Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
“Cô Trịnh, cô nhớ lại cho kỹ, vào tháng ba năm ngoái, Quan Tín đã từng có biểu hiện gì mà cô cho là không đúng không?”
Đôi mắt của Trịnh Niếp Niếp đã đỏ lên từ lâu, hơi hoảng hốt, hơi liếm môi dù không khô mấy, cô ngẩng đầu, dưới ánh mắt của Lâm Diêu, cô như đang xin sự trợ giúp của Đàm Ninh.
Lâm Diêu hơi nghiêng người qua, chắn đi tầm nhìn của Trịnh Niếp Niếp, hỏi lần nữa, “Cô Trịnh, cô không cần gấp, dù chỉ là một chuyện rất nhỏ cũng được, chỉ cần cô nhớ hãy nói cho chúng tôi biết.”
Trong lòng Đàm Ninh hiểu rõ, Lâm Diêu đang tạo áp lực vô hình cho Trịnh Niếp Niếp.
Nhìn sang cô, cô không ngừng mím môi, mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là đang do dự.
Khoảng mấy phút sau, Trịnh Niếp Niếp lên tiếng.
“Tháng ba năm ngoái… Anh ấy rất ổn, tình cảm của chúng tôi rất tốt, lúc đó anh ấy khá bận, không có thời gian gặp mặt.”
“Lúc đó, cả tuần cũng không gặp mặt?”
“Không phải, tôi, tôi không nhớ rõ.”
“Vậy sao? Tháng năm năm ngoái thì cô nhớ kỹ, nói một tuần ít nhất phải gặp một lần, mà tháng ba thì không nhớ?”
“Cái này cũng đâu có gì lạ, con người tôi vốn mơ mơ màng màng, với lại đó là chuyện của hơn một năm trước, không nhớ rõ là chuyện bình thường.”
“Vậy chúng ta đổi câu hỏi, cô Trịnh, cô có biết khoảng 18:00 ngày hôm đó, Quan Tín ở đâu không?”
“18:00? Chắc là vừa tan ca, nếu không phải đang trên đường về nhà thì đang ở nhà.
Bình thường tôi đều gọi cho anh ấy vào giờ đó.”
“Hôm xảy ra vụ án, tại sao cô không gọi cho hắn?”
“Vì tôi đang xem phim, vào rạp phải tắt điện thoại, đây là điều đương nhiên.”
Quan Đan từng nói, Trịnh Niếp Niếp là người rất lễ phép và hiểu chuyện, xem ra không sai, người trẻ bây giờ, làm gì có nhiều người biết vào rạp phim phải tắt điện thoại chứ.
Trong quá trình thẩm vấn, Đàm Ninh không nói tiếng nào, hắn như đang mơ hồ nhận ra gì đó dưới kiểu đau khổ của Trịnh Niếp Niếp, nhưng rốt cuộc cũng không nói rõ, nói chung, hắn nghĩ, bất kể là Trịnh Niếp Niếp hay Lâm Diêu, đều có chút gì đó kì lạ.
Lâm Diêu suy nghĩ một hồi, hỏi tiếp, “Cô Trịnh, cô có từng gặp qua bạn gái cũ của Quan Tín chưa?”
“Gặp một lần.”
Lâm Diêu cẩn thận quan sát, biểu tình trên mặt Trịnh Niếp Niếp biến đổi rất nhỏ.
“Cô Trịnh, hôm xảy ra vụ án, sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, cô đi phương tiện gì để tới nhà Quan Tín?”
“Câu hỏi này tôi đã từng trả lời, sau khi xem phim, tôi ngồi xe buýt ra tàu điện…”
“Lên xe buýt số mấy, mua vé bao nhiêu tiền, xuống xe ở đâu, thời gian lên xe, trên xe có những ai? Nói cụ thể một chút.”
Trịnh Niếp Niếp có chút bực bội nhìn Lâm Diêu, thở dài nói, “Lên xe buýt số 56, xe đó không có người bán vé, tôi bỏ vào máy hai đồng, lúc đó mấy giờ thì tôi không nhớ, trên xe có rất nhiều người, không có để ý ai, tới quảng trường Quế Uyển thì xuống.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau khi xuống xe, tôi tới ga, mua vé tàu điện, mua vé sáu đồng, xuống trạm gần nhà Tín, lúc đó nếu tôi biết là mấy giờ thì đã không xảy ra chuyện.”
“Sao không nhìn đồng hồ?”
“Bởi vì hôm đó tôi không làm gì cả, hôm sau cũng nghỉ, tôi vốn cũng không quá để ý thời gian, cho nên…”
“Chẳng phải cô có hẹn đi ăn với Viên Khả Tâm sao? Sao lại nói không làm gì?”
“Đây cũng không phải việc gì gấp, bởi vì chị Khả Tâm bình thường đều rất bận rộn, tôi nghĩ, nếu buổi tối chị ấy không bận, sẽ chủ động gọi cho tôi, cho nên tôi cũng không gấp gáp.”
“Cô Trịnh, theo tôi được biết, cô có xe của mình, tại sao hôm đó không tự lái?”
“Hôm đó tôi không có tâm trạng lái xe, muốn ngồi xe buýt.”
Sau khi kết thúc thẩm vấn, Lâm Diêu và Đàm Ninh đều tự pha một ly cà phê, ngồi thảo luận.
“Tôi cứ thấy trong đây có gì đó là lạ.”
“Tiểu Lâm, có chuyện gì thì cứ nói rõ.”
“Từ lúc Trịnh Niếp Niếp bắt đầu xem phim, mãi cho tới khi cô ta gọi cho Quan Tín, thời gian trong khoảng này, có vẻ như… có người sắp xếp rất tốt, nên nói thế nào nhỉ…”
“Giống như trình tự trong máy tính, trước đó đã được người sắp đặt, có phải không?”
“Gần giống như vậy, nếu hung thủ không phải Trịnh Niếp Niếp, vậy có chút đáng sợ rồi, tính quá chính xác, khiến chúng ta hoàn toàn không tìm ra kẽ hở.”
“Nếu hung thủ là Trịnh Niếp Niếp, đây chẳng phải có kẽ hở trăm ngàn sao? Tôi và cậu có suy nghĩ giống nhau, tuy rằng Trịnh Niếp Niếp bị tình nghi nhiều nhất, nhưng luôn cảm thấy cô ta không phải hung thủ, hay là… chúng ta bị cô gái này lừa?”
Nghe Đàm Ninh nói xong, Lâm Diêu lại bị cuốn vào vòng xoáy nghi ngờ.
Hôm sau, Lâm Diêu đợi Tư Đồ gọi điện, muốn biết hắn tìm được gì từ chuyên gia âm học, nhưng Tư Đồ căn bản không có gọi! Lâm Diêu lại thêm một ngày tâm trạng không tốt.
Một ngày một đêm qua đi, Tư Đồ vẫn không hồi âm, mấy hôm nay điện thoại còn tắt máy, Lâm Diêu thấy có chỗ sai sai.
Một tuần trôi qua, vụ án không có tiến triển, giám sát Trình Viễn Trác và Quan Đan cũng không thu được kết quả, ngay cả bên Đường Sóc cũng không có thu hoạch gì.
Có duy nhất một điểm khiến Lâm Diêu chú ý, cùng ngày Đường Sóc vào làm trong công ty Khởi Hàng, công ty cũng đưa thông báo tuyển nhân viên, có một người khiến bọn họ chú ý.
Người đàn ông xuất hiện trong phòng làm việc của Quan Tín hôm đó chẳng phải là người trong hình sao? Lâm Diêu bảo đồng nghiệp điều tra, chỉ thiếu kéo cả dòng họ tổ tông ba đời ra tra hết! Trông thì không có vấn đề gì, nhưng Lâm Diêu vẫn đề phòng, Cát Đông Minh cũng gọi cho Đường Sóc, bảo hắn phải chú ý đặc biệt đến người tên là “Ngô Hải Đào” vừa mới vào làm trong bộ hậu cần.
18:00 chiều, Lâm Diêu nhận được điện thoại của Cát Đông Minh.
“Tiểu Đường gọi điện, Quan Đan vừa rời khỏi công ty, không mang theo thư ký.”
“Có ai theo cô ta không?”
“Tôi đang định nói với cậu, bên kia thiếu người, Tiểu Đường không đi được, cậu mau chóng đến tòa nhà Lubre trên đường Văn Hải, Quan Đan đang ở đó.”
“Đã biết.”
Lâm Diêu vội vàng chạy đến đó, đến nơi mới biết, đây là tòa nhà tư nhân làm chủ, mở tiệm thẩm mỹ, tuy nói cũng tiếp khách nam, nhưng Lâm Diêu cũng không muốn vào!
Mất tự nhiên cả buổi, bây giờ không có cách nào khác, Lâm Diêu kiên trì bước vào trong.
Vừa đẩy cửa kính vào đã có hai cô gái mang luồng gió Hawaii ra chào đón, một mùi thơm gắt mũi đập vào mặt.
“Xin chào quý khách, hoan nghênh đến với Lubre.”
Các cô gái dùng giọng nói ngọt ngào trong veo bắt chuyện, Lâm Diêu bị tấn công từ hai phía!
“Xin hỏi quý khách đi một mình sao? Quý khách cần phục vụ thế nào?”
“Ngài thật là anh tuấn, lông mi dài thật, bình thường ngài chăm sóc thế nào, dáng người đẹp lắm.”
Giờ đi còn kịp chứ? Lâm Diêu la hét trong lòng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi hai cô gái nhiệt tình, Lâm Diêu đơn giản xem bố cục của từng tầng.
Lầu một là làm tóc, lầu hai là phòng tắm cho nữ, lầu ba là phòng tắm cho nam, lầu bốn là phòng nghỉ ngơi cho khách và phòng riêng.
Lầu hai đối với đàn ông mà nói, chính là không được vào, Lâm Diêu đi tới đi lui dưới lầu một cũng không phát hiện Quan Đan, hắn chỉ có thể lên lầu bốn.
Nghỉ ngơi ở đại sảnh trên lầu bốn, Lâm Diêu chỉ gọi một bình trà, ngồi ở một góc không dễ bị phát hiện, đợi hơn một tiếng, rốt cuộc cũng nhìn thấy Quan Đan và một người hơn ba mươi tuổi, lên lầu, chờ Lâm Diêu thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, không khỏi cảm thấy kì lạ, là Trình Viễn Trác.
Nhìn bọn họ vào căn phòng nhỏ, sau khi vào trong, Lâm Diêu lặng lẽ đứng lên.
May là xung quanh không có ai, nếu không hành vi áp sát tai nghe lén của Lâm Diêu nhất định sẽ bị bắt!
Âm thanh bên trong không nghe rõ lắm, nhưng Lâm Diêu có lỗ tai từ địa ngục, vẫn có thể nghe thấy.
“Có gì mà không nói được, còn tới chỗ như như vầy!”
“Hừ, đàn ông các anh sao có suy nghĩ dơ bẩn như vậy, chỗ này có gì không tốt?”
“Có gì thì nói thẳng, anh không có nhiều thời gian.”
“Em hỏi anh, thứ kia có phải anh giữ rồi không? Em tìm hết rồi vẫn không thấy, anh giấu rồi đúng không?”
“Anh còn tìm không ra, nếu đã tìm thấy thì cũng đưa cho em rồi! Thứ đó có trọng lượng cỡ nào em là người rõ nhất, đừng mắc thêm sai lầm nữa.”
“Anh đang dạy đời em? Dựa vào cái gì chứ, trước đây chẳng phải anh cũng âm thầm chấp nhận à? Bây giờ thì người chết rồi, anh sợ cái gì, đưa nó cho em!”
“Anh lặp lại lần nữa, anh không có giữ! Còn nữa, anh cũng nhắc lại một lần, trước đây anh phản đối, là cô với Quan Tín khăng khăng cố chấp, bây giờ xảy ra chuyện, cô định lấy thứ đó để bảo vệ mình hay có ý định uy hiếp ai?”
“Ý anh là gì? Làm như cái chết của A Tín liên quan đến tôi vậy.”
“Cô có liên quan hay không, trong lòng cô hiểu rõ.
Hôm A Tín chết, cô nói đi party, mà nghe nói, cô chỉ ló mặt một cái liền biến mất.”
“Anh đang vu khống cho tôi!”
“Cô kích động cái gì? Bị anh nói trúng rồi thì cũng đừng la hét như thế, anh còn chẳng buồn đến tố giác cô với cảnh sát đâu.”
“Anh dựa vào đâu mà tố giác tôi, anh có bằng chứng không? Mà anh á, đêm hôm đó, anh và bạn gái ở với nhau, cô gái đó có tình cảm với anh, làm nhân chứng giả cũng không có gì lạ.”
“Cô chẳng khác hồi còn nhỏ, chẳng nói lý lẽ, chúng ta đừng bàn chuyện không cần thiết.
Cuối cùng, anh nhắc lại một lần nữa, nếu cô còn tiếp tục quấy rầy anh, đừng trách anh không nể tình thân!”
Sau đó, Lâm Diêu không nghe thấy gì nữa, bởi vì Trình Viễn Trác hình như đã đứng dậy.
Trình Viễn Trác bước ra khỏi phòng liền đi, Lâm Diêu cũng theo sát.
Rời khỏi đó, Lâm Diêu cũng không quay lại tổ trọng án mà là theo sát sau xe Trình Viễn Trác, xem hắn muốn đi đâu.
Từ trung tâm lái xe khoảng bốn mươi phút, Trình Viễn Trác dừng xe trước một nhà hàng vô cùng sang trọng.
Lâm Diêu biết, nếu mình theo vào, sợ là sẽ bị phát hiện, may là cửa sổ đều làm bằng kính thủy tinh trong suốt, nhìn thấy rất rõ bên trong.
Lâm Diêu xuống xe, tìm một chỗ tốt, chỉ lát sau đã nhìn thấy bạn gái của Trình Viễn Trác.
Hai người chia tay rồi mà, còn hẹn ở một nhà hàng lãng mạn như vậy, có phải Trình Viễn Trác đang trấn an cô gái được nắm nhược điểm của mình không?
Nhìn bọn họ ăn uống bình thường, nói chuyện, khoảng chừng một lúc sau, bạn gái của Trình Viễn Trác đột nhiên đứng lên, như là vô cùng tức giận, xoay người đi, mà Trình Viễn Trác lại không hề nhìn đối phương một cái.
Không thỏa thuận được? Xem ra cần phải tra thêm cô gái này.
Về tới tổ trọng án báo cáo với Cát Đông Minh, ý kiến của Cát Đông Minh trên cơ bản giống như Lâm Diêu, kết hợp thêm manh mối của Đàm Ninh, bọn họ suy luận bước đầu.
Trước khi Quan Tín chết, Quan Tín, Trình Viễn Trác, Quan Đan, ba người này nhất định đã làm gì đó, có thể thúc đẩy công ty Khởi Hàng hồi sinh.
Sau đó, Quan Tín bị giết, chuyện này nhất định có quan hệ mật thiết.
Mà chuyện kia có thể đã để lại chứng cứ gì đó, làm cho Quan Đan và Trình Viễn Trác vô cùng để ý.
Cũng đừng quên, Trình Viễn Trác và Quan Đan, vì nguyên nhân nào đó cũng có thể giết chết Quan Tín.
Vậy, tất cả đều xảy ra vào tháng ba năm ngoái, vào thời điểm đó, Quan Tín đã làm gì cho Khởi Hàng?
“Còn nữa, đội trưởng, Trịnh Niếp Niếp cũng đang giấu diếm gì đó.
Tôi nghi ngờ vào tháng ba năm ngoái, Khởi Hàng xảy ra chuyện gì đó, cô ta có thể cũng biết, nên nói là…”
“Tiểu Lâm, cậu không hoàn toàn tin tưởng Trịnh Niếp Niếp, tôi biết, ý kiến của tôi cũng giống cậu.
Nhưng cậu có cảm thấy, cô ta càng lúc càng nhiều chỗ đáng ngờ?”
“Đúng vậy… Tới bây giờ, cô ta vẫn bị tình nghi nhiều nhất.
Tuy rằng chúng ta phát hiện vân tay của cô ta ở hiện trường, nhưng không có bất kì chứng cứ mang tính quyết định, thậm chí động cơ giết người của Trịnh Niếp Niếp cũng mơ hồ không rõ.
Nếu như nói cô ta yêu quá thành hận, vậy cũng quá gượng ép rồi.”
“Không phải như vậy…” Lời còn chưa dứt, Cát Đông Minh đã đốt một điếu thuốc, nói tiếp, “Thứ Trình Viễn Trác và Quan Đan tìm, nằm trong tay Trịnh Niếp Niếp, chuyện kia thật ra có bốn người tham gia.”
“Đội trưởng, ý anh là, Trình Viễn Trác và Quan Đan không biết, trước đây còn có Trịnh Niếp Niếp tham gia, mà Trịnh Niếp Niếp căn cứ vào điểm này, giết chết Quan Tín, mà Trình Viễn Trác với Quan Đan chính là kẻ tình nghi tốt nhất của chúng ta.”
“Lời của cậu không hoàn chỉnh.
Trịnh Niếp Niếp nhất định đang rình mò Quan Tín thứ gì đó, có lẽ cô ta bị Quan Tín từ chối, buồn tình nên giết hắn.
Còn Quan Tín, Quan Đan, Trình Viễn Trác làm những chuyện như vậy, vừa lúc để Trịnh Niếp Niếp làm ô dù.
Cô ta có thể đoán được, chúng ta điều tra cái chết của Quan Tín, nhất định sẽ điều tra ra chuyện tháng ba năm ngoái, tìm hiểu nguồn gốc sẽ chú ý đến Trình Viễn Trác và Quan Đan, như vậy, đến lúc đó, hai người này sẽ chịu tội thay cho Trịnh Niếp Niếp.”
Lâm Diêu có chút nghi hoặc.
“Đội trưởng, nếu Trịnh Niếp Niếp muốn giá họa cho ai người này, chí ít cũng phải nắm rõ hành tung của bọn họ trong đêm xảy ra vụ án.
Nếu bọn họ có chứng cứ xác nhận không có mặt ở hiện trường, tính toán của Trịnh Niếp Niếp có thể thất bại.
Nếu Trịnh Niếp Niếp muốn lợi dụng Trình Viễn Trác và Quan Đan làm người chịu tội thay, cô ta cũng phải thông minh tạo chứng cứ mình không có mặt ở hiện trường.”
Cát Đông Minh hít một hơi, thả ra làn khói trắng, “Những cái này đều là suy luận của chúng ta.
Cậu nói Trình Viễn Trác vạch mặt Quan Đan chỉ xuất hiện ở bữa tiệc một cái liền biến mất, vậy phải cẩn thận điều tra.
Còn nữa, bạn gái của Trình Viễn Trác, Quan Đan, tôi sẽ kêu Đàm Ninh đi, còn Trình Viễn Trác…”
“Tôi sẽ đi.”
“Được.
Còn bên Tư Đồ có tin tức gì không?”
“Tên khốn đó chết rồi!”
A, giận dữ vậy ~
Một đêm không ngủ tới khi mặt trời mọc, Lâm Diêu dụi dụi mắt, cầm ly cà phê không biết thứ mấy lên uống, hắn xem tài liệu suốt đêm.
Quyết định tự chạy đi tìm chuyên gia âm học, hắn không đợi được Tư Đồ.
Đồng hồ chạy gần đến chín giờ, Lâm Diêu vừa ra khỏi phòng làm việc đã gặp Cát Đông Minh từ bên ngoài bước vào.
Cát Đông Minh nhìn đôi mắt quầng thâm của hắn, thở dài.
“Cậu định đi đâu?”
Lâm Diêu nói mục đích, Cát Đông Minh xoay đầu nói với Đàm Ninh phía sau.
“Bên trường đại học tôi bảo Đàm Ninh đi rồi, cậu về nhà ngủ đi.”
“Tôi còn chịu được.” Lâm Diêu kiên trì nói.
“Gì mà còn chịu được? Mấy ngày chưa về nhà rồi? Nhanh về đi, đừng để tôi phải tìm người ép cậu về nhà, ngủ một giấc rồi đi làm.”
Nói thật Lâm Diêu không có sức cãi cọ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý về nghỉ ngơi.
Mấy ngày rồi hắn chưa về nhà, Lâm Diêu dừng xe dưới lầu, thân thể mệt mỏi không nghe theo mệnh lệnh, loạng choạng bước vào trong.
Vào thang máy, ra thang máy, tra chìa khóa, mở cửa ra… Lâm Diêu lê thân vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản rồi đi ra.
Trong phòng ngủ, rèm cửa vẫn chưa kéo ra, dù bên ngoài rất chói nhưng trong phòng vẫn âm u.
Sớm đã buồn ngủ sắp chết, Lâm Diêu nhắm mắt mặc đồ ngủ, xoay người nằm xuống chiếc giường lớn!
Lâm Diêu xoay thắt lưng, duỗi thẳng chân tay, làm cho thân thể thả lỏng.
Chờ hắn xoay người định tìm một tư thế thoải mái ngủ một giấc, thì hắn gối đầu lên ngực một vật thể hoàn toàn không thuộc về nhà của hắn và giường của hắn.
Kinh ngạc qua đi, thân thể theo bản năng phản ứng, ngồi bật dậy! Tay chân lưu loát đá tung chăn ra.
A, nên nói thế nào nhỉ, dù sao đương sự cũng đang rất choáng váng.
Nửa giường bên kia là Tư Đồ đang nằm ngủ rất ngoan.
Ba mươi giây qua đi, Lâm Diêu vẫn còn ngây ra.
Một phút sau, Lâm Diêu mở đèn lên, xác định đây là nhà mình.
Hai phút sau, Lâm Diêu chắc chắn mình không nằm mơ.
Vì vậy…
“Tư Đồ Thiên Dạ! Anh đứng dậy ngay cho tôi!”
Tư Đồ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lâm Diêu hung tợn trừng mình.
“Chào buổi sáng, Tiểu Diêu ~” Tư Đồ cười hì hì chào hỏi, vô cùng lễ phép.
“Khốn kiếp, sao anh lại nằm trên giường tôi?” Lâm Diêu vô cùng tức giận.
“Ngủ thì phải nằm trên giường, cậu mới về? Có đói không?” Cười hì hì quan tâm, vô cùng săn sóc.
“Nếu anh không trả lời nghiêm chỉnh, tôi sẽ làm anh mãi mãi không lên được nữa!”
“Đừng nóng giận, nghe tôi nói… Cậu cũng biết chỗ của tôi bị nổ, tôi không có chỗ nghỉ ngơi.
Cũng đâu thể ngủ khách sạn hoài, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đi nhờ vả cậu.
Nhưng mà nhà cậu đơn giản quá.
Phòng bếp cũng không có gì ăn, quần áo lại nhỏ, nhưng phòng tắm không tệ, ê, đi đâu vậy?”
Không đợi Tư Đồ nói xong, Lâm Diêu xoay người chạy ra ngoài.
Trời ơi… Phòng bếp bị đánh cướp? Hắn để thùng ướp cua trong tủ lạnh?
Đất ơi… Phòng khách cũng bị cướp? Hắn chưng rượu vang?
Quỷ thần ơi… Thư phòng cũng… Cuốn sách kia không xuất bản nữa?
Lúc Lâm Diêu quay lại phòng ngủ, người nằm trên giường liền ngẩng cổ lên nhìn!
“Anh vào đây khi nào?”
“Hôm tạm biệt ở quán ăn.”
“Mấy hôm nay anh đều ở nhà tôi?”
“Khụ khụ, đúng vậy.”
“Tư Đồ Thiên Dạ, kiếp trước tôi có thù oán gì với anh đúng không?”
“Không có.”
“Kiếp này tôi có thiếu anh gì không?”
“Không có.”
“Vậy tại sao anh lại muốn phá nhà tôi? Muốn tìm cái chết thì cứ nói, tôi giúp anh hoàn thành!”
“A, nhẹ thôi, nhẹ thôi, sẽ chết thật đó!”
“Anh đi chết đi! Khỏi cần sống nữa!”
“Cậu muốn đè tôi chết cũng là một ý hay.
Nhưng cậu có thể đổi tư thế không, như vầy, mê người lắm đó ~!”
Người sắp bị bóp chết nhắc nhở hắn, Lâm Diêu mới nhận ra… Áo ngủ của hắn mở rộng, lộ hết da thịt, quan trọng nhất là hắn đang ngồi trên người Tư Đồ… tư thế này vừa nguy hiểm, vừa ám muội.
Lâm Diêu đỏ mặt.
Dễ thương quá ta, sao cứ để mình nắm được cơ hội nhỉ? Chết rồi, không được rồi, sẽ cầm lòng không đặng.
Nhưng mà không được lãng phí!
Tư Đồ tranh thủ lúc Lâm Diêu đang thất thần, nắm hai tay hắn, dùng thân thể bật dậy, đè ngược lại Lâm Diêu.
Nhưng mà hắn rất có chừng mực, không đè thân thể xuống, mà từ phía trên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Diêu.
“Anh, anh, anh…” Lâm Diêu giận quá không biết nói cái gì.
“Chỉ có cậu ở đây mới cho tôi cảm giác an toàn nhất.” Tư Đồ đột nhiên thay đổi thái độ, u buồn cô độc, tang thương gợi cảm, mệt mỏi nhưng mị lực — Nói trắng ra chính là mê chết người!
Lâm Diêu lần thứ hai thất thần…
Đôi mắt to xinh đẹp và khuôn mặt đỏ ửng… Tư Đồ thừa nhận, nếu hắn không kiên định, tiếp tục thế này chắc chắn sẽ không khống chế được.
“Không gặp tôi liền muốn tiếp xúc thân thể, con người của tôi, khó bình tĩnh lắm.” Tư Đồ trông rất đau khổ.
“Bây giờ tôi muốn lột da anh ra! Có gan thì đánh tôi ngất đi, nếu không tôi sẽ cho anh biết cảm giác sống không bằng chết là như thế nào!”
Tư Đồ nhìn hắn nóng nảy, trái lại càng vui hơn.
Nghiêng đầu, cười vô lại.
“Cậu nha, bên ngoài thì mạnh miệng lắm, trong lòng thì mềm xèo.
Rõ ràng quan tâm tôi, cậu…”
“Con mẹ nó, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi quan tâm anh?”
“Hai con luôn ~”
“Móc mắt ra rửa đi! Tên khốn kiếp không biết xấu hổ anh muốn đè tới chừng nào? Cút xuống cho tôi!”
Lúc hai người đang chuẩn bị thăng cấp thành hai con cọp nhào vào đánh nhau, chuông cửa vang lên như mưa rền sóng vỗ!
Ba! Một âm thanh thanh thúy vang lên, kết thúc một mối nguy có chút đáng sợ, có chút mập mờ và có chút kịch liệt.
Hết chương 8.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...