Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 1
Bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi lất phất, nhánh cây rũ bên cửa sổ có sương đọng đầy trên lá,từ trong nhìn ra, sẽ có ý định muốn chạm vào.
Lâm Diêu giật giật thân thể cứng ngắc của mình, vết thương trên vai truyền tới cảm giác đau đớn, không khỏi thở dài một hơi.
Viên đạn không biết tốt hay xấu vừa lúc bắn trúng đầu khớp xương, hơn nữa hắn còn bị thiếu ngủ một thời gian dài, sốt cao mãi không giảm, dưới tình trạng dinh dưỡng không đầy đủ, bác sĩ và Cát Đông Minh ra hạ lệnh, chưa đủ một tháng, đừng hòng xuất viện!
Bây giờ là nửa đêm, Lâm Diêu chậm rãi xuống giường, vào buồng vệ sinh.
Lúc đi ra, hắn nhìn cái người đã ngủ ở sô pha hơn nửa tháng, chiếc chăn trên người trượt xuống đất, vì thế hắn liền rón rén bước qua, nhặt chăn lên đắp cho đối phương.
Vóc người hơn 1m8, ngủ trên sô pha nhỏ hẹp đúng là làm khó hắn, nhưng người này có khuyên thế nào cũng không nghe, nhất định phải ngày đêm bầu bạn bên cạnh, còn cố chấp đứng cùng chiến tuyến với Cát Đông Minh và bác sĩ, kiên quyết không cho Lâm Diêu xuất viện sớm, chuyện này vừa làm Lâm Diêu buồn bực, vừa cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Có lẽ khoảng thời gian trước xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, thật đúng là không quen.
Hồi tưởng lại cái chết của Ngụy Bằng, Lâm Diêu khó tránh khỏi thấy nặng nề, hắn làm tất cả vì vợ con, kết quả chính là để bản thân rơi xuống vực sâu địa ngục, mặc kệ lý do của hắn là gì, hai tay đều dính đầu máu, thứ hắn rửa không phải tay mà là linh hồn của hắn, đây là sự thật không thể tranh cãi.
Từ Ngụy Bằng dẫn tổ chức kia ra, làm Lâm Diêu kinh ngạc rất lâu.
Tuy rằng hắn mơ hồ nhận ra, Tư Đồ có lẽ đã sớm điều tra về tổ chức đó, thế nhưng hắn còn nghĩ tới, sau vụ ngọc lưu ly, Tư Đồ đã chạy từ bắc vào nam truy xét về tổ chức đó, dựa theo tính tình của Lâm Diêu, đương nhiên sẽ nổi trận lôi đình!
Cũng may bây giờ Tư Đồ đã có kinh nghiệm, có sao nói vậy.
Cái tổ chức kia, không có tên cũng không có vị trí cụ thể.
Tư Đồ chỉ nói, những chuyện bọn họ làm, nếu không phải táng tận lương tâm thì cũng người người oán trách! Mà Lâm Diêu cũng mới biết được, em gái của Diệp Từ là do những người đó giết, thảo nào trước mặt cảnh sát, Diệp Từ cũng không từ bắt người vô tội uy hiếp Ngụy Bằng.
Bởi vì Diệp Từ đã điều tra tổ chức này còn sớm hơn Tư Đồ, bởi vậy tin tức hắn có nhiều hơn Tư Đồ.
Căn cứ theo manh mối Diệp Từ cung cấp, Lâm Diêu biết được, tổ chức này có cứ điểm ở rất nhiều thành phố, Tư Đồ bọn họ đã phá hủy được vài chỗ trong số đó, nhưng những chỗ đó trong mắt Diệp Từ và Tư Đồ xem ra, chỉ là một góc của tảng băng, nếu không, đối phương tại sao chậm như thế cũng không trả thù bọn họ? Bởi vì căn bản chẳng có chút nào ảnh hưởng nào, cho nên liền làm bọn họ cảm giác mình công toi, khiến hai vị kia vô cùng không thoải mái!
Nhưng mà Lâm Diêu luôn cảm thấy, sau vụ án của Ngụy Bằng, cho dù là Tư Đồ hay cảnh sát, cũng sẽ triển khai tấn công mãnh liệt tổ chức kia!
Lúc Cát Đông Minh tới thăm bệnh có nói, trong cục đã nhằm vào tổ chức đó thành lập tổ chuyên án, kì lạ là, Lâm Diêu và Đường Sóc không có tên trong danh sách.
Điều này làm Tư Đồ thấy rất khó hiểu, nhưng mà, bản thân Lâm Diêu không hề lên tiếng.
Tư Đồ đối với lập trường của Cát Đông Minh chính là, vương bát đản có tiện nghi chắc chắn sẽ chiếm! Nếu tổ chuyên án không có Lâm Diêu, Tư Đồ sẽ giở bản lĩnh mưu mẹo, dụ dỗ Cát Đông Minh cho Lâm Diêu nghỉ một tháng, tiện thể nói một câu, một tháng này bắt đầu sau khi Lâm Diêu xuất viện, lúc này, Tư Đồ cũng xem như tỉ mỉ, xảo trá.
Nhưng khi đó hắn không hề biết, chính mình bị mưu hại.
Lâm Diêu nghĩ vậy liền không khỏi cảm thấy buồn cười, nhớ lại biểu tình của Cát Đông Minh lúc đó, tựa như có ném Tư Đồ vào lò lửa quay sống cũng chưa hết giận! Đúng là kỹ năng diễn xuất tốt, càng ngày càng giống cáo già.
Về phần sau đó tại sao Tư Đồ biết mình bị tính toán, còn phải bắt đầu nói từ Đường Sóc.
Đường Sóc không biết dùng cách gì lại có thể lấy được một tháng nghỉ phép từ Cát Đông Minh.
Ban đầu, Lâm Diêu còn tưởng Diệp Từ giở trò quỷ phía sau, không nghĩ tới sau khi Diệp Từ biết, cũng rất mơ hồ.
Đường Sóc này rốt cuộc làm cách gì? Phải nhớ, Cát Đông Minh nổi danh là địa chủ, không ép cấp dưới của mình tới giọt máu cuối cùng sẽ không tha!
Vì thế, Đường Sóc liền cả ngày ở bệnh viện, mãi cho đến khi Tư Đồ bực tới độ đạp hắn đi, miệng còn nói, “Về nhà với dã thú đi, đừng có ở đây làm bóng đèn!”
Sau khi đuổi bóng đèn đi, Tư Đồ trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói, “Cấp trên của tụi em đúng là âm hiểm!”
Lâm Diêu không hiểu, hỏi hắn có ý gì.
“Em và Đường Sóc đều bị đá khỏi tổ chuyên án, còn lạt mềm buộc chặt cho tụi em nghỉ một tháng.
Đây rõ ràng là cho hai người đi theo anh và Diệp Từ, tiếp xúc với tổ chức ở một con đường khác, xem ra quan hệ giữa động vật nhỏ và Diệp Từ đã bị bại lộ.”
Đối với cách nhìn của Tư Đồ, Lâm Diêu rất tán thành.
Nếu nói cấp trên của bọn họ luyến tiếc cấp dưới của mình, có chết hắn cũng không tin!
Sau khi vụ án của Ngụy Bằng kết thúc, manh mối của tổ chức kia cũng chỉ có thể bắt đầu từ ‘Kim Ngọc Tỏa Quan’ của con gái Ngụy Bằng.
Cảnh sát lấy nó làm vật chứng để giữ lại, mà Diệp Từ nói, vật kia không cần có trong tay cũng được, chỉ cần biết bên trên viết gì là xong, vì thế, Đường Sóc rất nhanh trí dưới tình huống Cát Đông Minh không nhìn thấy, lén lấy tư liệu đi.
Tính tới bây giờ, Diệp Từ đã nghiên cứu hơn một tuần, không có kết quả gì, mà bên Cát Đông Minh cũng vậy.
Lâm Diêu suy nghĩ thật lâu, trước khi cơn buồn ngủ ập tới, hắn xoay đầu nhìn Tư Đồ đang ngủ say, mỉm cười.
Sáng sớm, y tá vào đo thân nhiệt của Lâm Diêu, ai cũng biết ở đây có hai chàng trai rất đẹp trai, sáng sớm y tá nào cũng tới, đều khó khăn vượt qua ánh mắt đằng đằng sát khí.
“36 độ 8, bình thường.
Lâm cảnh quan, có thấy chỗ nào không thoải mái không? Có ăn sáng chưa? Còn nước nóng không?”
Cô y tá một hơi văng ra rất nhiều vấn đề, làm Lâm Diêu khổ não vô cùng, đúng là không có thói quen sáng sớm bị người ta quan tâm hỏi han như vậy.
Tư Đồ ngồi trên sô pha đã đánh răng rửa mặt xong, từ sớm đã tập thành thói quen, dăm ba lời đuổi cô y tá vô cùng nuối tiếc đi, ngồi xuống bên cạnh Lâm Diêu, ánh mắt kia, cũng đủ làm mấy người đứng xem chạy như bay vào góc, ói điên cuồng.
“Có đói không, hôm nay muốn ăn gì, anh đi mua.” Lâm Diêu không quen ăn thức ăn của bệnh viện, cho nên, mỗi ngày ba bữa đều do Tư Đồ mua mang về.
“Không cần, buổi trưa rồi tính, giờ không muốn ăn.”
Cánh tay cường tráng nâng lên, ôm lấy bả vai gầy của hắn, hôn lên trán hắn.
Vẫn còn chưa quen với nụ hôn buổi sáng, làm Lâm Diêu đỏ mặt, không được tự nhiên đẩy người kia đang ôm chặt ra.
“Chỗ này là bệnh viện, anh đàng hoàng chút đi.” Trong miệng thì trách cứ, thật ra thế nào thì chỉ có Lâm Diêu biết.
“Sắp một tháng rồi, anh còn chưa đủ đàng hoàng sao?” Tư Đồ ngụ ý nói với người trong lòng biết, thời hạn nhẫn nại của hắn không còn nhiều nữa.
Nhớ lại khoảng thời gian này, người này chỉ cần thấy không có ai, sẽ bắt đầu dính lấy ôm hôn, mặc dù mình cũng hơi thích thân mật như vậy, nhưng dù sao nơi này cũng không phải chỗ thích hợp.
“Có phải anh rảnh quá nên khùng? Ra ngoài làm chút chuyện gì đi, đừng tới phiền tôi.”
“Lo cho em là chuyện quan trọng nhất của anh, hai bên đều tình nguyện, còn chưa đi tới bước cuối cùng, cả tâm lý và sinh lý đều sắp chịu hết nổi.”
Trong lòng cười trộm, Lâm Diêu nghiêm mặt trừng hắn!
“Bớt than khóc với tôi đi, nếu không phải tôi còn biết chút liêm sỉ, mặt tôi đã sớm bị ai đó hôn tới sưng lên rồi!”
“Không có đủ mà, Tiểu Diêu…” Tư Đồ bắt đầu xấu xa dựa vào người Lâm Diêu, đầu gác lên vai hắn cọ cọ.
“Cút đi chỗ khác, mắc ói quá!”
“Không cút, không cút…”
“Cút! Già đầu còn làm trò dễ thương cái gì, nếu không câm miệng, tôi nhét anh vào tầng hầm, làm chuột chũi cả đời!”
Tư Đồ thật sự không thích hợp với hình tượng dễ thương đáng yêu, nhìn đối phương bị chọc cười rồi, Tư Đồ mới kết thúc màn mỗi sáng phải trêu chọc người của hắn.
Tư Đồ đi tới trước đầu giường, bắt đầu lật xem mấy nhà hàng bên ngoài, lúc đang vắt óc suy nghĩ nên mua món gì để nuôi vị nhà hắn, điện thoại trên đầu giường đột nhiên reo lên.
“Em xem là ai, nếu không phải người em biết thì cúp thẳng!” Tư Đồ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, nói với Lâm Diêu.
Lâm Diêu bất đắc dĩ cầm điện thoại của Tư Đồ lên, nhìn rồi nói, “Số lạ.”
“Cúp.”
“Có được không? Nói không chừng tìm anh có việc gấp thì sao?” Tuy rằng khuyên Tư Đồ như vậy, nhưng hắn lại vô cùng vui vẻ cúp điện thoại.
“Còn nửa tháng nữa là tới năm mới, mặc kệ là chuyện gì, qua năm rồi tính.
Từ giờ trở đi, tất cả thời gian của anh đều dành cho em.”
Lúc Tư Đồ không nhìn thấy, Lâm Diêu len lén cười.
Tới trưa, trong phòng Lâm Diêu người ra vào không dứt!
Đầu tiên là mấy người trong tổ trọng án tới an ủi, không nhìn sắc mặt bất thiện của Tư Đồ, ồn ào cả buổi mới đi.
Sau đó là Liêu Giang Vũ lâu rồi không xuất hiện, cầm tới vài loại thuốc tự chế đưa cho Lâm Diêu, Lâm Diêu cũng không hỏi nhiều, hắn biết, nếu không nhờ những viên thuốc này, vết thương của hắn e là đã chuyển biến xấu.
Vốn muốn hỏi lúc đó Liêu Giang Vũ đi đâu, không nghĩ Tư Đồ lại nói, “Giang Vũ ca ơi, em trai kia đâu rồi nhở?” Nói xong, Liêu Giang Vũ liền xấu hổ vô cùng, chạy trối chết!
Liêu Giang Vũ đi rồi, Diệp Từ và Đường Sóc tới.
Tư Đồ đang nắm tay người ta, còn chưa kịp nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt, Diệp Từ và Đường Sóc đã thoải mái đẩy cửa đi vào, điều này làm sắc mặt Tư Đồ vô cùng khó coi.
“Thương lượng xong chưa? Về giùm đi!” Đối mặt với bạn thân chí cốt, Tư Đồ không chút lưu tình.
Diệp Từ chẳng thèm để ý tới Tư Đồ, hôm qua Tiểu Đường nhà hắn nấu canh cả ngày, hôm nay mang tới cho Lâm Diêu để bồi bổ thân thể.
Đường Sóc cũng y như chủ gia đình nhà mình, tỏ thái độ không phát hiện thái độ không hoan nghênh của Tư Đồ, nhưng mà cũng có chút lễ phép chào một câu, ngồi xuống.
“Lâm ca, nhân lúc còn nóng anh uống đi, ngon lắm đó.”
Thấy Lâm Diêu ngửi mùi có vẻ rất muốn uống, Tư Đồ mang gương mặt bình tĩnh lanh lẹ cầm lấy bình giữ ấm trong tay Đường Sóc, rót ra chén, đưa tới trước mặt Lâm Diêu, trông chẳng khác gì thê nô.
“Tiểu Đường, bắt đầu nghỉ ngơi rồi?” Lúc uống canh Lâm Diêu hỏi.
“Còn chưa, dạo này tổ bạn có nhận vụ cướp ngân hàng, vụ án kết thúc em mới được nghỉ.”
“Có manh mối không?”
“Nhanh thôi, có lẽ cũng là chuyện mấy bữa nay.
Lâm ca, có hợp khẩu vị anh không?”
“Cũng được, nếu có thể cho thêm chút tiêu thì ngon hơn.”
“Bác sĩ không cho em ăn cay.” Tư Đồ ở bên cạnh nhắc nhở.
“Dạo này miệng lạt quá, đồ có ngon cũng không nếm ra.” Nói xong, hắn rất bình tĩnh nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ nghe xong thở dài, đánh không lại ánh mắt ôn nhu trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Diêu, mặc áo khoác ra ngoài.
Nhìn ra cửa, Đường Sóc cười híp mắt, Diệp Từ mặt lạnh nói, “Huấn luyện không tệ.”
Ở bên này không đợi Lâm Diêu cười ra tiếng, Tư Đồ đã vọt trở lại, chạy tới trước mặt Diệp Từ, bắt người đi.
“Tưởng tôi không nghe hả, đi với tôi!”
Trong phòng bệnh, Lâm Diêu chỉ thấy có được giờ khắc này, cũng đủ để hắn dùng tất cả để quý trọng.
Người yêu thật lòng thật dạ, bạn bè đồng cam cộng khổ, những thứ hắn từng nghĩ sẽ không có được, hiện tại đều ở ngay bên cạnh.
Đường Sóc nói đủ thứ chuyện với Lâm Diêu, cũng rất ít nói tới vụ án, chuyện này có vẻ cũng do cố kỵ hắn đang dưỡng bệnh, không muốn làm hắn phân tâm.
Đang nói chuyện, Tư Đồ và Diệp Từ chưa đi tới nửa tiếng, điện thoại của Tư Đồ lại reo lên, Lâm Diêu cầm lên xem, vẫn là số bị hắn cúp hồi sáng,suy nghĩ một chút, lần thứ hai cúp máy.
“Không bắt máy sao anh?” Đường Sóc hỏi.
“Không cần.
Tư Đồ nói, trước năm mới sẽ không làm bất cứ chuyện gì.”
“Haha, thật tốt, Đại Binh ca cũng nói vậy.
Lâm ca, tết anh có về quê không?”
“Không.
Về rất phiền phức.”
“Em cũng không về, cũng nói với Đại Binh ca rồi, muốn cùng nhau đón năm mới.
A, bốn chúng ta cùng đón năm mới có được không?”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đường Sóc, Lâm Diêu khó lộ ra được vẻ hạnh phúc như hắn, cũng một lần ước mơ được như vậy.
Đường Sóc có vẻ vô cùng thỏa mãn với đề nghị của mình, lên kế hoạch bốn người chơi trò gì, Lâm Diêu thỉnh thoảng chen vào một câu, y như người quan trọng.
Bọn họ đang nói chuyện hăng say, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Đường Sóc mang vẻ mặt hưng phấn vô cùng ra mở, Lâm Diêu ở bên trong chợt nghe hắn nói, “Xin hỏi hai người tìm ai?”
“Lâm cảnh quan có phải ở phòng này không?”
Giọng nói xa lạ, là ai?
“Tiểu Đường, ai vậy?”
Sau tiếng nói của Lâm Diêu, hắn đã thấy hai người bước theo sau Đường Sóc, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, và một cô gái hơn hai mươi tuổi.
“Xin chào, Lâm cảnh quan.” Lúc người đàn ông nói chuyện, rất lễ phép cúi đầu.
“Xin chào.” Lâm Diêu không nhớ mình từng gặp hai người này.
“Tôi là tổng giám đốc của kênh truyền thông Vô Hạn, Đồng Triết, đây là em gái tôi, Đồng Nhã.”
Cô gái vừa vào đã nhìn chằm chằm Lâm Diêu, sau khi anh cô giới thiệu xong, cũng không chào hỏi Lâm Diêu, xoay đầu nhìn chằm chằm Đường Sóc, làm Đường Sóc có chút sợ hãi.
“Tiểu Đường, giúp anh lấy nước mời khách.” Lâm Diêu bảo khách ngồi xong liền nói với Đường Sóc.
Đường Sóc xoay người ra ngoài.
Đồng Nhã nhìn Đường Sóc đi rồi, liền ngồi xuống ghế sô pha, mà Đồng Triết thì tới trước giường bệnh.
“Đồng tiên sinh, chúng ta chưa từng gặp thì phải?”
“Chưa.
Lâm cảnh quan, hôm nay tôi cùng em gái tới đây hỏi thăm cậu, là có việc muốn nhờ.”
“Ngồi xuống rồi nói.”
“Không cần.
Mười ngày trước tôi có tiếp xúc với Tư Đồ tiên sinh, mong hắn nhận ủy thác của tôi.
Nhưng Tư Đồ tiên sinh có vẻ bận rộn nhiều việc, liên tục vài lần đều từ chối.
Ngay sáng nay, hắn còn cúp hai cú điện thoại của tôi.”
Trong lòng Lâm Diêu sửng sốt, nhất thời hiểu ra, tâm nói, hai cú đó là tôi cúp!
“Lâm cảnh quan, chuyện của tôi rất khó giải quyết, tôi tin ngoại trừ Tư Đồ tiên sinh ra, không ai có thể giúp tôi.
Nhưng mà… hình như hắn vì bệnh tình của cậu, cho nên mới từ chối ủy thác của tôi.”
Hiểu, Đồng Triết biết rõ Tư Đồ vẫn luôn ở đây chăm sóc mình, cho nên mới không nhận ủy thác của hắn.
“Tôi vốn định muốn tới thăm cậu sớm hơn, nhưng không có thời gian…”
“Đồng tiên sinh, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Đã biết người này có dụng ý khác, Lâm Diêu liền nhịn không được.
“Lâm cảnh quan quả là người thẳng thắn.
Tôi xin cậu thuyết phục Tư Đồ tiên sinh nhận ủy thác của tôi.
Đương nhiên, ở mặt thù lao, tôi sẽ đền đáp đủ cả.”
“Tôi không biết anh từ đâu biết được chuyện của Tư Đồ, nhưng công việc của hắn tôi chưa từng tham dự, sợ là không giúp được anh.”
Lâm Diêu cũng rất quý trọng thời gian ở cạnh Tư Đồ mà, nói không chừng, qua năm sẽ vì chuyện trong tổ mà không thấy mặt trời, trước khi bão táp đến, phải quý trọng một chút.
“Anh, nói dài dòng quá!” Đường Nhã ngồi trên sô pha đứng lên, ngay lúc Đường Sóc mở cửa vào, vừa nói vừa đi tới.
Nhìn Lâm Diêu như bị hai anh em kẹp ở giữa, Đường Sóc có chút không muốn.
“Vẫn nên ngồi xuống rồi nói, ở đây tôi chỉ có thể mua cà phê lon thôi.”
“Thứ đó anh tự mà muốn, tôi nuốt không trôi.”
“Tiểu Nhã, thấy không được thì đi về đi!”
Đồng Triết dạy dỗ em gái, Đồng Nhã không cam lòng ngồi phịch xuống ghế sô pha.
“Lâm cảnh quan, tôi mang thành ý đến đây, hy vọng ít nhất cậu có thể nghe tôi nói hết.”
Lâm Diêu nhìn Đồng Triết, có vẻ hiểu rõ trong ánh mắt quật cường của người này lộ ra vẻ cấp bách.
“Được rồi.”
Lúc này, Đồng Triết ngồi xuống bên cạnh Đồng Nhã.
“Tôi sinh ra trong một gia đình thương nghiệp, tổ tiên mấy đời làm buôn bán, để lại không ít gia sản, ở đây có hơn mười mảnh đất.
Ở vùng ngoại thành cách đây không xa lắm, có một tòa nhà cũ hơn trăm năm, do ông cố nội tôi để lại.
Căn nhà đó, vốn là cha mẹ tôi định làm của hồi môn cho em gái tôi.”
“Anh!”
“Em đã nói sẽ nghe lời, anh mới dẫn em theo, nói phải giữ lời.”
Lâm Diêu chưa từng thấy ai dạy dỗ em gái như vậy.
“Tháng trước, nhờ bạn bè của cha tôi giới thiệu, em gái tôi có gặp một chàng trai, mẹ tôi bắt đầu sốt sắng lo chuyện cưới xin, nhưng mà, em gái tôi không hề thích người đó.
Đám cưới chính trị chính là như vậy, có thích hay không, không phải do mình quyết định.
Tiểu Nhã có chút tùy hứng, liền dẫn bạn trai tới nhà cũ nghỉ phép, muốn nói rõ ràng với đối phương.”
Nghe tới đó, Lâm Diêu vẫn chưa nghe được lý do Tư Đồ phải đồng ý nhận ủy thác này! Nhưng mà… bỏ đi, vẫn nên nghe hắn nói hết.
“Sự việc xảy ra một tháng trước.
Tiểu Nhã và bạn trai tới nhà cũ vào lúc 19:00, Tiểu Nhã là người nóng tính, tối hôm đó nói với bạn trai chuyện chia tay, đối phương coi như cũng có lễ nghĩa, mặc dù không chỉ trích Tiểu Nhã, nhưng cũng rất mất hứng.
Bọn họ nói chuyện, cụt hứng chia tay, hẹn ngày thứ hai nói tiếp.
Tới 10:00 sáng hôm sau, Tiểu Nhã nhịn không được đi tìm hắn, nhưng mà lại không thấy đâu nữa!”
“Không thấy? Là đi rồi?” Đường Sóc ngồi bên cạnh nghe.
“Nếu có thể biết hắn bỏ đi thì tôi cũng không cần phải gấp gáp đi tìm Tư Đồ tiên sinh.
Cậu có nhớ, vào buổi tối ngày 16 tháng trước đã từng có trận tuyết lớn không? Hôm sau xung quanh nhà cũ tuyết đọng rất nhiều, Tiểu Nhã xem cả rồi, không tìm thấy gì cả, chiếc xe bọn họ lái tới vẫn còn, Tiểu Nhã quay vào nhà tìm khắp nơi cũng không thấy.”
“Đồng tiên sinh, ý anh là, trên tuyết đọng xung quanh không có dấu chân, chứng tỏ người này vẫn chưa đi.
Mà lại không tìm thấy dấu chân trong nhà cũ?”
“Đúng vậy! Hắn đã biến mất.”
Hết chương 1.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...