Editor: Hoàng Thái Tử.
Đinh Thính Xuân hận không thể tìm một cái hố trên mặt đất rồi chảy xuống chôn mình.
Tuy rằng An Tân Tri chủ động giải vây, nhưng cụ thể là ai sai, người ngồi ở đây đều hiểu rõ.
"Được, không cần diễn nữa."
Trên mặt Ứng Quế Phàm vẫn mang theo nụ cười, cô ta ngồi ngay ngắn, cũng không nhìn Đinh Thính Xuân, mà nhìn Thẩm Hiểu Hiểu một cách rất thân thiết: "Phiếu của tôi, bầu cho Thẩm Hiểu Hiểu."
Hoắc Thanh Huy nói: "Tôi chọn Hiểu Hiểu."
Chỉ còn dư lại một mình Vạn An không nói chuyện, sắc mặt anh ta không tốt lắm, vừa hồng vừa tím.
"Mấy người chọn xong rồi, còn hỏi tôi làm gì?" Mặt Vạn An căng cứng, nói, "Vậy thì Thẩm Hiểu Hiểu thắng rồi, phiếu bầu này của tôi coi như phế thải bỏ đi."
Đinh Thính Xuân có chút khó lòng chịu đựng, cô ta cố gắng cười, sau đó chào hỏi cũng không muốn, quay đầu lập tức bỏ đi.
Vạn An có liên quan cũng cực kì xấu hổ, người này là anh ta khăng khăng muốn đề cử, nghĩ thầm Đinh Thính Xuân cũng xem như là người lâu năm của giới giải trí, thế nào đi nữa cũng không có khả năng bại trận bởi Thẩm Hiểu Hiểu.
Ai ngờ...
Anh ta ngáp hai cái, đôi mắt ngập nước, giống như vừa mới khóc xong: "Thời gian không còn sớm, tôi nên về nhà rồi. Mấy người ở lại tự mình bàn bạc với nhau đi, đừng tìm tôi."
Tuy rằng anh ta không quá vừa lòng với Thẩm Hiểu Hiểu, nhưng khi đối lập hiện rõ như vậy, anh ta đột nhiên cảm thấy kỹ thuật diễn của Thẩm Hiểu Hiểu cũng không tồi. Nếu như cô không phải do Hoắc Thanh Huy mang tới đây thì càng tốt hơn nữa.
Anh ta bỏ hết mọi thứ lại rời đi, Ứng Quế Phàm tuổi lớn, hôm nay phải chọn vai phụ cả một buổi trưa, tinh thần cũng kiệt quệ, hàn huyên với Hoắc Thanh Huy vài câu, chọn một ngày để người đưa kịch bản hoàn chỉnh tới cho Thẩm Hiểu Hiểu xem.
Hoắc Thanh Huy khách khí tiễn cô ta đi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm An Tân Tri. Tên nam diễn viên này vừa nãy còn nhìn Thẩm Hiểu Hiểu bằng ánh mắt ái muội như vậy, bây giờ còn thò đầu qua nói chuyện phiếm với Hiểu Hiểu nữa chứ, cũng không biết anh ta đang có tâm tư gì trong đầu.
"Anh cũng học đại học B, theo lý thuyết, em phải gọi tôi một tiếng đàn anh," An Tân Tri cười nói, "Anh mới nghe em nói lời thoại không tồi đâu, dạy em đọc thoại là vị nào thế?"
"Thầy giáo Triệu Văn ạ."
Ánh mắt An Tân Tri sáng rực lên: "Khéo quá, năm đó anh cũng từng học lớp của thầy ấy."
Học cùng trường tình nghĩa vốn đã không bình thường, đã vậy còn từng học cùng một giảng viên, trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu lập tức đưa An Tân Tri từ người xa lạ thành bạn học của mình.
"Hiểu Hiểu, thời gian không còn sớm," Hoắc Thanh Huy tiễn Ứng Quế Phàm rời đi, quay lại thấy hai người nói chuyện đến mức hăng say, sắc mặt anh không tốt lắm, gọi tên cô, "Em nên về nghỉ ngơi."
Anh nhìn về phía An Tân Tri, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, cứng rắn mở miệng: "Hôm nay khó có khi được nghỉ, lại gọi anh An lên đây, thật sự có lỗi quá. Có muốn tôi gọi người đưa anh An đây một đoạn đường không?"
"Này thì không cần," An Tân Tri cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Trợ lý của tôi đã đứng dưới lầu chờ tôi rồi, thôi, tôi cũng nên trở về. Sau này gặp."
"Hẹn gặp lại."
An Tân Tri đẩy cửa ra ngoài, ngay lúc đó Chu Thục Sơn vào cửa, thấy trong phòng chỉ có Hoắc Thanh Huy và Thẩm Hiểu Hiểu, bước chân ngừng lại, lùi chân lại đi ra ngoài theo bản năng.
Thẩm Hiểu Hiểu vội vàng gọi cô ta lại: "Chị Chu, ngày mai em có lịch trình gì không?"
Theo bản năng Chu Thục Sơn tính nói có, nhưng ánh mắt đối diện với Hoắc Thanh Huy, lập tức nuốt chữ có kia vào trong bụng.
Hoắc Thanh Huy đứng phía sau Thẩm Hiểu Hiểu, chậm rãi lắc đầu.
"Không có lịch trình," Chu Thục Sơn nhanh nhẹn nói, "Ngày mai thả cho cô một ngày nghỉ, cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Hiểu Hiểu quay đầu lại, Hoắc Thanh Huy mỉm cười với cô: "Hai ngày nay trời nóng, em có muốn đi ra đảo sương mù chơi không?"
"... Không muốn đi," Thẩm Hiểu Hiểu trả lời, "Ngày mai kịch bản sẽ được đem tới, tôi muốn nhìn kịch bản một chút."
Rốt cuộc đây cũng chính là vai nữ chính đầu tiên cô nhận, Thẩm Hiểu Hiểu không muốn diễn hỏng, làm liên lụy toàn bộ đoàn làm phim.
Khi cô học cao trung, hay đi theo bạn học xem phim, thường bị kỹ thuật diễn dở tệ của nam nữ chính chọt mù hai mắt; khó chịu nhất chính là phim từ kịch bản đến chế tác hậu kỳ đều có thể nói là hoàn mỹ, nhưng kỹ thuật diễn của vai chính lại làm người ta quá thất vọng, bỏ đi lại tiếc, nhưng xem xong lại không được tự nhiên.
Thật sự khó chịu.
Thẩm Hiểu Hiểu không muốn trở thành "con sâu làm rầu nồi canh" như thế.
Cô rất tự mình hiểu lấy mình, biết kỹ thuật diễn của mình không quá tốt, cần phải mài giũa nhiều hơn. Vừa nãy khi diễn cùng với An Tân Tri, tuy rằng toàn bộ đoạn diễn đều đưa lưng về phía anh ta, nhưng ngẫu nhiên khi cô xoay người lại, bốn mắt hai người chạm nhau, Thẩm Hiểu Hiểu không kìm lòng được mà bị ánh mắt của anh kéo nhập diễn theo.
Cho dù giao lưu ánh mắt chỉ có vài giây mà thôi.
An Tân Tri giỏi như vậy, là mục tiêu cố gắng của cô bây giờ.
Điểm xuất phát cao, cô rất biết quý trọng nó, không thể đạp hư tài nguyên tốt thế này được.
Chu Thục Sơn thở ra nhẹ nhõm.
Cô ta ngại Hoắc Thanh Huy nên khi nãy mới nói không có lịch trình gì, nhưng thật ra không lòng không muốn để Thẩm Hiểu Hiểu thả lỏng trong lúc này. Chỉ còn chưa tới một tháng, bộ phim này đã bắt đầu khai máy rồi.
Đây chính là thời điểm mấu chốt, nếu Thẩm Hiểu Hiểu không lo tập luyện, đến khi đó biểu hiện kém sẽ ném mất mặt mũi của Anh Ngu. Ứng Quế Phàm chắc sẽ không nói gì, nhưng đoàn làm phim nhiều người như vậy, nhiều diễn viên như vậy, không thể chắc chắn sẽ không có lời khó nghe nào truyền ra.
"Được rồi," trên mặt Hoắc Thanh Huy cũng không có vẻ giận, tự mình nói, "Có tâm như thế là chuyện tốt."
Anh một mực muốn đưa Thẩm Hiểu Hiểu về nhà, vốn dĩ phải chở theo cả Chu Thục Sơn, nhưng khi vừa lên xe, Chu Thục Sơn đã kiếm cớ để quên túi xách trong văn phòng, rồi xuống xe.
Thẩm Hiểu Hiểu vẫn không thích ứng được với việc phải ở riêng một mình với Hoắc Thanh Huy, trên cơ bản là Hoắc Thanh Huy hỏi gì thì cô trả lời cái đó.
Còn những lời dư thừa, không nói một chữ.
Hoắc Thanh Huy cũng không vội không bực.
Với Thẩm Hiểu Hiểu, anh có kiên nhẫn không bao giờ dùng hết.
Thẩm Hiểu Hiểu cũng được, Thẩm Liễu cũng thế, tất cả đều là cô.
Cái mà anh để ý cũng không phải là một cái tên.
Đường rất ngắn, chỉ mới nói có mấy câu, cô đã xuống xe rồi.
Hoắc Thanh Huy xuống xe, đứng trên mặt đất, đếm đếm từng tầng, đến tầng lầu mà cô ở, ánh mắt anh dừng lại.
Vẫn luôn chờ đến khi đèn phòng sáng lên, anh mới lên xe rời đi.
Sau khi về tới nhà, mới vừa thay giày, Hoắc Thanh Hi một thân đầy mùi rượu đã đứng trước mặt anh.
"Bác hai hôm nay tới nhà," Hoắc Thanh Hi dựa vào tường, cười hì hì, "Ông ta nói với ba mấy chuyện gần đây anh đã làm, ba rất giận, muốn lấy cây đánh anh đó, sao anh còn chưa đi nữa?"
Hoắc Thanh Huy không muốn để ý tới anh ta, đi qua người anh ta.
"Này," Hoắc Thanh Hi đứng sau lưng gọi anh, "Em đã điều tra chi tiết cô gái Thẩm Hiểu Hiểu kia rồi, không đúng, hẳn phải gọi cô ấy là Thẩm Liễu phải không?"
Một chữ cuối cùng vừa rơi xuống, Hoắc Thanh Huy đã đứng trước mặt anh ta.
Hoắc Thanh Huy nhìn Hoắc Thanh Hi rất lạnh lùng, âm thanh không hề có chút ý tốt nào: "Cậu điều tra cô ấy làm gì?"
"Đương nhiên là muốn nhìn người khiến anh thần hồn điên đảo là người thế nào rồi," Hoắc Thanh Hi dù bận vẫn ung dung nhìn anh, "Bên ngoài ai cũng nói tên đầu gỗ ngàn năm này của Hoắc gia cuối cùng cũng nảy mầm, thân là một đứa em trai đúng chuẩn, cũng phải nhìn thử thuốc kích thích nảy mầm này như thế nào."
"Anh và cô ấy, không có quan hệ gì với cậu, đừng có động tay động chân, nếu không đừng trách anh không màng tới tình nghĩa anh em."
Hoắc Thanh Huy thả những lời này xuống, cởi áo khoác, để trên tay, đi đến phòng ngủ của mình.
Mới vừa lên cầu thang đã nghe thấy âm thanh từ phòng khách truyền tới. Đó là âm thanh của bác hai Hoắc Khâu, say khướt, nói chuyện không quá nhanh nhẹn nữa, nhưng giọng lại vang dội, đứng ở cầu thang mà nghe rõ rành mạch.
Bác hai này, thích rượu chè gái gú, cả ngày chơi bời lêu lổng, chuyện công ty cũng không lo xử lý, toàn bộ đều giao hết cho vợ ông ta.
Hoắc Thanh Huy không có cảm giác gì với bác hai không đàng hoàng này, lời nói kia của Hoắc Thanh Hi anh cũng không để trong lòng, chẳng qua chỉ là tạm dừng một chút, sau đó nhấc chân lên lầu.
"...Thẩm Hiểu Hiểu..."
Bước chân Hoắc Thanh Huy dừng lại.
Hình như vừa rồi anh nghe được tên của Hiểu Hiểu.
Xoay người đi xuống lầu, Hoắc Thanh Huy để áo khoác của mình trên sô pha.
Cách phòng khách càng gần, âm thanh kia của Hoắc Khâu càng thêm rõ ràng.
"Anh nói chú nghe này Tây Lĩnh à, chú cũng nên để tâm chút đi, đừng cảm thấy có lỗi với con trẻ rồi không quản nó. Chú nhìn nó đi, Thanh Huy đã bị con nhỏ hồ ly tinh kia mê hoặc thành dáng vẻ gì rồi?" Nước miếng Hoắc Khâu tung bay, ông ta uống rượu vào lập tức dồn hết lên mặt, hồng không chịu nổi, vỗ vỗ bụng mình nói với Hoắc Tây Lĩnh, "Tiểu minh tinh như vậy, anh thấy nhiều rồi. Nếu còn mặc kệ nữa, Thanh Huy sớm hay muộn gì cũng mang con hồ ly tinh đó về nhà thôi, đến lúc đó đẻ con ra cũng không biết là con ai..."
"Phanh."
Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng khách bị đẩy ra mạnh mẽ, nặng nề đập lên tường.
Mặt Hoắc Thanh Huy lạnh lẽo bước tới.
Quần áo anh chỉnh tề, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Hoắc Khâu.
Hoắc Tây Lĩnh trách cứ anh: "Đã lớn như vậy, trước khi vào không biết gõ cửa sao?"
Hoắc Thanh Huy không nói tiếng nào, anh bước về phía Hoắc Khâu.
Hoắc Khâu cảm thấy có chút không thích hợp: "Thanh Huy, cháu làm gì?"
Đáp lại ông ta là một quyền thật mạnh.
"A!"
Một quyền của Hoắc Thanh Huy đập thẳng vào mặt ông ta, mặt Hoắc Khâu nghiêng qua một bên. Hoắc Khâu đau hét lên một tiếng, Hoắc Thanh Huy lên gối vào bụng ông ta, một quyền khác vững chắc đấm lên phần mặt bên kia.
Hoắc Tây Lĩnh bị động tác này của anh dọa đơ người, ngồi yên tại chỗ.
Hoắc Thanh Huy không rên một tiếng, chỉ đánh Hoắc Khâu vài quyền cực mạnh, người chìm đắm trong rượu chè gái gú, thân thể đã sớm bị đào rỗng, làm gì có chuyện là đối thủ của Hoắc Thanh Huy. Cho dù có liều mạng cũng tránh không thoát.
Nhìn Hoắc Khâu bị con trai mình đấm sắp ngất rồi, lúc này Hoắc Tây Lĩnh mới phản ứng lại, vội vàng kéo anh, tức đến mức âm thanh run lên: "Thanh Huy, con điên rồi à?"
Hoắc Thanh Huy nhớ Hoắc Tây Lĩnh là ba mình, lại nhìn mặt Hoắc Khâu bị mình đánh đến mức xanh tím một cục, tuy rằng tức giận vẫn chưa tiêu tan hết, nhưng cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Anh tiện tay rút tờ khăn giấy trên bàn, lau lau ngón tay, nói với Hoắc Khâu: "Bác hai, sau này khi nói chuyện nhớ lắp não vào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...