Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Editor: Hoàng Thái Tử.

Mỹ Đại đưa lưng về phía Thẩm Hiểu Hiểu, nhặt tờ giấy lên.

Thẩm Hiểu Hiểu không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, chỉ nhìn thấy bàn tay run rẩy đang chậm rãi nhặt tờ giấy kia lên.

Thẩm Hiểu Hiểu đi đến phía trước vài bước, muốn dẫn Mỹ Đại tới đây. Nhưng lúc này, sau lưng đã có người gọi cô: "Hiểu Hiểu, nhanh lại đây mau, tới cảnh quay rồi!"

Mỹ Đại cũng nghe thấy, cô ta duỗi tay lau lau mắt, hít sâu một hơi, vội vã chạy qua.

Đôi mắt cô ta hồng hồng, vì trời nóng, lông mày đã vẽ tốt bị thiếu mất một miếng.

Cô ta ném tờ giấy vào trong thùng rác như chưa có gì, ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Thẩm Hiểu Hiểu: "Cố lên!"

Giống như vừa rồi chưa từng có gì xảy ra.

Thẩm Hiểu Hiểu cũng cười: "Được."

Cô đi vào phòng đã dựng phông cảnh xong, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, *lư hương trên bàn khói lượn lờ bay nhẹ.

*lư hương: là cái hủ để cắm nhang vào.

Cô cởi giày ra, nằm nghiêng trên giường, trên người đắp một cái chăn gấm màu xanh lá.

Cái đệm này thật sự không có chút mềm mại nào, dưới thân chỉ lót một tầng mỏng tượng trưng thôi, chăn đắp vào cũng như không đắp.

Nhưng mà cũng được, không khác gì độ dày của chăn trong trường học cả.

Thẩm Hiểu Hiểu nhắm mắt lại.

"Action!"

Camera chậm rãi chuyển động, màn ảnh quay sát lại, nhắm thẳng vào thiếu nữ đang nằm ngủ trên giường.

Ứng Quế Phàm nhìn màn hình rất chăm chú.


Ở ngoài nhìn thì không nhận ra rõ, nhưng khi nhìn vào màn ảnh, mặt Thẩm Hiểu Hiểu thật sự là khuôn mặt quá hợp với màn ảnh, cực kì xinh đẹp.

Cho dù là nhìn từ góc độ nào đều không có tì vết.

Rất nhiều người, dưới ống kính bị béo lên thì không nói, còn cần phải tìm góc quay thật tốt mới có hiệu quả khiến người xem cảm thấy ấn tượng, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu thì không giống thế, cho dù quay tùy ý thế nào, đều đẹp đến mức không thể bắt bẻ.

Làn da thiếu nữ ửng hồng, lông mi khép lại, nhẹ nhàng run rẩy.

"Rẹt rẹt."

Một tiếng động nho nhỏ như đang phá hỏng cửa sổ giấy, Thẩm Hiểu Hiểu mở mắt.

Cô không động đậy, chỉ hơi động lỗ tai nghe tiếng vang phát ra từ đâu.

Một lưỡi kiếm, từ phía ngoài chọc vào tạo thành một cái lỗ.

An Tân Tri đứng ở trước cửa sổ, nhìn vào trong nhà.

Chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mông lung.

Anh ta đẩy cửa ra, trong nháy mắt này, Thẩm Hiểu Hiểu nhảy từ trên giường xuống, dưới sự trợ giúp của máy móc, cô xoạc chân ra, kiếm trong tay đâm thẳng về phía An Tân Tri.

Đây là lần đầu tiên cô diễn đánh nhau, vì một động tác này, buổi sáng hôm nay cô đã yên lặng luyện tập vô số lần.

Ứng Quế Phàm nhìn chăm chú vào máy quay phim, nhìn bóng dáng trắng kia giống như lá cây bị gió thổi, dáng người mềm mại, động tác không hề có chút ướt át ẻo lả nào.

Cô ta không kìm lòng được mà kêu một tiếng "Tốt".

Thực tế mà nói, diện mạo của Thẩm Hiểu Hiểu có cảm giác rất sang quý. Đôi mắt cô không phải rất lớn, nhưng con ngươi rõ nét trong trẻo, thắng ở chỗ linh động, cằm cũng không quá nhọn, nhưng đường cong tuyệt đẹp.

Một khuôn mặt của tuổi trẻ, không động qua chút dao kéo, cơ bắp săn chắc, mỗi một biểu cảm nhỏ cũng khiến Ứng Quế Phàm khen ngợi không thôi.

Cô ta ngồi thẳng lưng, nhìn Thẩm Hiểu Hiểu trong màn hình hết sức chăm chú.


An Tân Tri vô tình dây dưa với cô, tông cửa xông ra, anh ta bay lên không trung, Thẩm Hiểu Hiểu bay sát theo sau đó.

Thật ra, trong nội tâm Thẩm Hiểu Hiểu rất sợ hãi.

Cô chưa bao giờ lơ lửng ở một nơi cao như vậy, thái dương đã toát ra một tầng mô hôi mỏng, tay cũng có chút run.

Thẩm Hiểu Hiểu ép buộc bản thân phải chịu đựng. Nếu đã chọn diễn viên xong mà chút chướng ngại tâm lý này cũng không vượt qua được, nói ra sẽ làm cho người ta chê cười.

Mỹ Đại đã ngưng khóc, cô ta đứng ở phía sau nhân viên công tác nhìn chằm chằm Thẩm Hiểu Hiểu, đôi mắt không hề chớp dù chỉ một chút.

Quá xinh đẹp!

Lúc Thẩm Hiểu Hiểu treo trên dây thép, dáng người tinh tế, gió thổi khiến làn váy của cô bay nhẹ, xinh đẹp tới mức khiến người khác hít thở không thông.

Giống như cô vốn dĩ sẽ phải bay lên trời.

Mỹ Đại còn đang cảm thán, Thẩm Hiểu Hiểu đã đánh nhau với An Tân Tri.

Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, những thanh kiếm này đều là kiếm mềm, ở ngoài nhìn có vẻ lạnh lẽo sắc bén, nhưng trên thực tế không hề làm người bị thương. Thẩm Hiểu Hiểu nhớ tới động tác giáo viên võ thuật dạy cho mình, áp dụng vừa nhanh vừa chuẩn.

An Tân Tri che khăn trên mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt bên ngoài.

Anh ta kinh ngạc vì dáng người linh hoạt của Thẩm Hiểu Hiểu, đồng thời cũng tán thưởng không thôi.

Lần này anh ta không che giấu được cảm xúc của mình, vừa lúc phù hợp với cảnh tượng lần đầu tiên Lê Đằng gặp được Hoa La.

"Xoẹt!"

Mũi kiếm này dưới màn ảnh, liền mạch lưu loát.

Ứng Quế Phàm cực kì vừa lòng.


Tuy rằng đoạn đánh nhau này không có bất kì lời thoại này, nhưng từ biểu cảm hay ánh mắt thì hai người kia vẫn hoàn thành rất xuất sắc.

"Nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo," Ứng Quế Phàm nói, cô ta nhìn nhìn khắp nơi, cau mày hỏi, "Đinh Thính Xuân đâu? Sao cô ta còn chưa tới đây?"

Đây là cảnh quay đầu tiên của Đinh Thính Xuân, không thể không tới.

"Đạo diễn Ứng, đạo diễn Ứng," trợ lý của Đinh Thính Xuân chạy chậm tới, cười giải thích với Ứng Quế Phàm: "Đinh tiểu thư sợ độ cao, không thể treo trên dây thép được, ngài xem..."

"Xem cái gì mà xem?" Âm thanh Ứng Quế Phàm không vui, "Không treo được dây thép sao không nói sớm? Bây giờ nói thì sao mà đổi người?"

Nếu như đặt trong tình huống bình thường, Ứng Quế Phàm có lẽ sẽ không tức giận lớn đến vậy. Chủ yếu là do khi nãy Thẩm Hiểu Hiểu hoàn thành rất tốt, còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô ta.

Đinh Thính Xuân cũng được xem là người cũ trong giới, trước khi tới cảnh quay của mình thì cái gì cũng bình thường, phút cuối cùng, chuẩn bị diễn thì lại nói một câu "treo dây thép không được".

"Không phải, đạo diễn, ý của chúng tôi không phải thế này," trợ lý cười nói, chỉ chỉ qua một bên, "Kịch bản chúng tôi đã xem rồi, đoạn diễn này chẳng phải là che mặt lại sao? Bên chúng tôi có mang theo diễn viên đóng thế, đôi mắt rất giống Đinh tiểu thư. Bịt khăn che mặt kín mít, đảm bảo ngài sẽ không nhận ra đâu. Chờ sau khi quay đoạn này xong, còn lại Đinh tiểu thư sẽ tự mình quay mà."

Mặt mũi Ứng Quế Phàm đen ngòm: "Vậy thì nhanh chóng gọi cô ta lại đây."

Tâm lý cô ta rất khó chịu, nhưng cũng không muốn hạ thấp mặt mũi đi mắng Đinh Thính Xuân.

Cô gái đóng thế kia không nói câu nào, cô ta hẳn là đã xem kịch bản rồi, chạy tới bên phía giáo viên võ thuật, theo ông ta học vài động tác.

Mỹ Đại đưa cho Thẩm Hiểu Hiểu một chai nước, vui vẻ nói: "Hiểu Hiểu, lúc nãy động tác kia của chị đúng là đẹp trai muốn chết luôn! Đẹp phát khóc! Ở độ cao như thế mà chị có thể làm được như vậy, quá lợi hại."

Ủy khuất khi nãy chịu bên Đinh Thính Xuân đã không còn hiện lên mặt cô ta nữa.

Mỹ Đại lấy cây quạt gió nhỏ trên bàn đưa cho cô, chuyên viên trang điểm lấy hộp phấn dặm nhẹ lại hai bên thái dương của Thẩm Hiểu Hiểu, chỉnh sửa lại chút ít cho cô.

"Thật ra trong lòng chị có chút sợ hãi," Thẩm Hiểu Hiểu cười nói, "Lúc nãy khi vừa bị kéo lên chị đã ngốc mất, chân mềm như sợi bún ấy."

"Nhưng em đã không bỏ cuộc," An Tân Tri đi qua bên cạnh, đúng lúc nghe được câu này của cô, dứt khoát ngồi bên cạnh cô, lấy khăn lông lau mồ hôi, "Biểu hiện của em rất tốt. Lần đầu tiên anh treo trên dây thép, đoạn diễn đó anh phải quay cỡ chừng mười mấy lần mới qua. Em chỉ một lần là qua rồi, với người mới mà nói là rất ghê gớm. Anh thấy động tác của em rất tốt, trước đây từng học qua?"

Thẩm Hiểu Hiểu có chút xấu hổ: "Khi còn nhỏ cơ thể em mập giả, cơ thể không khỏe lắm, ba em đưa em đi học võ mấy tháng."

"Khó trách," An Tân Tri cười mỉm, "Học võ từ nhỏ, tốt lắm."

"Hiểu Hiểu."

Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe được âm thanh của Hoắc Thanh Huy.


Thẩm Hiểu Hiểu ngẩng đầu, thấy Hoắc Thanh Huy mặc áo thun trắng quần đen đứng ở nơi cách cô cỡ 10 mét.

Lúc trước kia khi thấy anh, có khi nào mà không phải là tây trang giày da đâu, ngăn ngắn lịch sự. Hôm nay anh mặc rất giản dị thoải mái, trên chân cũng là đôi giày thể thao màu trắng.

Hơn nữa, rõ ràng là anh gầy đi rất nhiều.

Trên má hõm xuống không ít thịt, làn da tái nhợt, không hề có chút huyết sắc.

"Chào chủ tịch Hoắc."

An Tân Tri cười chào hỏi với anh, nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, rất thức thời nói: "Tôi đi dặm lại lớp trang điểm, hai người nói chuyện đi."

Hoắc Thanh Huy rũ mắt, ngồi ở chỗ An Tân Tri vừa ngồi, âm thanh có chút khàn: "Hai ngày nay công việc có chút vội, chưa kịp đến tìm em. Đóng phim có cảm giác thế nào? Mệt không?"

"Không mệt, cảm ơn anh đã quan tâm."

Thẩm Hiểu Hiểu sợ anh lại nói ra mấy lời như không cần quay nữa các thứ, cho dù vừa nãy mới vừa sợ đến mức chân tay mềm nhũn, bây giờ cũng phải giả vờ thành dáng vẻ không sao cả: "Treo trên dây thép rất thú vị, trước kia tôi chưa từng có cảm giác thế này, chơi rất vui."

Cách càng gần, cô mới thấy tay Hoắc Thanh Huy trắng đến kỳ cục.

Tay trái gầy đến mức thấy rõ được mạch máu, còn có vài nốt đỏ đỏ, giống như bị sâu nhỏ cắn.

Chú ý tới ánh mắt của Thẩm Hiểu Hiểu, Hoắc Thanh Huy mất tự nhiên giấu cánh tay mình ra phía sau, âm thanh có chút mất mát: "Nhưng tôi vừa nghe em nói, trong lòng em sợ hãi mà."

"..."

Anh đã nghe được vậy còn hỏi lại làm gì hả! Nói thẳng ra như vậy, đầu của Hoắc Thanh Huy anh là một cọng gân à?

Thẩm Hiểu Hiểu rất nhanh đã phản ứng lại: "Càng sợ càng kích thích mà, con người của tôi, thích nhất là những thứ có tính khiêu chiến!"

Hoắc Thanh Huy nghĩ nghĩ, lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nốt ruồi lệ bên khóe mắt anh cũng sống lại theo nụ cười này.

Anh nói: "Vậy cũng được, chờ khi nào em quay xong, chúng ta cùng đi *nhảy bungee nhé. Cái đó khá là kích thích đấy, em nhất định sẽ rất thích."

*Nhảy Bungee (bungee jump) là một trò chơi mạo hiểm với cú nhảy của cảm giác cực mạnh, của sự khát khao chinh phục độ cao. Người chơi sẽ leo lên một nơi có địa thế cao như cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo và được buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống phía dưới mặt đất (hoặc mặt nước).

"..."

Tại một khoảnh khắc này, Thẩm Hiểu Hiểu mới cảm nhận một cách sâu sắc, cái gì gọi là tự ôm đá đập chân mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui