xúc cảm mềm mại tinh tế kia cách lớp phấn dầy cộm nặng nề cũng không
che dấu được.

Ánh mắt Đức Nữ hốt hoảng, cô thối lui một chút, tránh sự đụng chạm của hắn.

Cảm xúc thô ráp giữa ngón tay của hắn cùng sự dịu dàng đặc hữu kia, làm cho cô
thật rối loạn.

Lúc này cô mới chính thức ý thức được, người đàn ông này làm cho nhiều phụ nữ
mê luyến như vậy, tuyệt đối không chỉ vì chức vụ hay tài phú của hắn.

Chẳng qua là cô không muốn trở thành người kiểm chứng khôi lực của hắn chút
nào.

“Tổng giám đốc, anh như vậy sẽ làm cho người ngoài tưởng là khẩu vị của anh
thay đổi.” Cô cắn răng nhắc nhở, bắt đầu hối hận đã phát hành báo điện tử rồi,
nếu không cũng sẽ không dẫn đến sự chú ý của hắn. Quá khứ cô không phải như vậy
bình yên vượt qua hai năm rồi sao?

Thật là đáng chết đáng chết. “Thay đổi khẩu vị sao?” Hắn trừu động đuôi lông
mày. “Vậy thì vừa vặn cho cô có thể viết thêm nhiều bài báo!”

Những nét mặt tiên hoạt (3) này đều là ngày thường ở trong phòng làm việc không
thấy được, cô phát hiện hắn thật là người hai mặt.

“Tôi đã không phát hành báo điện tử nữa rồi.” Cô buồn bực nói.

“Nhỏ giọng một chút.” Thân thể hắn nghiêng tới trước, mặt đến gần cô nhẹ giọng
nói: “Mọi người trong tiệm đều đang nhìn chúng ta.”

Chóp mũi cô toàn là hơi thở của hắn, làm cho cô rối loạn!

“Tôi...ăn no.” Cô đứng lên, cố làm tỉnh nói. Trả tiền! Hao tốn lúc này, Bàng
Đức Nữ cam chịu. (câu
cuối ta chém a )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui