Editor: Hoàng Thái Tử.
Thật ra cũng không phải là lời đồn đãi gì quá xấu hổ, hầu như những nữ minh tinh nổi tiếng đều sẽ bị tuôn ra hoặc nhiều hoặc ít các tin đồn.
Nghe đồn sau lưng Thẩm Hiểu Hiểu có chỗ dựa cực kỳ mạnh mẽ to lớn.
Hơn nữa chuyện của Vương Khiêm trước đây lại bị tuồn ra ngoài, Thẩm Hiểu Hiểu vừa ký hợp đồng với Anh Ngu đã được nhận vai nữ chính của《 con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》, "đá rớt" Đinh Thính Xuân, không khỏi khiến người khác đoán già đoán non có phải sau lưng cô còn có tấm màn đen gì đó không.
Còn có người tự khai là Tiểu Hào, nói mình là một nhân viên trong công ty, nhận được cảnh cáo của "bên trên", không được làm khó Thẩm Hiểu Hiểu.
Nhưng mà tin tức này rất nhanh đã bị đè xuống.
Ba Thẩm rất yên tâm với Thẩm Hiểu Hiểu, nhưng nói đến cùng, cô dù sao cũng là con gái. Giới giải trí có tiếng là loạn, ông vẫn có chút lo lắng.
Thẩm Hiểu Hiểu nói: "Con vẫn ổn mà, ba cứ yên tâm đi."
Mẹ Thẩm cũng nói: "Mẹ thấy ba con có điểm này là không tốt, nghĩ tầm bậy. Ông ấy không cẩn thận mà nghĩ lại, giới giải trí có nhiều tiểu minh tinh xinh đẹp như vậy, dáng người tốt khắp mọi nơi đều có, bọn họ sao có thể coi trọng Tiểu Liễu nhà chúng ta được chứ?"
Thẩm Hiểu Hiểu cười gượng hai tiếng.
Được rồi, mẹ cô vẫn luôn như vậy, không bao giờ nói tốt cho cô.
Rốt cuộc Hoắc Thanh Huy vẫn còn ở đây, ba Thẩm không có dò hỏi quá nhiều. Hai người ngồi máy bay trong khoảng thời gian dài, có chút mệt mỏi, Hoắc Thanh Huy đã chọn xong khách sạn gần bệnh viện, đưa bọn họ tới nghỉ ngơi.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm vừa đi, Thẩm Hiểu Hiểu lập tức có chút không được tự nhiên.
Hoắc Thanh Huy nói: "Anh thật sự chỉ là tiện đường."
"Tôi biết."
Thẩm Hiểu Hiểu nhanh chóng nói một câu, lại hỏi: "Anh gần đây... Có khỏe không?"
"Còn ổn lắm."
Sau khi xác định bản thân muốn ở bên cạnh cô, Hoắc Thanh Huy không còn tâm lý kháng cự với việc trị liệu nữa. Cho dù anh vẫn luôn dao động giữa hai giai đoạn trầm cảm và hưng phấn, nhưng thời gian không còn thường xuyên như trước nữa.
Hoắc Thanh Huy không nói với Thẩm Hiểu Hiểu, khi bản thân anh trong giai đoạn hưng phấn, anh nhớ nhung cô đến mức phát điên thế nào.
Anh thậm chí còn muốn bắt cô, nhốt cô lại, để cô mãi mãi ở bên cạnh mình.
Nhưng như vậy không được.
Cô trời sinh nên sinh hoạt dưới ánh mặt trời, vô ưu vô lo, tự do tự tại.
Anh không thể vì dục vọng của bản thân mà kéo cô vào vũng bùn của mình được.
Thẩm Hiểu Hiểu không quen ăn cơm Tây, Hoắc Thanh Huy lập tức tìm quán ăn trong nhà gần đó, trả tiền để dùng phòng bếp của cô, nấu cháo xào rau đưa qua cho cô.
Nhưng anh chưa nói là bản thân mình làm, chỉ nói là mua trong tiệm ra, nhưng chút thủ đoạn này không thể gạt được Thẩm Hiểu Hiểu.
Lúc Hoắc Thanh Huy nấu cháo, thói quen của anh chính là thêm một chút hoa màu như tào phớ ngọt, cắt nhỏ rồi trộn vào.
Thẩm Hiểu Hiểu uống cháo, sắp rầu đến rụng tóc.
Người này... Sao lại ngu như vậy.
Trong lòng cô nói thầm.
Đã từ chối rồi, còn bám riết không tha... Anh tội gì phải như vậy?
Thẩm Hiểu Hiểu nhớ tới ngày đó đưa kẹp và thắt lưng cho Hoắc Thanh Huy, Hoắc Thanh Huy lập tức kích động đến mức tay chân luống cuống, liên tục nói cảm ơn.
Thẩm Hiểu Hiểu càng thêm áy náy.
Hoắc Thanh Huy đã cố gắng khắc chế bản thân mình, nhưng vẫn không nhịn được chạy về phía Thẩm Hiểu Hiểu, ba Thẩm và mẹ Thẩm cũng nhìn ra manh mối, thảo luận với nhau một chút, quyết định án binh bất động.
Cứ quan sát hai ngày đã xem sao.
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN NHÀ HOA TỬU LÂU, AI ĂN CẮP LÀ ĐỒ CON CHÓ!!!
Mẹ Thẩm có ấn tượng vô cùng khắc sâu với Hoắc Thanh Huy.
Lúc mẹ Thẩm gả đến trấn An Sơn, Hoắc Thanh Huy vừa mới bị đưa tới, lúc ấy cũng nghe một chút bát quái, nói là đứa trẻ này thật ra là do hai vợ chồng mua tới, cũng có người nói là nhặt được.
Nhưng mẹ Thẩm cũng không để trong lòng.
Bà vẫn luôn lo liệu việc nhà, đối phó với đám họ hàng quỷ hút máu, gian nan khổ cực nuôi lớn Thẩm Hiểu Hiểu, làm gì còn thời gian rảnh đâu mà quản mấy việc này.
Sau đó Thẩm Hiểu Hiểu nói với bà vài câu, bà cũng thấy Hoắc Thanh Huy đáng thương, thường xuyên bị ba mình đánh đòn rất nặng, lúc này mới gọi anh qua, chăm sóc anh một chút.
Lúc đó Hoắc Thanh Huy cực kỳ câu nệ, cũng không thích nói chuyện, nhưng mà anh cũng rất hiểu chuyện, chủ động giúp đỡ bà đổ rác, quét sân.
Tính tình Thẩm Hiểu Hiểu không bình thường, anh cũng bớt thời gian tới đây chỉ bảo cô đôi điều.
Sau đó Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên rời đi, trên trấn người ta nói anh được cha ruột mình đón đi, cũng không biết tình huống như thế nào. Nhưng mẹ Thẩm chân thành hi vọng thiếu niên này có thể bình an lớn lên ở chỗ ba ruột của mình.
Vốn dĩ cho rằng không còn qua lại gì nữa, nhưng hiện tại bà phát hiện anh và Thẩm Hiểu Hiểu có qua lại với nhau, mẹ Thẩm sống lâu như vậy, liếc mắt là có thể nhìn ra Hoắc Thanh Huy có ý với con gái nhỏ nhà mình, đáng tiếc nhìn Thẩm Hiểu Hiểu không có tí bộ dáng thân thiện gì.
Cái này chỉ sợ là chỉ có một bên nhiệt tình.
Thật vất vả mới tìm được một người xứng với con mình, mẹ Thẩm lôi kéo Thẩm Hiểu Hiểu, thấp giọng hỏi: "Tiểu Liễu, con và Thanh Huy... Hiện giờ là quan hệ gì?"
Thẩm Hiểu Hiểu không nghĩ tới bà sẽ đột nhiên hỏi như vậy, mặt lập tức đỏ bừng: "... Mẹ hỏi chuyện này làm gì."
Phản ứng của cô ngoài dự kiến của mẹ Thẩm, bà ngẩn người, truy hỏi: "Có phải con thích Hoắc Thanh Huy không?"
Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu: "Hẳn là... Không phải đâu?"
"Phải thì phải, không phải thì không phải, cái gì mà hẳn là không phải."
Thẩm Hiểu Hiểu im lặng một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Con cũng không rõ ràng."
Cô chậm rì rì ăn dâu tay, tươi mát, quả lại to, tất cả đều được rửa sạch, để trong dĩa thủy tinh trong suốt.
Hầu như không có quả nào chua, tất cả đều ngòn ngọt.
Mẹ Thẩm cảm thán: "Mẹ thấy thằng nhóc đó đối xử với con rất tốt."
Thẩm Hiểu Hiểu nhét vào miệng thêm quả nữa, thấp giọng nói: "Có lẽ anh ấy chỉ trả ơn thôi."
Trước đây anh cũng đã từng nói như thế, trước đây do cô rất tốt với anh, giờ tới lượt anh đối xử tốt với cô.
Có lẽ Thẩm Liễu mà anh luôn cố gắng tìm kiếm, chỉ là Thẩm Liễu đã từng đối xử với anh rất tốt trong trí nhớ của anh mà thôi, cô trong ký ức của anh được tô vẽ thật đẹp, chứ không phải cô đang sống sờ sờ.
Mẹ Thẩm lập tức bắt được điểm mấu chốt: "Trả ơn? Con nói, thằng nhóc đó hiện tại đối xử với con tốt, chỉ vì trước kia con đối xử với nó tốt?"
Thẩm Hiểu Hiểu cam chịu.
Người ta nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường là đúng," mẹ Thẩm nói toạc ra, "Ánh mắt mà Hoắc Thanh Huy nhìn con, không giống như chỉ là cảm kích đơn thuần."
Từ khi đột nhiên bị Hoắc Thanh Huy tỏ tình đến nay, Thẩm Hiểu Hiểu không thể yên tĩnh mà nghĩ cho thật kĩ, lúc này bị mẹ Thẩm nói toạc ra, cô cũng tâm phiền ý loạn muốn chết.
Cô lau lau tay, ngẩng mặt nằm trên giường, thả lỏng não bộ.
"Trốn tránh cũng vô dụng," mẹ Thẩm kéo cô, "Con đừng có để người ta chờ nữa, cho người ta câu trả lời chắc chắn đi. Trốn tránh không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì."
"Nhưng mà lúc này mẹ hỏi con, con cũng không rõ ràng lắm..." Thẩm Hiểu Hiểu thấp giọng nói.
"Vậy con suy nghĩ kĩ lại đi, mẹ chỉ nhắc nhở con một câu, bỏ lỡ thôn này, có thể sẽ không còn cửa hàng nào như này nữa," mẹ Thẩm vỗ vỗ tay cô, "Con cứ nghỉ ngơi đi, mẹ ra ngoài trước."
Thẩm Hiểu Hiểu duỗi tay che mắt, rầu rĩ lên tiếng.
Mẹ Thẩm đẩy cửa ra ngoài, bất ngờ gặp được Hoắc Thanh Huy.
Anh im lặng đứng ngoài cửa, nhìn thấy bà ra ngoài thì gọi một tiếng "Chào dì".
Mẹ Thẩm cười xem như trả lời, chuẩn bị xuống lầu, Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên kêu một tiêng "Dì ơi".
Mẹ Thẩm dừng chân, hỏi: "Sao vậy?"
Hoắc Thanh Huy nói: "Lúc nãy những lời dì nói với Hiểu Hiểu, cháu đều nghe được."
... Hiệu quả cách âm kém như vậy sao?
Mẹ Thẩm không nói chuyện, chờ anh mở miệng trước.
Hoắc Thanh Huy do dự một lát, nhẹ giọng nói: "Có thể ở bên cô ấy như hiện tại, cháu đã rất vui vẻ. Hiện giờ cháu không dám cầu mong cô ấy sẽ thích cháu, chỉ cần không bài xích cháu... Vậy là đủ rồi."
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt là một mảnh dịu dàng và kiên định: "Dì đừng ép buộc cô ấy phải đưa ra một đáp án, chỉ cần cô ấy vui vẻ, cháu thế nào cũng được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...