Vì vết thương ở chân, Diệp Chu thật sự nhàn không chịu nổi, cuối cùng cũng có cơ hội trải qua những ngày sa đọa ‘cơm bưng nước rót’ trong ký túc xá.
Kẻ cầm đầu Chiêm Hình vì phải luyện bóng rổ, ngược lại giao trách nhiệm nặng nề lên đầu Chu Văn Đạo và Trần Thiệu, mặc dù cậu ta rất muốn giao cho Thương Tấn, nhưng lại không có lá gan đó, hơn nữa Thương Tấn cũng sẽ không nghe lời cậu ta.
Đối với việc không thể giúp đỡ Diệp Chu, Chiêm Hình vô cùng áy náy.
“Nếu cậu thật sự áy náy thì làm chút hành động thực tế đi.” Từ Dương Quân khoác vai cậu ta, đi cùng cậu ta đến sân bóng,
Chiêm Hình khổ sở nói: “Tớ cũng muốn mà, hiện tại không phải là phải tập bóng sao?”
“Không, có một việc, cậu làm được.”
“Chuyện gì?”
Từ Dương Quân cười thần bí, ghé vào tai Chiêm Hình lảm nhảm một phen.
Chiêm Hình đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng ý gật đầu. “Đâu có đâu có, túi trên người tớ.”
“Hắt xì!” Diệp Chu xoa xoa lỗ mũi, trở mình, đã xem xong đống sách mượn từ thư viện, muốn đổi sách nhưng quá mức phiền toái.
Đối với sách, Diệp Chu rất thích chất giấy, sờ trang sách mới có cảm giác mình đang thật sự đi học.
Trần Thiệu nhạy bén nhận ra được cảm xúc của Diệp Chu, cậu ta đứng trước giường cậu, nói: “Chu, cậu muốn lấy sách sao?”
“Xem hết rồi, không lấy nữa.” Đống sách trên giường Diệp Chu đã tích thành một đống. “Tớ xem điện thoại là được.”
Chu Văn Đạo nghe được câu này thì đứng lên nói: “Xem hết sách rồi? Cậu lại đi mượn mấy quyển?”
Diệp Chu quơ quơ chân, nói: “Tớ bay đến đó hả?”
Chu Văn Đạo xung phong nhận việc: “Tớ cõng cậu đi!”
“Không cần, đọc hai cuốn rồi, tớ thấy hơi mệt, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.” Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân nữa là Diệp Chu không muốn được Chu Văn Đạo cõng thêm lần thứ hai.
“Vậy cũng được.” Chu Văn Đạo ngồi xuống, điện thoại phát ra tiếng nhắc nhở tin nhắn đến, Chu Văn Đạo đột nhiên vỗ bàn, quát to: “Vậy để Trần Thiệu cõng cậu đi!”
“A?” Đột nhiên bị chỉ đích danh, Trần Thiệu còn chưa kịp phản ứng, có điều loại chuyện như vậy, cậu ta sẽ không từ chối. “Cũng được.”
“Không cần, quá làm phiền mọi người. Chờ chân tớ tốt hơn, tự tớ đi là được.”
“Không được! Cậu nhất định phải đi.” Chu Văn Đạo dùng sức nháy mắt với Trần Thiệu. “Trần Thiệu, cậu chịu khó chút đi.”
Trần Thiệu cau mày cố gắng lấy được chút thông tin từ biểu cảm của Chu Văn Đạo nhưng rõ ràng là thất bại, có điều cậu ta cũng không từ chối. “Chu, đi không, dù sao thư viện có thang máy, lại gần ký túc của chúng ta, muộn nữa lại không thể làm được chuyện gì.”
Chu Văn Đạo phụ họa: “Đúng vậy, cậu đi đi!”
Hai người cũng không chờ Diệp Chu trả lời, tự nhiên chuyển Diệp Chu từ trên giường sang lưng Trần Thiệu.
Diệp Chu cứ mơ hồ như vậy rời khỏi ký túc xá.
Chu Văn Đạo nhìn bóng lưng hai người, lấy di động ra, gọi một cú điện thoại: “Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa!”
“Thật là làm phiền cậu quá, Trần Thiệu!” Diệp Chu nằm trên lưng Trần Thiệu có chút áy náy, một chút chuyện nhỏ của mình còn phải kêu gọi nhiều người giúp như vậy.
“Khách khí như vậy làm gì, chúng ta ở chung cũng hơn một năm, cậu còn như vậy, sau này sao tớ dám nhờ cậu mang cơm giúp tớ nữa chứ.”
“Vẫn cảm thấy rất phiền đến cậu.”
“Tớ thường để cậu mang cơm lấy nước cho tớ, cuối kỳ còn tìm mượn vở cậu chép, cậu cảm thấy phiền toái sao?”
“Đó cũng chỉ là một cái nhấc tay…”
“Đây không phải sao, cậu cho tớ chút cơ hội báo đáp cậu không được sao?”
Thư viện đúng là không cách ký túc bao xa, Trần Thiệu cõng người, đi 15 phút là đến.
Nhân lúc Diệp Chu chọn sách, Trần Thiệu lén lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Chu Văn Đạo.
Trần Thiệu: Cậu đang bán cái thuốc gì vậy?
Chu Văn Đạo: Kéo thời gian cho tớ! Càng lâu càng tốt!
Trần Thiệu nhìn Diệp Chu đứng dáng kim kê độc lập trước giá sách, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chọn xong chưa?”
Diệp Chu vốn đang so sách hai bản sách, nghe cậu ta hỏi như vậy lập tức lấy một quyển trong đó, nói: “Chọn xong, đi thôi.”
“Mới chọn có một quyển thì chọn xong gì chứ, ý của tớ là tớ cũng muốn xem sách, nếu không cậu chọn một cái bàn ngồi một lúc, chờ tớ chọn xong rồi đi.”
Diệp Chu cũng không nghi ngờ, ôm mấy cuốn sách vừa chọn được, để Trần Thiệu đỡ đến trước bàn ngồi.
Trần Thiệu chạy đến một góc cách Diệp Chu thật xa, cầm điện thoại bắt đầu chơi game.
Tầm một tiếng sau, lại có tin nhắn của Từ Dương Quân, nói bọn họ có thể trở về.
Trần Thiệu cất giấu nghi vấn trong lòng, cõng Diệp Chu trở về ký túc xá.
Cửa phòng 403 đóng chặt, Diệp Chu leo xuống khỏi người Trần Thiệu, đỡ vách tường gõ cửa.
Không nghĩ tới phòng 403 không có động tĩnh, ngược lại là phòng 405 lộ ra một cái đầu.
“Chu.” Chu Văn Đạo vui vẻ ngoắc tay. “Mau lại đây.”
“Sao cậu lại chạy vào phòng người khác?” Hơn nữa còn là phòng của Thương Tấn.
Từ Dương Quân ló ra từ sau lưng Chu Văn Đạo, cười hai tiếng, đối mắt với Chu Văn Đạo một cái, hai người cứng rắn kéo Diệp Chu đến trước phòng 405.
Vừa vào 405 Chiêm Hình vội dời ghế cho Diệp Chu ngồi.
Lúc này Diệp Chu mới thấy rõ tình cảnh trước mắt.
405 trừ Thương Tấn ra thì cả phòng Lưu Dư Thiên, Văn Nhân Húc và Chiêm Hình đều ở đây, mà ba bạn cùng phòng của cậu cũng vây một bên.
Chu Văn Đạo đưa tay chỉ giường bên phải, nói: “Nhìn quen mắt không?”
“Đây không phải chăn của tớ sao?” Vừa rồi Diệp Chu còn không chú ý, sau khi Chu Văn Đạo nói mới phát hiện đâu chỉ trên giường, ngay cả tủ sách cũng mấy thứ khác đều vô cùng quen thuộc.
Chiêm Hình ho nhẹ một tiếng, nói: “Có câu nói, gần quan được lộc. Chu, các anh em chỉ có thể giúp cậu đến mức này! Tiếp đó cậu phải dựa vào chính mình!”
Diệp Chu ngơ ngác: “Mọi người đang nói cái gì?”
Văn Nhân Húc đưa ngón tay chỉ phòng ký túc, nói: “Nhà ở ven hồ.”
Lưu Dư Thương phối hợp chỉ giường Thương Tấn: “Hưởng trước ánh trăng.”
(*Gần quan được lộc = Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng = Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Dùng để ví von người hay sự vật ở gần hơn sẽ giành được thuận lợi, tiện ích trước. Ở đây là để chỉ việc Diệp Chu ở gần Thương Tấn, bên nhau lâu ngày thành thói quen, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén)
Đại não Diệp Chu lập tức trống rỗng, vất vả đón nhận sự thật này, cậu dứt khoát nắm vạt áo Chiêm Hình,tàn bạo nói: “Có người nào lấy oán báo ân như cậu không?”
Chiêm Hình cho là Diệp Chu che giấu xấu hổ, đứng đó đắc chí nói: “Chu, không phải thành ngữ dùng như vậy sao, không sao, đây là tớ tự nguyện, không cần cảm ơn!”
Diệp Chu hít sâu mấy cái, hiện tại ván đã đóng thuyền, nếu những người này đã chuyển đồ qua nhất định sẽ không có ý định dọn về, cứng không được đành mềm lại, cậu hắng giọng một cái, cố ra vẻ lý trí nói: “Mọi người làm như vậy, Thương Tấn đồng ý sao?”
Mọi người ăn ý dời tầm mắt.
Diệp Chu thở dài, nói: “Tớ biết là các cậu tốt bụng…” Cậu định dùng con đường lấy lý động tình nói rõ. “Có điều Thương Tấn cũng là thành viên của 405, mọi người không thể bỏ qua ý kiến của cậu ta mà tự tiện làm chủ. Chờ Thương Tấn trở về, cậu ta không đồng ý, mọi người lại dọn đồ về đi.”
Mấy người cúi gằm đầu, nói: “Biết…”
Hiện tại cậu đang mong đợi Thương Tấn trở lại, nói phản đối, sau đó hết thảy bình thường trở lại…
Trở về…
Bình thường…
“Diệp Chu chuyển qua?” Thương Tấn nhìn cái giường của Chiêm Hình hiện tại là của Diệp Chu, vẻ mặt cũng không thay đổi, vô cùng tùy ý nói. “Đây là chuyện của mấy người, hỏi tớ làm gì?”
Một tia hi vọng cuối cùng của Diệp Chu tan biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...