Vào khoảnh khắc Đằng Đàn mở miệng nói, Thượng Ninh biết, trên sườn núi chắc chắn đã bị bố trí mai phục, hắn ta lập tức mở kênh liên lạc muốn cho mọi người rút lui.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, dễ dàng át đi tiếng gào rống của Thượng Ninh.
Ở lưng chừng sườn núi rậm rạp, vô số quả bom được đặt sẵn đồng loạt phát nổ, uy lực xuyên thẳng qua cả ngọn núi, đất đá trên sườn núi bị xới tung lên văng khắp nơi, những cây đại thụ che trời bị sóng nhiệt xé toạc, tựa như địa long cựa mình, sóng nổ cuốn theo mảnh gỗ, cỏ vụn, đá cuội cuồn cuộn xuống dưới dọc theo triền dốc, sườn núi bị bao phủ ở trong khói bụi.
Đằng Đàn một tay xách theo cổ áo hai người nhanh chóng lùi lại phía sau trước khi dư chấn từ vụ nổ ập tới.
Vị trí của Thượng Ninh cách trung tâm vụ nổ hơi xa, hắn ta bị luồng gió mạnh mẽ bốc lên từ vụ nổ hất tung lên cao, trên không trung bị bùn đất hất đầy mặt rồi lại nặng nề rơi xuống, thanh máu của nhân vật lập tức nhìn thấy đáy.
Vụ nổ trên sườn núi vẫn chưa kết thúc, từ xa lại liên tiếp truyền đến những tiếng nổ vang, bom được đặt trong thành phố đồng thời được kích hoạt, những tòa nhà cao tầng giống như quân cờ domino từng cái nối tiếp nhau lần lượt đổ sập xuống, mặt đường nứt toác thành từng mảng, những bức tường nặng nề trở thành cơn mưa dữ dội đập xuống mặt đất, từng tảng lớn đổ xuống.
Bên trong phòng mô phỏng liên tục vang lên âm thanh thông báo các tuyển thủ bị loại.
Hai địa điểm trong sân thi đồng thời phát nổ, uy lực ngút trời khiến mặt đất sân thi đấu rung chuyển liên tục, khói đen và bụi bốc lên mù mịt che lấp cả bầu trời!
Đằng Đàn kéo người trốn đến phía sau chỗ trú ẩn.
Dư chấn của vụ nổ phải đến hai ba phút sau mới bắt đầu từ từ biến mất.
Tất cả các màn hình phát sóng trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này đều giống hệt nhau, trong tầm nhìn tràn ngập khói bụi màu trắng xóa giống như sương mù dày đặc.
Vài phút sau, các hạt bụi lơ lửng trong không khí từ từ rơi xuống, màn sương trắng từ từ tan đi, phòng phát sóng trực tiếp phát sóng cảnh tượng chân thật khu vực sau khi bị bom đạn tàn phá.
Trên sườn núi, hiện ra một cái chiến hào lớn kéo dài, xung quanh là những thi thể còn tương đối nguyên vẹn nằm la liệt.
Trong thành phố, những tòa nhà cao tầng hiện đại đổ sập thành đống đổ nát, những tuyển thủ không tìm được chỗ ẩn nấp người thì bị bom nổ hất tung, người thì bị vùi lấp dưới những tòa nhà cao tầng đổ sập.
Khu vực bình luận im bặt, xuất hiện khoảng trống dài.
Khói bụi hoàn toàn tan hẳn.
Hình ảnh phát sóng càng thêm rõ ràng, phản chiếu vô số biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của những thi thể nằm la liệt trên mặt đất.
Có những khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt trước khoảnh khắc bom nổ, có những khuôn mặt thể hiện sự không thể tin được trước vụ nổ bất ngờ, cũng có những khuôn mặt giữ tợn vì vùng vẫy trong tuyệt vọng, hay những khuôn mặt mang biểu cảm trống rỗng, vô hồn.
[???...!!!]
Một hàng ký hiệu lướt qua khu vực bình luận kéo sự chú ý của cư dân mạng trở lại, trong nháy mắt khu bình luận có vô số bình luận lập tức bùng nổ.
[Tôi đây học thức nông cạn, chỉ có thể thốt lên một câu VL!]
[Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng thế này ở giải đấu Tân sinh, thật sự là tiểu đao khai mông – mở mang tầm mắt…]
[Vị phía trên kia, thỉnh cậu sử dụng ngôn ngữ lịch sự.]
[Đệ Nhất Quân quá tàn nhẫn...!Phải chôn bao nhiêu quả bom định vị mới có uy lực như vậy, một phát nổ tung nửa sân thi đấu.]
[Chẳng phải loli của Đệ Nhất Quân mới là người tàn nhẫn nhất sao? Tôi phục cô ấy là một kẻ hủy diệt!]
[Cứu mạng, đây không phải loli, đây là đội phá dỡ tối thượng di động a a a a a a a!]
[Đệch đệch đệch! Nổ như vậy, tôi nghi ngờ bản đồ này không dùng được nữa…]
...
[Leng keng – Số lượng tuyển thủ trong sân thi đấu đã giảm xuống dưới 100 người, để đẩy nhanh tiến độ thi đấu, hệ thống định vị sẽ được mở lại, mời các tuyển thủ dự thi chú ý theo dõi.
Ngoài ra, do trận đấu này đã đạt được thành tích số người chết vượt quá 900 người trong vòng 80 phút, nội dung thi đấu phụ bất ngờ của trận đấu Liên minh mới sẽ được kích hoạt.
Mong những người sống sót trong sân thi đấu có một trận đấu hòa bình (=▽=)]
Đằng Đàn cảm thấy câu trận đấu hòa bình này mang theo chút cảm xúc cá nhân ở bên trong.
Hệ thống Liên minh Quân sự chỉ là một hệ thống đảo dựa trên StarNet, không có khả năng tự vận hành mạnh mẽ như StarNet.
Theo cài đặt chương trình của hệ thống Liên minh Quân sự, thông thường mức độ thiệt hại trong chiến đấu có thể tự sửa chữa và hoàn thiện, nghiêm trọng hơn một chút thì chỉ cần điều chỉnh một chút chương trình code, nhưng trường hợp như hôm nay, ít nhất nửa bản đồ bị nổ tung là rất hiếm gặp.
Vì vậy, trong bộ phận Công nghệ của cao ốc Tập đoàn Liên minh Quân sự, nhiều lập trình viên được triệu tập khẩn cấp để chờ lệnh tu bổ bản đồ đã khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Không lâu sau khi chuỗi vụ nổ bắt đầu, hầu hết tên của các tuyển thủ trên bảng xếp hạng điểm tích lũy tổng hợp và liên hợp đều chuyển sang màu xám, điểm số của các tuyển thủ Đệ Nhất Quân bắt đầu tăng vọt.
Lúc này, các giáo quan của mỗi trường đều đang theo dõi sát sao bảng xếp hạng điểm tích lũy.
Hùng giáo quan cùng các đồng nghiệp vội vã chạy đến vây quanh danh sách hậu đài, mười mấy cái đầu to chụm lại với nhau, nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng không chớp mắt, đồng thời không quên mở quang não để phát sóng trực tiếp tình hình cho các đồng nghiệp ở trường khác, liên tục đưa ra những lời chế nhạo đầy chí mạng.
Vài giáo quan của Đệ Nhất Quân không chịu nổi vẻ vênh váo của hắn ta đã tự động rời khỏi nhóm chat sau đó mở dịch vụ chặn trọn gói.
Chờ đến khi khung cảnh xung quanh yên tĩnh trở lại, Đằng Đàn phủi phủi bụi trên người, bước ra khỏi tảng đá lớn dùng làm chỗ trú ẩn.
Việc bản đồ định vị toàn diện được mở lại là một niềm vui bất ngờ.
Nhưng phần thi phụ bất ngờ là cái quái gì vậy?
Đằng Đàn nhíu mày, ánh mắt mang theo sự dò hỏi nhìn về phía chàng trai lo lắng đang phát ngốc vì số người bị đánh chết tăng vọt.
Chàng trai lo lắng chỉ lo cười toe toét, xác nhận đi xác nhận lại con số bị đánh chết, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Đằng Đàn.
Đằng Đàn: “...”
Đằng Đàn quay đầu nhìn ba thanh niên còn lại.
Ba người bọn họ cũng đang nhìn bảng giao diện của mình với vẻ mặt phơi phới.
Đằng Đàn: “...!Chậc.”
Đồng đội đáng tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây, vẫn là tự lực cánh sinh thì tương đối đáng tin hơn.
Đằng Đàn mở bản đồ ra, bản đồ màu xanh lam vô cùng xinh đẹp ban đầu lúc này trông rách nát nham nhở, một nửa khung cảnh bị che phủ bởi màu xám, yếu ớt đến mức ánh sáng huỳnh quang cũng không duy trì được, nhấp nháy nhấp nháy như đang lên án Đằng Đàn.
Đằng Đàn nhìn bản đồ một cách lạnh lùng, dù không có lý nhưng vẫn tỏ ra hùng hồn.
Vì chiến thắng, trả giá một chút là điều cần thiết!
Chuyển sang chế độ định vị toàn diện.
Ngoại trừ những chiến hữu của Đệ Nhất Quân tụ tập lại với nhau, những chấm nhỏ tứ tán khắp nơi còn lại đều phát ra ánh sáng yếu ớt, thoạt nhìn trông thật đáng thương.
Bây giờ cũng không thể biết Liên minh Quân sự muốn làm cái quỷ gì, điều quan trọng hơn là dọn dẹp chiến trường trước.
Đằng Đàn đếm số điểm người sống sót của các trường khác, khi đếm đến bản đồ khu vực phụ cận, động tác của cô đột nhiên khựng lại.
Đằng Đàn nghĩ mình nhìn nhầm, phóng to bản đồ kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa.
Một chấm nhỏ, nguồn sáng rất yếu, chập chờn lúc ẩn lúc hiện, nhưng nó vẫn sáng! Thật là một sức sống ngoan cường!
Các khán giả không thể nhìn thấy bảng giao diện cá nhân của tuyển thủ, thấy vẻ mặt Đằng Đàn đột nhiên nghiêm túc, mọi người đều mạnh dạn suy đoán liệu có phải đã xảy ra điều gì đó đảo ngược tình thế hay không.
Đằng Đàn rút súng lục từ thắt lưng, vừa lên đạn vừa đi về phía nguồn sáng chỉ còn một lớp máu da kia.
Đi được vài bước, cô đã đến trước mặt vị chiến binh được mệnh danh là lá chắn sống này.
Đằng Đàn lật người hắn ta lại, cô ngồi xổm xuống im lặng nhìn hắn ta.
Chiến binh lá chắn sống trên mặt đất chớp chớp mắt, mặc dù tầm nhìn đã mờ đi nhưng vẫn nhận ra Đằng Đàn.
[Woa!! Đây chẳng phải là kẻ cầm đầu của Liên Hợp đó sao!]
[Vẫn không chết, anh bạn, thanh máu của cậu đủ dài! Có tương lai!]
[Tinh thần chiến đấu của anh bạn Liên Hợp này thật mạnh mẽ, bị đánh bom như vậy mà vẫn cứ chống đỡ chưa bị bắn ra.]
[Địt! Anh bạn, cậu là đàn ông đích thực!]
...
Thượng Ninh mấp máy môi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng hắn ta đã bị khói bụi nhiệt độ cao thiêu đốt đến mức gần như hỏng hẳn, thử mấy lần đều không thành công.
Đằng Đàn chĩa súng lục vào đầu hắn ta, ánh mắt mang theo sự kính phục và khích lệ, đại phát từ bi muốn để hắn ta nói một câu cảm nghĩ cuối cùng trước khi knock out hắn.
Thượng Ninh khó khăn mở miệng, hắn ta phát ra giọng nói yếu ớt.
Đằng Đàn mở to mắt, gật đầu bày tỏ sự tán dương.
Thượng Ninh hít một hơi thật sâu, giọng nói nhỏ bé chứa đầy tình cảm thắm thiết: “Đằng...!Đàn...!Tao...!Địt...!Ông...!Mày…”
Không đợi cho hắn ta phát âm âm cuối cùng, Đằng Đàn xụ mặt lưu loát cho hắn ta một súng, sau đó đứng dậy đi về phía chàng trai lo lắng, lúc rời đi cô còn không quên đá thi thể của Thượng Ninh lật ngửa ra.
Bóng người xa dần toát lên vẻ lạnh lùng vô tình.
Quả nhiên sách nói không sai, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Nhớ kỹ bài học này!
Sau khi nghe thấy tiếng súng, bộ tứ kinh ngạc khó khăn dời tầm mắt đang dán dính trên số người bị đánh chết, quay đầu lại thì thấy bộ dáng ủ rũ Đằng Đàn.
Chàng trai lo lắng: “...!Sao thế?”
Đằng Đàn mặt không cảm xúc nói: “Thông qua thực tiễn đã kiểm nghiệm được một chân lý.”
Chàng trai lo lắng đang tò mò muốn hỏi Đằng Đàn chân lý gì, thì bị ánh mắt sắc bén của Đằng Đàn chặn lại, lập tức che miệng làm động tác kéo khoá.
Đằng Đàn thu hồi tầm mắt, quyết định xuống dưới hội họp với đại đội trước.
Trên đường đi, Đằng Đàn nghiên cứu kỹ bản đồ, phát hiện ở góc dưới bên phải bản đồ có thêm một số đếm ngược cực kỳ nhỏ, so với những chữ cái in hoa khác trên bảng giao diện thì nó nhỏ gần như con kiến.
Cái này là đếm ngược cho phần thi phụ bất ngờ sao?
Đằng Đàn linh cảm có điều gì đó không ổn.
Phóng to nó lên, thời gian hiển thị còn lại một phút rưỡi.
Đằng Đàn cảm thấy cần phải nhắc nhở các đồng đội của mình, cô đưa tay mở kênh liên lạc.
Ngay khi mở ra, Đằng Đàn thiếu chút nữa bị vũ khí sóng âm từ kênh liên lạc bạo phát ra tiễn đi.
Một đám thanh niên nghiêm túc từ các trường Quân đội chính quy lúc này giống như một lũ người vượn Tarzan chưa tiến hóa hoàn toàn, kênh liên lạc tràn ngập những tiếng hú hét kỳ quái.
Đằng Đàn: “...” Tôi thường thường không hợp nhau với các người bởi vì tôi quá mức bình thường.
Thời gian không chờ đợi ai, Đằng Đàn nắm bắt khoảng trống lên tiếng: “Thấy đếm ngược không?”
Nhóm thanh niên ngừng la hét, ưm ưm ưm tỏ vẻ chị ơi em không biết.
Đằng Đàn nghẹn họng: “...!Góc phải bên dưới bản đồ, còn 40 giây.”
Trong kênh xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi, vài giây sau, một thanh niên lên tiếng: “Phần thi đấu phụ bất ngờ chắc là sẽ không quá khó...!ha?” Chữ ha do dự phía cuối chứa đầy sự không chắc chắn.
Lập tức có người phản bác: “Nguyên tắc của Liên minh Quân sự là chuyên đào hố người chơi suốt ba mươi năm nay rồi.”
“Sẽ không phải là để những người bị nổ cho đăng xuất sống lại sau đó quay lại truy sát chúng ta chứ?!”
“Mồm quạ đen, đừng có nói bậy bạ!”
“Không thấy chúng ta rất lợi hại sao! Vậy mà có thể kích hoạt được thành tựu khó hiểu này!”
“Get được thành tựu mới của hệ thống Liên minh Quân sự!”
...
Cuộc thảo luận bắt đầu phát triển theo hướng tự đánh trống tự thổi kèn kỳ quái.
Tôi thật quá ngây thơ khi nghĩ rằng họ sẽ biết được điều gì đó.
Đằng Đằng im lặng.jpg
Đằng Đàn suy nghĩ kỹ, cho dù là phần thi đấu phụ bất ngờ, thì cũng nên liên quan đến điểm tích lũy, hơn nữa Liên minh Quân sự hẳn là không thể có thể thức thi đấu khấu trừ điểm tích lũy nhỉ? Cho dù có bỏ điểm của phần thi đấu phụ này, Đệ Nhất Quân vẫn có thể ngồi vững vàng ở vị trí cao.
Nghĩ tới nghĩ lui hình như cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần điểm tích lũy không sao, những thứ khác đều không phải là vấn đề.
Đằng Đàn thở phào nhẹ nhõm.
Đếm ngược đi đến hồi kết trong tiếng ồn ào của kênh liên lạc.
Đếm ngược về 0, một giây, hai giây...
30 giây hồi hộp trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người đều chế nhạo chiêu trò của Liên minh Quân sự thật là kém cỏi, định xuất phát tiêu diệt hết các trường khác rồi mới tính xem có nên nội chiến hay không.
Đằng Đàn dẫn theo bộ tứ chàng trai lo lắng đi xuống núi.
Đi được nửa đường, Đằng Đàn dừng bước.
Chàng trai lo lắng thấy cô tụt lại phía sau, quay đầu lại nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Chàng trai lo lắng số 1 nhiệt tình quan tâm: “Tiểu tỷ tỷ, cậu sao vậy?”
Đằng Đàn dậm chân xuống đất: “Mấy người không cảm thấy gì sao?”
Chàng trai lo lắng số 1 nhảy nhảy một cách ngơ ngác: “Không cảm thấy gì.”
Chàng trai lo lắng số 3 nhìn mặt đất dưới chân: “Không có vấn đề gì mà.”
Đằng Đàn không động đậy, lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
“Có thứ gì đó đang đến.”
Mặt đất dưới chân truyền đến chấn động nhỏ, theo thời gian, chấn động ngày càng rõ ràng.
20 giây sau, nhóm bốn người trước đó không cảm thấy gì cũng phát hiện ra rung động nhẹ dưới chân.
Bốn người đều sửng sốt.
30 giây sau, cùng với tiếng ầm ầm truyền đến từ xa, những viên đá trên mặt đất bắt đầu nảy lên rõ ràng.
Phần lớn mọi người đều phát hiện ra.
“Chắc là không phải muốn cho động đất chôn sống chúng ta hết chứ.”
“Sao không thể là bản đồ nứt ra?”
“Sao không nói là trời đất đảo lộn luôn đi?”
“Mẹ nó! Giờ này rồi còn tâm trạng đùa giỡn?”
“Má ơi! Nhanh nhìn bản đồ!”
Tiếng hét cuối cùng đánh thức mọi người, mọi người nhanh chóng mở bản đồ ra xem.
Bản đồ vẫn nhấp nháy ánh sáng yếu ớt như sắp hết pin, nhưng lúc này, trên ánh sáng yếu ớt đó lại phủ thêm một thứ khác.
Bắt đầu từ góc Đông Nam xa nhất của mọi người, bản đồ bị nhuộm một màu đỏ thẫm, màu đỏ này giống như thùng sơn bị đổ, điên cuồng ăn mòn màu xanh lam và xanh lục bên dưới.
Đằng Đàn nheo mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra làn sóng đỏ đó là gì.
Đó không phải là một mảng đỏ, mà là vô số chấm đỏ chen chúc nhau tụ tập lại.
Đằng Đàn đột nhiên nhớ đến lời nhắc nhở của hệ thống về cách lấy điểm tích lũy khi bắt đầu trận đấu.
– Mỗi lần tiêu diệt một con tinh thú sẽ được 3 điểm.
Tuy nhiên, cả trận đấu, đừng nói là một con tinh thú, ngay cả một sợi lông cũng không thấy.
Đằng Đàn cứ tưởng tinh thú xuất hiện ngẫu nhiên, không có cũng bình thường.
Hóa ra là đợi ở đây.
[Phần thi đấu phụ bất ngờ bắt đầu, tinh thú triều này được tạo thành từ tinh thú cấp thấp, mong các nhân viên tham gia nỗ lực sinh tồn và tiêu diệt tinh thú, nếu thời gian sống sót không đủ 20 phút, sẽ bị trừ 1/3 số điểm tích lũy, mong các nhân viên tham gia lưu ý]
Nghe xong luật chơi, các tiểu đối tác trong bản đồ đều choáng váng.
Còn trừ điểm tích lũy? Sao lại có thể có quy tắc cẩu thả như vậy?
Tiếng súng nổ và tiếng chửi rủa vang lên cùng lúc trong kênh liên lạc.
“Địt mẹ! Còn con mẹ nó trừ điểm tích lũy, có bệnh à!”
“Đây là muốn nói nếu không cho nổ bản đồ thì tinh thú sẽ không xuất hiện? Quy định rách nát gì vậy?”
“Tao thà rằng nó đừng xuất hiện, đệt!”
“Thoải mái đi, như vậy cũng đỡ phải lục đục nội bộ để giảm xuống 50 người.
Cố gắng sống sót, điểm tích lũy có thể tăng gấp đôi, cũng không phải là không có chỗ tốt.”
“Ư ư ư, nhiều tinh thú quá, em sợ quá.”
“Mẹ kiếp, ngay cả tinh thú triều cũng không bịt được miệng mày à?”
Nhìn những con tinh thú phía trước đang lao tới, Đằng Đàn cam chịu vác súng lên, rút kíp nổ sau đó ném ra số lựu đạn còn sót lại không nhiều.
Loại thi đấu phụ bất ngờ này chẳng khiến người ta dễ chịu chút nào.
Khi một học viên khác bị tinh thú húc văng ra khỏi hệ thống, số người trong sân giảm xuống còn 49, trong tiếng pháo hoa rộn ràng hệ thống tuyên bố trận đấu tự động kết thúc.
Quy định của phần thi đấu phụ bất ngờ khiến các giáo quan của các trường đều thót tim, hơn nữa trong quá trình diễn ra phần thi đấu phụ bất ngờ, điểm tích lũy không được cập nhật theo thời gian thực, càng khiến người ta đứng ngồi không yên.
Lúc này, các giáo quan chỉ muốn bay đến Tổng bộ Liên minh Quân sự, túm lấy lập trình viên lắc mạnh, bắt anh ta phun bảng xếp hạng ra.
Hậu đài bắt đầu thống kê kiểm tra và đối chiếu điểm tích lũy, con số trên bảng xếp hạng nhanh chóng chuyển động, thứ hạng bắt đầu thay đổi chóng mặt.
Mọi người đều không rời mắt nhìn chằm chằm.
Đệ Nhất Quân, Liên Hợp, Tổng Hợp các kiểu chữ đầy màu sắc sặc sỡ bắt đầu tụt xuống, những thanh ngang màu đen nhanh chóng leo lên.
Mắt giáo quan Đệ Nhất Quân càng lúc càng trợn to.
Sau màn thay máu tốc độ tăng điểm tích lũy có xu hướng ổn định, nhìn lướt qua, Top 50 toàn bộ đều chỉnh tề một màu đen, tạo nên vẻ nghiêm túc và trang nghiêm không giải thích được.
Hùng giáo quan run rẩy lướt xuống, màu đen màu đen toàn là màu đen.
Mãi đến vị trí thứ 84 mới xuất hiện màu xám nhạt của trường Liên Hợp.
Hùng giáo quan hít sâu một hơi, đôi mắt to như chuông đồng nhìn đi nhìn lại hai ba lần, quay đầu thì đối diện với tầm mắt bên cạnh, cả hai đều lộ ra biểu cảm người gỗ ngơ ngác nghĩ không ra.
Xác nhận chính xác.
Đệ Nhất Quân, đã càn quét bảng xếp hạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...