Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 23
Lâm Diêu rất nhanh đã tìm được người đàn ông ăn cơm ở quán của Liễu Thục Tuệ tối đó, ban đầu người đàn ông đó cứ ấp úng nói không rõ ràng về những câu hỏi của Lâm Diêu, Lâm Diêu không có kiên nhẫn nhìn biểu tình của hắn có dụng ý khác, trực tiếp lấy mấy tờ tiền trong túi nhét vào tay hắn, người đàn ông cười còn tươi hơn ánh mặt trời.
“Tối hôm đó Liễu Thục Tuệ mở cửa tới mấy giờ?” Lâm Diêu hỏi.
“Chúng tôi tới thì… sớm hơn nửa tiếng.”
“Lúc đó mấy giờ?”
“Chín giờ tối.”
“Lúc anh tới quán cơm, nửa đường có thấy chị ta ra ngoài không?”
“Hình như là có.
Uống được một nửa thì trong quán hết rượu, cô ấy ra ngoài mua.”
“Đi khoảng bao lâu?”
“Khoảng… hơn một tiếng.”
“Mấy giờ thì đi?”
“Cũng không biết nữa, lúc đó uống nhiều, ai cũng không nhìn đồng hồ.”
“Mua rượu cần đi lâu vậy sao?”
“Còn đi mua chút đồ ăn nữa, hôm đó chúng tôi ăn sạch sẽ đồ trong quán, cô ấy liền chạy qua sơn trang mua.”
“Cái nào, cũ hay mới?”
“Cũ, bên khu nhà mới không mua được.”
“Một vấn đề cuối cùng, từ đây tới khu nhà cũ có phải có đường tắt đúng không? Có thể đưa tôi đi xem không?”
Một lát sau, người đàn ông dẫn Lâm Diêu tới một con đường nhỏ không mấy rõ ràng.
Lâm Diêu cám ơn nhưng cũng không đi vào vội, mà quay về phòng bảo an của sơn trang mượn xe đạp.
Chờ hắn quay lại con đường tắt lần thứ hai, hắn bắt đầu tính thời gian! Dọc theo con đường dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ lát sau đã tới cuối đường, đến phía dưới bức tường của khu nhà cũ.
Lâm Diêu dựng xe đạp bên tường, chạy lấy đà rồi nhảy lên tường, phóng vào khu nhà cũ, căn cứ theo bản đồ chạy con đường ngắn nhất đã tới bức tường khu nhà mới, phóng qua hai bức tường, chạy nhanh tới chỗ của Phùng Hiểu Hàng.
Chờ Lâm Diêu đứng trước cửa phòng Phùng Hiểu Hàng, nhìn đồng hồ, kết quả thí nghiệm làm một mạch, không khác gì mấy so với Tư Đồ.
Nói cách khác, Liễu Thục Tuệ hoàn toàn có thời gian gây án! Mà cô và Vương lão tam có thể quen biết nhau, cho nên Vương lão tam mới bao che cho cô.
Nguyên nhân có thể là như vầy, Liễu Thục Tuệ và Trương Ny có mối quan hệ không muốn ai biết, sau khi Phùng Hiểu Hàng biết, hắn dùng nó để uy hiếp Trương Ny.
Cho nên, Liễu Thục Tuệ mới liên hợp với Vương lão tam đã có thù trước với Phùng Hiểu Hàng giết chết hắn! Nhưng Vương lão tam tại sao lại muốn chạy tới sơn trang? Tại sao lại nói dối? Tại sao đồng ý đi tự thú?
Còn rất nhiều vấn đề không rõ ràng.
Đầu tiên, bây giờ vẫn chưa giải quyết được, hung thủ làm cách nào lướt qua mấy bức tường mà không làm hư bụi cây.
Để có thứ so sánh với kết quả thí nghiệm trong tay Tiểu Đường, việc cấp bách nhất là phải có tóc của Trương Ny!
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu thay đổi phương hướng, đi thẳng tới trường quay.
Vừa lúc là thời gian bắt đầu chuẩn bị quay, ở trường quay có rất nhiều người, hầu hết đều đang làm việc, còn có vài người tụ tập nói chuyện phiếm.
Lâm Diêu đang đứng tìm Trương Ny thì lại nhìn thấy Tư Đồ và Tiễn Lạc An, bầu không khí giữa bọn họ rất ám muội.
Chẳng phải hắn nói đi xem bức tường sao, tại sao lại xuất hiện ở đây? Lâm Diêu không qua đó, lặng lẽ vòng qua cửa lớn, đi tới bên ngoài cửa sổ phía sau bọn họ.
Tiễn Lạc An, bề ngoài nhã nhặn, lần đầu tiên Tư Đồ gặp người này hắn đã có cảm giác, người này nhẹ nhàng quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Bây giờ Tiễn Lạc An đang mặc trường bào màu xanh thời kỳ Mãn Thanh, đôi mắt to tròn, càng toát ra khí chất ôn hòa.
Không biết Tiễn Lạc An nói gì, Tư Đồ nhìn thẳng vào hai mắt hắn, liền phát hiện đối phương cười xấu hổ.
“Anh có vẻ không hề kinh ngạc chuyện tôi để ý Trương Ny.” Biểu tình của Tư Đồ hòa nhã, rất khó làm người ta lơ là.
“Bình thường thôi, ai từng tiếp xúc với Trương Ny ít nhiều cũng sẽ để ý.
Nói thế nào nhỉ, Trương Ny là một người hiền hòa, trong giới giải trí, kiểu người không có tâm cơ mà còn biết tiến tới thật sự không nhiều.”
“Có thể nhìn ra, trong giới các anh cô ta rất đặc biệt.” Tư Đồ tiện tay lấy điếu thuốc, đưa cho Tiễn Lạc An, đối phương phất tay.
“Cậu đã quên tôi không hút thuốc.”
“Xin lỗi.” Tư Đồ châm điếu thuốc, khói thuốc bay lượn lờ, ở cửa thủy tinh đối diện, hắn nhìn thấy gì đó, mỉm cười.
“Anh làm nghề này bao lâu rồi?” Tư Đồ tùy tiện hỏi.
“Sau khi tốt nghiệp đại học thì được khai thác, lúc đó chỉ muốn rời khỏi gia đình sống độc lập, cho nên mới chọn con đường này.”
“Nói vậy, ban đầu anh không định chọn nghề này sao?”
Tiễn Lạc An khẽ mỉm cười, xoay đầu nhìn thoáng qua Tư Đồ, vẻ hời hợt vẫn không thay đổi, bên trong còn có sự cô đơn, “Tôi muốn làm bác sĩ, ai ngờ lại đi con đường này.
Còn cậu, thám tử là nghề lý tưởng của cậu?”
Tư Đồ không trả lời vấn đề của Tiễn Lạc An, chỉ mỉm cười nhìn hắn, không lâu sau, Tiễn Lạc An bị ánh mắt của Tư Đồ làm cho có chút ngượng ngùng, mặt ửng đỏ, chớp mắt.
Không biết có phải Tư Đồ nhận ra cảm giác của hắn không, vì vậy đổi đề tài.
“Bây giờ ai đóng vai nam chính?”
“Chắc là một người tài ba, nghe nói các cậu vẫn còn đang điều tra vụ án?” Tiễn Lạc An lại trở về tư thế cũ, mỉm cười hỏi Tư Đồ.
“Xem là vậy đi.”
“Cậu tới đây điều tra Trương Ny là vì biết giữa Phùng Hiểu Hàng và cô ấy có xích mích?”
“Anh cũng biết sao?” Tư Đồ nhận ra hắn muốn nói gì đó.
“Biết, trong đoàn phim đều biết.
Nhưng mà trong mắt tôi, Trương Ny không thể là… Trương Ny là ánh nắng chói chang, nhìn thấy cô ấy là lòng đã ấm áp.
Một người như vậy sẽ không làm ra chuyện gì đáng sợ.” Giọng nói của Tiễn Lạc An bình thản, thanh âm êm dịu, làm Tư Đồ nghe rất thoải mái.
“Con người không thể nhìn bề ngoài.” Tư Đồ nói câu này cũng không suy nghĩ gì, chỉ là đột nhiên thốt ra thôi.
“Các cậu cũng khổ cực rồi, tôi thấy cảnh sát địa phương không chào đón các cậu.
Hôm đó thấy Lâm cảnh quan nhảy tường, còn tưởng là có chuyện gì, có phải đang điều tra án không?”
“Anh thấy Tiểu Diêu?”
“Vô tình gặp thôi.
Chuyện điều tra bức tường có kết quả rồi sao, nếu vụ Phùng Hiểu Hàng còn chưa có kết quả rõ ràng, sợ là truyền thông sẽ viết bậy bạ.”
“Sớm muộn gì cũng biết, giấy không gói được lửa.”
Tiễn Lạc An không đón lời Tư Đồ, cầm ly nước trống, nhìn Tư Đồ cười cười, bỏ đi.
Tư Đồ lần thứ hai nhìn vào cửa thủy tinh, bên trên chỉ còn ảnh ngược của rừng cây mà thôi.
Lúc Lâm Diêu rời khỏi trường quay, rất bực bội, hắn rất rõ Tư Đồ không có ý gì với Tiễn Lạc An nhưng trong lòng rất khó chịu! Cũng không còn tâm trạng đi lấy tóc của Trương Ny, muốn về phòng sơ lược lại toàn bộ manh mối, không ngờ lại đụng phải Trương Ny.
“Lâm Diêu, anh sao vậy?” Chẳng biết từ lúc nào, Trương Ny mới gọi thẳng tên Lâm Diêu đã biết hắn rầu rĩ không vui.
“Không có gì, cô không làm việc sao?”
“Hôm nay không có cảnh của tôi nên được nghỉ.
Còn anh?”
“Đi dạo thôi, giờ phải về.”
“Có gấp không, chúng ta đi chung có được không?”
Vốn không nên đồng ý, nhưng…
“Được thôi.”
Đột nhiên, Lâm Diêu không muốn bàn về vụ án, chỉ cùng Trương Ny đi dạo quanh sơn trang, trong khoảng thời gian này, Lâm Diêu không nói gì, đều là Trương Ny nói liên tục.
Một cô gái cứ nói không ngừng, thường sẽ làm người ta thấy phiền, nhưng Lâm Diêu không hề cảm thấy Trương Ny đáng ghét.
Cô luôn luôn có thể làm Lâm Diêu bật cười, bọn họ đi bộ cùng nhau chừng mấy tiếng, sau cùng Lâm Diêu còn có một suy nghĩ, nếu hắn có thể thích con gái, nhất định sẽ chọn Trương Ny.
Sắc trời đã tối, Trương Ny nói phải đi trang điểm chuẩn bị cảnh quay buổi tối, Lâm Diêu chủ động mời cô ăn cơm, rồi đưa cô đi.
“Sao lại là anh mời chứ, cũng tới lượt tôi mời đi.
Thật ra, tiền trong túi tôi cũng đủ làm anh no rồi.”
Lâm Diêu nở nụ cười.
“Nói cũng phải, cô kiếm được nhiều tiền hơn tôi, vậy lần này cô mời đi.”
“Nói thì nói vậy nhưng anh đừng chặt tôi nha.”
“Lần trước tôi mời cô, cô cũng chặt dữ lắm.”
Nghe Lâm Diêu nói câu này xong, ban đầu còn sửng sốt, sau đó thì cười ha hả.
“Anh cũng biết nói đùa hả?”
“Sao lại không, tôi cũng đâu phải người sao Hỏa.”
“Haha, nhưng anh rõ ràng là người sao Ximăng.”
“Người sao Ximăng là cái gì? Có hành tinh đó sao?”
“Là tinh cầu của tôi.
Anh là sao Ximăng, Khúc Khúc là sao lò luyện thép, đạo diễn Sở là sao hoảng hốt…”
Lâm Diêu rất muốn biết, trong hành tinh của Trương Ny, Tư Đồ là ngôi sao gì.
Bọn họ nói đùa một lúc thì trời cũng tối, lúc đi tới nhà ăn, vô tình nhìn thấy Tư Đồ và Tiễn Lạc An đi từ con đường khác tới.
Bọn họ… còn đi cùng nhau.
Lâm Diêu phát hiện Tiễn Lạc An rõ ràng nhìn thấy mình, lại không biết nói gì với Tư Đồ, sau đó xoay người đi.
Chờ Tư Đồ nhìn theo Tiễn Lạc An mấy lần, hắn lại đi về phía này.
“Xin chào, Trương Ny.” Tư Đồ nhiệt tình chào hỏi.
“Xin chào.
Anh vào ăn chung không, vừa lúc tôi muốn mời Lâm Diêu ăn, chúng ta ăn chung đi.”
“Không được, tôi muốn nói chuyện chính sự với Tiểu Diêu, ngày mai hai người lại hẹn nha.” Tuy nói ra rất tùy ý nhưng bên trong lại mang ý nghĩa không cho từ chối, Tư Đồ thậm chí còn không nhìn Lâm Diêu.
“Vậy hả, Lâm Diêu, xem ra hôm nay anh không chặt tôi được rồi, ngày mai…”
“Không, tôi không bận, ăn cơm đi.” Lâm Diêu cũng không nhìn Tư Đồ, giống như hắn không tồn tại.
Trương Ny nhận ra hai người có vấn đề, không biết phải nhìn bọn họ làm sao.
“Tiểu Diêu, chuyện này rất quan trọng, em về với anh đi.” Tư Đồ tuy không cười nhưng giọng nói rất dịu dàng.
“Tôi không muốn nói chuyện lúc đói bụng, nếu anh sốt ruột thì chờ đi.
Trương Ny, vào ăn cơm.” Không để Tư Đồ nói gì nữa, Lâm Diêu đẩy Trương Ny vào nhà ăn.
Tư Đồ đứng ngoài cửa, cả buổi mới bỏ đi.
Trong lúc ăn, Lâm Diêu ăn gì cũng lạt miệng.
“Hai người không sao chứ, lại cãi nhau?”
“Không sao.”
“Nhưng nhìn anh không vui, nếu muốn về thì chúng ta không ăn nữa.
Tôi vẫn chưa đi vội mà, anh muốn chặt tôi thì vẫn còn thời gian.
Tôi thấy Tư Đồ rất để ý, anh về đi, đừng cãi nhau nữa.”
“Chúng tôi không cãi nhau.
Cho dù có cãi, tôi cũng không có tâm trạng nghe hắn lải nhải.”
“Oh.” Trương Ny len lén nhìn qua Lâm Diêu, trên mặt cô xuất hiện vẻ lo nghĩ không vui.
Ăn cơm tối xong, Lâm Diêu đưa Trương Ny tới trước cửa phòng thợ trang điểm, Trương Ny suy nghĩ một chút nói, “Có muốn vào xem chúng tôi trang điểm không?”
Lúc này không nên đồng ý nhưng mà…
“Không phiền thì tôi ở lại.”
“Đương nhiên là không phiền rồi.” Trương Ny trông có vẻ rất vui, kéo tay Lâm Diêu vào trong.
Để Lâm Diêu ngồi một bên, Trương Ny bắt đầu rửa mặt để trang điểm, làm tóc, mặc trang phục, chờ tất cả hoàn thành, cũng phải mất nửa tiếng! Ban đầu Lâm Diêu thấy nhàm chán, nhưng càng xem càng thấy thú vị, nói chính xác là hắn nhìn quá trình mang trùm tóc rất kỹ càng.
Bởi vì quay phim cho nên cắt bỏ mái tóc đen, giờ mang tóc giả rất khó chịu.
“Mang cái này bao lâu lận?” Nhìn Trương Ny vừa trang điểm vừa nhăn mặt, Lâm Diêu hỏi.
“Phải mang từ tối cho tới gần sáng, nếu quay không thuận lợi thì quay tới sáng mai luôn.”
“Lâu vậy? Vậy lúc trước chưa cạo tóc thì mất bao lâu không?”
“Cũng vậy.
Đeo vào rất khó chịu, anh thấy đó lúc nãy mang vào cũng mất hai mươi mấy phút.
Lúc có tóc cần tới nửa tiếng! Tháo tóc giả còn phiền phức hơn, không có bốn mươi phút thì đừng hòng tháo ra được.”
“Sao khó vậy?”
“Bởi vì bên trong có tóc của mình, đôi khi keo sẽ dính vào tóc, cho nên phải dùng nước ấm rửa ra, còn rất đau.” Nói xong, Trương Ny nắm tóc giả, làm thợ trang điểm la một tiếng, “Con bé này, dám tháo xuống chị trói mày lại bây giờ!”
Nhìn Trương Ny cười bướng bỉnh, Lâm Diêu đột nhiên ý thức ra một vấn đề.
Đối mặt với Lâm Diêu đột nhiên nói phải về, Trương Ny tiễn hắn ra cửa còn vẫy tay chào.
Vội vã quay về phòng, thấy trong phòng có làn khói mờ, vốn tưởng Tư Đồ ở trên lầu, gọi vài tiếng nhưng không có ai đáp lại, không thể làm gì khác hơn là lên lầu tìm.
Tư Đồ cũng không có ở trong phòng, hình như sau khi về đây, hút mấy điếu thuốc rồi lại ra ngoài, nhìn căn phòng tối tăm, Lâm Diêu đột nhiên có cảm giác cô độc không thể chống cự, đột nhiên… nhớ hắn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm Lâm Diêu càng thêm cô đơn trống rỗng, phát hiện cửa sổ chưa đóng, hắn bước qua định đóng lại.
Có lẽ không thể chịu nổi sự cô đơn, trước khi đóng cửa, Lâm Diêu mở đèn lên.
Ánh sáng ít nhiều cũng xua tan sự mất mát trong lòng, sau khi đóng cửa lại, hắn nhìn thấy tờ giấy để bên cửa sổ.
“Anh muốn giữ lại, bên trên có chữ của em.” Chẳng biết sao lại nhớ tới lời Tư Đồ nói.
Trong đầu đâu đâu cũng là Tư Đồ, tay cầm tờ giấy Tư Đồ cười nói muốn giữ lại, không biết Lâm Diêu đang nhớ lại hay là đang tưởng niệm, không có cách nào kiểm soát tình cảm vốn đã sớm phản bội hắn, hướng về người ta.
Tiếng thở dài sầu não vang lên trong căn phòng trống rỗng, Lâm Diêu bị bản thân dọa sợ! Một thằng đàn ông lại vì chuyện tình cảm mà than thở sao?
Tiện tay ném tờ giấy vào thùng rác, một giây tiếp theo Lâm Diêu như bị điện giật! Hắn vội vàng lục tờ giấy ra xem, bên trên, vết nước trà trước đây bị đổ vào đã sớm không nhìn thấy.
Nghi hoặc to lớn ùn ùn kéo tới… Lẽ nào mình sai rồi?
Tiện tay mở ngăn kéo ra, Lâm Diêu không khỏi ngây người.
Sau lần Bạch Nhuận Giang đột nhiên tới lục soát, con dao và máy nghe lén Tư Đồ vẫn để trong ngăn kéo này.
Bây giờ cả hai đều không thấy nữa!
Không biết là vì con dao hay là vấn đề ở máy nghe lén, trái tim Lâm Diêu bị treo lên.
Không thèm tắt đèn, chạy ào xuống dưới, áo khoác cũng chẳng mặc, ra ngoài đuổi theo Tư Đồ.
Lâm Diêu không biết Tư Đồ đi đâu, chắc hẳn là không đi xa, đầu tiên hắn chạy tới phòng bảo an hỏi xem có thấy Tư Đồ ra ngoài không, bảo an nói không có.
Lâm Diêu vội vã gọi điện cho Tư Đồ, đối phương tắt máy, điều này càng khiến hắn lo lắng.
Mượn xe đạp chạy vòng vòng trong sơn trang, nhưng trên cơ bản chỉ như người mù tìm kim.
Lâm Diêu đột nhiên nhớ tới Tư Đồ từng nói, nơi hắn đặt máy nghe lén sẽ bị nhiễu sóng rất nhiều, hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho Đường Sóc.
“Tiểu Đường, xuống máy bay rồi phải không, anh đang làm thí nghiệm.
Cậu không cần lên tiếng, đừng cúp máy là được.”
Đường Sóc không hỏi nhiều, làm theo lời Lâm Diêu.
Lâm Diêu dán chặt điện thoại vào lỗ tai, đi tới đi lui trong sơn trang, chờ hắn nghe thấy tiếng rè rè, tinh thần liền có chút chấn động!
Đang ở gần đây!
Nhìn xung quanh một lần, hắn liền phát hiện chỗ ở của Trương Ny cách đây không xa, Lâm Diêu lập tức đạp xe như bay tới.
Chờ chạy tới trước phòng Trương Ny, tiếng rè rè càng lớn, Lâm Diêu tắt điện thoại.
Dừng xe một bên, rón rén đi quanh nhà.
Trong bóng tối ở phía sau, Lâm Diêu rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng Tư Đồ.
Trái tim cũng đặt về chỗ cũ, căn bản không có ý định tới chỗ hắn, thấy cửa sổ trên đầu Tư Đồ phát ra âm thanh đóng lại, tự nói với mình đừng suy nghĩ nhiều, xoay người định đi.
“Sao em tìm được?”
Trong bóng tối, giọng nói của Tư Đồ vang lên.
Lâm Diêu dừng lại, xoay đầu nhìn người kia, căn bản không thể thấy rõ mặt.
“Anh đặt máy nghe lén sẽ bị nhiễu sóng.”
“Thật thông minh.” Tư Đồ ung dung đi tới.
Dưới ánh trăng, ánh mắt mê người của Tư Đồ lạnh lẽo tới chói mắt, cho dù hắn đang cười, Lâm Diêu vẫn cảm thấy lạnh.
“Em lo cho anh hay lo cho người khác?” Tư Đồ chỉ vào phòng Trương Ny.
Muốn mình nói sao đây? Nói mình không thấy con dao, sợ hắn gặp nguy hiểm nên mới chạy đi tìm? Lâm Diêu không nói được.
“Với thân thủ của anh, tôi không cần lo lắng.”
Đây là ý gì? Không hỏi lại mà còn khẳng định? Tư Đồ không rõ nhưng nhìn biểu tình như không có gì của Lâm Diêu, hắn thấy khó chịu.
“Được rồi, chỗ này cũng không phải nơi để nói chuyện, về đi.” Không rõ lắm vì sao, Tư Đồ đột nhiên thay đổi thái độ.
Nhìn hắn như cười khổ não bước tới bên cạnh Lâm Diêu, vỗ vỗ cánh tay.
Lâm Diêu cũng không nói gì thêm, nếu có thể, hắn cũng không muốn cãi.
“Khoan đã!” Tư Đồ bắt lấy tay Lâm Diêu đang định lên lầu, kéo tới trước mặt mình, “Tiểu Diêu, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì?”
“Tôi còn có thể suy nghĩ cái gì, vụ án thôi.” Giọng nói của Lâm Diêu bình ổn, không có vẻ gì là hốt hoảng.
“Em cho anh là ai? Mượn cớ như vậy anh sẽ tin sao?”
“Tin hay không là chuyện của anh.
Tôi muốn đi ngủ, một mình anh…”
Không đợi Lâm Diêu nói xong, Tư Đồ bỗng nhiên đẩy mạnh Lâm Diêu xuống sô pha! Đè lên, từ trên nhìn xuống cái người vô cùng bình tĩnh kia.
“Tiểu Diêu, em đã làm gì với Trương Ny?”
“Tư Đồ, tôi nói cho anh biết.
Anh không muốn nói, tôi sẽ không hỏi, chuyện tôi không muốn nói, anh tốt nhất là giữ im lặng.”
“Lâm Diêu! Em không nên thử sự kiên nhẫn của tôi, lúc trước em không có hảo cảm với người bị tình nghi, nhưng sao với cô ta lại khác? Tiểu Diêu, tôi cảnh cáo em, đừng để tôi nhìn thấy em và cô ta cùng nhau biến mất, tôi…”
“Anh làm sao?” Lâm Diêu khiêu khích nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu lại mỉm cười.
“Tiểu Diêu, em đang làm anh ghen?”
“Tư Đồ, bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh, tốt nhất anh cũng bỏ qua suy nghĩ muốn đào sâu đi.”
Tư Đồ mất đi nụ cười, nghi hoặc nhìn Lâm Diêu, “Ý em là sao?”
Lâm Diêu đẩy Tư Đồ ra, muốn lên lầu.
“Em đứng lại đó! Từ lúc anh từ cảnh cục trở về em đã luôn như vậy, có chuyện thì nói, có lửa thì phát.
Cứ ôn hòa như vậy nghĩa là sao?”
“Thái độ bây giờ tôi đối với anh đã tốt nhất rồi, đừng đòi hỏi.”
Tư Đồ mở to mắt chạy tới cản đường Lâm Diêu.
“Em nói cho rõ ràng đi! Anh biết hôm nay em thấy anh đi cùng Tiễn Lạc An nên không vui, anh chỉ tìm hắn để hỏi chuyện, chính em cũng rõ ràng.
Lúc đó anh không gọi em lại, là vì không đúng lúc, anh vội vã chạy đi tìm em, em thì hay rồi, đi ăn cơm với người bị tình nghi! Em rốt cuộc bị cái gì vậy, lúc thì giận dỗi chẳng giải thích được, lúc thì đột nhiên ngoan ngoãn, rất nhiệt tình với anh, anh bị em làm cho rơi vào sương mù không biết rõ phương hướng, em còn…”
“Ngoan ngoãn? Mẹ nó, con mắt nào của anh thấy tôi ngoan ngoãn?” Từ này đã chọc giận Lâm Diêu.
Đối với Lâm Diêu lúc nào cũng nhã nhặn đột nhiên nói lời thô tục, Tư Đồ càng không nén được giận.
Nắm lấy hai vai hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nhưng lại bị Lâm Diêu dùng sức đẩy ra.
“Tiểu Diêu, hôm nay nếu em không nói rõ ràng, thì cũng đừng hòng nghĩ tới vụ án nữa! Anh thật sự không rõ em bị cái gì nữa, em biết tình cảm của anh dành cho em, muốn chơi lạt mềm buộc chặt anh cũng chơi với em, đối với em, anh đã kiên nhẫn lắm rồi!” Gạt người! Tư Đồ bây giờ hoàn toàn chẳng có chút kiên nhẫn nào.
Càng kéo dài, Tư Đồ càng thấy Lâm Diêu không đúng, thậm chí còn có cảm giác nguy hiểm là sắp mất đối phương.
Không biết là do uống chút rượu, hay là bị thái độ của Lâm Diêu chọc giận, Tư Đồ hoàn toàn mất đi sự dịu dàng và bình tĩnh ngày thường.
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ mang thái độ chất vấn và chỉ trích, lửa giận áp chế bấy lâu cũng bùng nổ! Nhưng mà hắn không hét lên, cũng không nổi giận đùng đùng, mà vô cùng bình tĩnh hỏi.
“Tư Đồ, anh có thích tôi không?”
Đối diện với Lâm Diêu đột nhiên hỏi một câu như vậy, Tư Đồ sửng sốt…
Hết chương 23.
Ying Ying: Đó, nói từ đầu có phải tốt hông :'( ém ém chi rồi dày vò nhao dậy đó :'( Thiệt chứ tui là kiểu người giống vầy nè nên làm vụ này nhột bm =))))))))) Hồi gây với bồ cũng y chang luôn đó trời, toàn im im ráng ko gây, khó chịu thấy mợ, xong bùng 1 phát banh chành :v
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...