Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Dĩ nhiên Thương Tấn không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Chu, không đợi cậu trả lời, anh liền đi qua, nâng cánh tay Diệp Chu tính đỡ cậu lên.

“Từ từ… để tôi tỉnh cái đã.” Hiện tại chân trái Diệp Chu mềm nhũn, chân phải không thể dùng lực, cho dù bên cạnh có Thương Tấn giúp cậu, hiện tại cậu vẫn có chút không tỉnh táo.

Thương Tấn đứng một bên, liếc nhìn căn phòng trống rỗng, nói: “Không phải cậu bị thương sao? Sao trong phòng lại không có ai, chúng bạn xa lánh?”

Diệp Chu trợn mắt nhìn anh, nói: “Cậu cũng biết tôi bị thương, lại không thể nói vài câu khiến người vui vẻ sao?”

Thương Tấn biết lắng nghe, dùng giọng điệu chỉ xuất hiện trong phim nước ngoài, khoa trương nói: “A… thân ái, trên đất lạnh, nhanh để anh đỡ em.”

Diệp Chu lạnh mặt: “Cậu thật buồn nôn.”

Cuối cùng Thương Tấn cũng thương xót đối phương là bệnh nhân, không tiếp tục xỉ vả cậu, anh đứng lên chần chờ nói: “Nếu cậu không ngại thì để tôi ôm cậu dậy…”

“Để ý! Vô cùng để ý! Ôm kiểu công chúa gì đó, có đánh chết tôi cũng không muốn!” Sợ việc Thương Tấn tự chủ trương, cậu vội vàng sờ chân trái của mình một cái, đưa tay ra để Thương Tấn đỡ cậu, nói: “Tôi đã nghỉ tốt rồi.”

Mặc dù đầu gối bên trái còn đau nhưng dù sao đau đớn cũng tốt hơn không có sức. Diệp Chu dựa vào lực của Thương Tấn, ngồi lên ghế.

Thương Tấc đứng một bên, nói. “Cậu còn cần gì, tôi lấy giúp cậu.”

Tôi muốn đi vệ sinh…

Diệp Chu chép miệng, thử mấy lần vẫn không nói ra. Nếu là bạn cùng phòng, trong lòng cậu sẽ không có gánh nặng, nhưng đối phương là Thương Tấn… Diệp Chu không khỏi thầm lôi từng tên bạn cùng phòng ra mắng một lần, không tên nào đáng tin!! Thời điểm quan trọng thì không thấy bóng tên nào!!!


“Diệp Chu?”

Có lẽ vì Diệp Chu ngồi một lúc vẫn không nói, Thương Tấn không nhịn được gọi một tiếng.

Diệp Chu ngẩng đầu liếc Thương Tấn một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt.

Thôi đi, dù sao cũng không phải Thương Tấn chưa nhìn thấy bộ dạng mất thể diện của mình, cậu cũng không quan tâm mất thêm một món nữa!

Diệp Chu cắn răng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Ánh mắt Thương Tấn không nhịn được quét xuống dưới một chút.

“Cậu nhìn đâu đó!!” Diệp Chu thẹn quá hóa giận. “Mau đỡ tôi đứng lên.”

Thương Tấn khom người đưa tay về phía cậu: “Mời.”

Diệp Chu vừa để tay lên liền bị đối phương cầm lấy, Thương Tấn đưa một tay khác đỡ vai cậu, để toàn bộ người Diệp Chu đều tựa lên người anh, từ từ di chuyển về phòng vệ sinh.

Dáng vẻ nhảy theo phía sau của Diệp Chu có chút tức cười, Thương Tấn lại không mượn cơ hội trêu chọc.

Chỉ hơi nghiêng đầu là có thể thấy gò má đẹp trai gần trong gang tấc của đối phương, dù Thương Tấn có lúc nói chuyện không lọt tai nhưng xưa nay sẽ không thật sự đi trêu chọc người.

Đến trước cửa phòng vệ sinh, Thương Tấn hỏi: “Một mình có được không?”

Thật sự không quen loại quan tâm trực diện này của Thương Tấn, Diệp Chu cười trêu, nói: “Tôi là biến thái chụp lén cậu, không sợ tôi nhân cơ hội chiếm tiện nghi sao?”

Rõ ràng Thương Tấn không mắc câu: “Nếu có thể nói những lời này, chắc là không sao.”

Diệp Chu liếc mắt, khẽ cười một tiếng, đóng cửa phòng vệ sinh.

Dựa vào tường phòng vệ sinh, Diệp Chu cảm thán, không nghĩ tới cậu và Thương Tấn sẽ còn có một ngày ‘hài hòa’ như vậy.

Đến lúc Diệp Chu đi ra, Thương Tấn vẫn không rời đi.

“Cậu không đi?”

“Tiễn phật tiễn tới Tây Thiên.” Nói xong câu này, Thương Tấn vẫn cònchưa đưa tay ra đỡ Diệp Chu mà đứng một bên cân nhắc gì đó.

Diệp Chu đợi một lúc cũng không thấy đối phương hành động, không nhịn được nói: “Cậu cảm thấy cậu nhìn như vậy là có thể dùng suy nghĩ đưa tôi lại ghế sao?” Cậu đứng một chân dựa tường cũng rất mệt đó, đừng nói tới việc đầu gối bên trái còn đang đau.

Thương Tấn đứng trước mặt Diệp Chu thoáng ngồi xổm, hai tay đặt ngang hông cậu, siết chặt.


Diệp Chu:???

Nâng lên hạ xuống, thân thể cậu đột nhiên rơi vào khoảng không, Diệp Chu theo bản năng đưa hai tay chống lên vai Thương Tấn, lúc này mới phản ứng được hiện tại hai người đang ở trong tư thế kỳ quái thế nào.

Diệp Chu phát điên: “Không phải tôi đã nói là đừng ôm tôi sao?”

“Cậu chỉ là nói đánh chết cũng không muốn ôm kiểu công chúa, đây cũng không phải kiểu ôm công chúa.” Tuyệt đối là nói thật, Thương Tấn chỉ dùng hai tay vòng qua hông Diệp Chu, nâng cậu lên.

Nhưng cái tư thế này… nếu như tay Thương Tấn dịch xuống dưới một chút sẽ đụng vào mông cậu, mà cái bộ phận không thể nói kia, cũng đang ở cái vị trí vi diệu ngay trước ngực Thương Tấn… có thế nào cũng thấy càng xấu hổ rồi đó…

“Chu, cậu dậy rồi sao, tớ vừa đi lấy…” Giọng nói quen thuộc của Chu Văn Đạo xuất hiện trước cửa, chờ đến lúc thấy rõ hai người bên trong, cậu ta lập tức đóng cửa. “Hai người tiếp tục… hai người tiếp tục!!”

Diệp Chu mang vẻ mặt sinh không thể yêu. “Thả tôi xuống.”

“A…” Thương Tấn đặt cậu ngồi lên ghế, vỗ tay một cái. “Bạn cùng phòng của cậu về rồi, tôi đây đi trước.”

“X…” Diệp Chu nghẹn, cuối cùng cũng không được chữ cảm ơn.

Thương Tấn mở cửa ký túc xá, Chu Văn Đạo lập tức ngã ra đất.

Hình ảnh này sao rất giống đã thấy ở đâu rồi vậy?

Thương Tấn khẽ gật đầu với Chu Văn Đạo nằm trên mặt đất, tránh thân thể đối phương, ra khỏi phòng.

Đưa mắt nhìn Thương Tấn vào 405, Chu Văn Đạo liền lăn một vòng đến bên cạnh Diệp Chu, ánh sáng trong mắt lóe lên như muốn chọc mù Diệp Chu, cậu ta đè nén tâm tình kích động, hỏi: “Chu, sao lại thế này?”

Diệp Chu hung hăng vỗ đầu Chu Văn Đạo một cái, tức giận nói: “Còn chuyện gì xảy ra! Cậu nói xem là chuyện gì xảy ra! Sáng nay cậu chạy đi đâu?”


Chu Văn Đạo đáng thương ôm mông nhìn Diệp Chu oán hận: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy việc tớ ra ngoài là vô cùng thích hợp sao, cảm giác được Thương Tấn chăm sóc thế nào? Cậu ta tới khi nào?”

Diệp Chu mặt không thay đổi nói: “Lúc tớ rơi từ trên giường xuống.”

Chu Văn Đạo hoảng hốt một phen. “Cậu ngã từ trên giường xuống?”

“Lúc đi xuống không cẩn thận.” Có điều có kinh nghiệm lần này, chắc lần sau sẽ không khó khăn như vậy. “Ngược lại là cậu, sáng sớm ra ngoài làm gì?”

“Còn không phải là vì bưu kiện này.” Chu Văn Đạo ném bưu kiện trong tay, thở phì phò nói. “Cái này là bưu kiện quỷ gì chứ! Hôm qua tớ mua đồ, hôm nay đã đưa tới! Còn đưa tới từ sáng sớm! Tớ muốn khiếu nại! Không thể đưa muộn một chút sao? Ít nhất cũng phải đợi Trần Thiệu về rồi đưa tới chứ!”

Cái này thật đúng là dục gia chi tội hà hoạn vô từ…

(*dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Muốn gán tội người khác sợ gì không có lý do.)

Diệp Chu an ủi: “Được rồi được rồi, không phải tớ vẫn tốt sao.”

Chu Văn Đạo lại dời tầm mắt lên người Diệp Chu, quét từ trên xuống dưới mấy lần, xác định Diệp Chu thật sự không có vấn đề gì lớn, lập tức lộ bản tính, cậu ta trêu chọc: “Cậu đây coi như cũng là trong họa có phúc, tâm trạng được nam thần nhà mình chăm sóc thế nào?”

Trán Diệp Chu lập tức nổi gân xanh.

“Còn chưa thấy người nào tốt như Thương Tấn đâu…” Chu Văn Đạo nửa ngồi đụng bả vai cậu, nói. “Cậu nói thật đi, rốt cuộc hai người đã tiến triển đến bước nào rồi? Cũng đã ôm cậu đi tới đi lui, hai người cũng ổn ổn rồi đúng không?”

“Kém xa!!! Cút xa chút! Thấy cậu lại thêm phiền!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui