Dịch & biên: Lãng Nhân Môn
“Chào cô, cô có thể nhường ghế cho ông cụ này được không ạ?”
Trên xe điện ngầm, một nhân viên vừa đỡ một ông cụ lên xe, sau đó quay sang nói với một cô gái đang ngồi trên ghế.
“Xin lỗi nhé, nhưng tôi đang mệt lắm.” Cô gái buông bàn tay đang cần điện thoại xuống, nhíu mày trả lời người nhân viên nọ.
“Nhưng trong toa chỉ có mỗi mình cô là người trẻ thôi ạ.” Nhân viên nọ lại nói, xe sắp khởi hành nên anh ta lại càng sốt ruột hơn.
“Còn trẻ thì sao, còn trẻ thì phải nhường chỗ cho người già à?” Lời nói của anh nhân viên nọ khiến cô ta nhớ tới chuyện mình bị một đồng nghiệp dày dạn kinh nghiệm khác cướp mất chức vị nên lập tức nổi đóa.
“Chỉ là nhường ghế một lúc thôi mà.”
“Thôi đừng có già mồm, anh thấy tôi dễ bắt nạt nên mới nhè tôi mà hỏi chứ gì, sao không giỏi mà hỏi mấy ông to con bên kia?”
Thấy cô gái bắt đầu mắng mỏ liên hồi, anh nhân viên cũng sốt ruột hơn hẳn. Bình thường ai mà chẳng nhờ mấy người trông có vẻ dễ tính nhường chỗ cơ chứ?
Thấy mọi người bắt đầu đổ mắt nhìn về phía này, anh nhân viên bắt đầu mướt mồ hôi.
Tàu điện đã chạy, nếu anh không xuống thì phải đi đến trạm tiếp theo rồi, nhưng tình hình thế này thì anh xuống thế nào được?
Trong lúc anh nhân viên nọ sốt ruột ra mặt thì lại có một giọng nói vang lên:
“May mà vừa kịp.”
Người nói chuyện là một thiếu niên, cậu ta đã nhảy lên xe điện ngay khi cửa xe sắp đóng kín.
Giọng nói của thiếu niên nghe cứ trong trẻo như chuông ngân, tất cả mọi người trên tàu lập tức chuyển mắt nhìn về phía cậu ta.
Đó là một thiếu niên trông đúng chuẩn mi thanh mục tú, thanh của thanh phong minh nguyệt, tú của chung linh dục tú*.
Đất thiêng nuôi ra hiền tài.
Gương mặt của thiếu niên đủ để mấy anh chàng ngôi sao nhờ nhan sắc ăn cơm phải ghen tị.
Cô gái vốn đang mượn cớ giận cá chém thớt với anh nhân viên kia cũng lập tức nín bặt, trong lòng bỗng thấy xấu hổ vô cùng.
Sao cô lại làm những chuyện đáng xấu hổ như thế trước mặt thiếu niên này cơ chứ.
Cô gái vội vàng xin lỗi anh nhân viên: “Xin lỗi nhé, do tôi đang ấm ức chuyện trong công ty nên mới giận cá chém thớt như thế, tôi xin nhường ghế cho cụ đây ạ!”
Anh nhân viên há hốc mồm nhìn cô gái nọ, thái độ trước và sau khác nhau một trời một vực thế này cũng là do sự xuất hiện của cậu thiếu niên kia cả.
Nhìn bên mặt của thiếu niên mà anh nhân viên cũng phải thấy tự ti, nếu anh ta mà đẹp trai được như cậu thiếu niên này thì cô gái kia nhất định sẽ niềm nở nhường chỗ ngay. Có khi còn giúp anh ta đuổi người khách ở ghế bên cạnh để ông cụ có chỗ nằm ngủ luôn ấy chứ!
Anh nhân viên nọ cũng xin lỗi vì không để ý đến vẻ mệt mỏi trên mặt cô.
Trên tàu điện vô cùng hài hòa.
Mấy cô gái trên tàu đều trộm nhìn cậu thiếu niên lên sau cùng kia.
Qua hai trạm thì thiếu niên xuống trạm, trong tàu vang lên từng tiếng thở dài.
Ra khỏi trạm tàu, thiếu niên bèn lấy điện thoại ra nhìn bản đồ.
Thiếu niên tên Hạ Dật, cậu ta đến đây là để... Thật ra chính cậu ta cũng không rõ. Vì cậu ta đã bị mất trí nhớ.
Mất trí nhớ là để lừa người khác mà thôi, thật ra Hạ Dật là một người xuyên việt.
Một giờ trước cậu ta vẫn là một cậu sinh viên bình thường của một trường đại học hạng xoàng ở Trung Quốc trên Trái Đất, đang ngồi liên hoan với bạn bè thì chớp mắt đã tới đất nước tên Thiên Triều trên Thủy Lam Tinh này, lại còn đổi sang một thân thể khác.
Nếu nói cậu ta đã làm gì thì đó chẳng qua chỉ là càm ràm với bạn cùng phòng là việc làm thì khó tìm, đám tư bản lại bóc lột nhân viên quá đáng, sau đó bồi thêm một câu “Ông trời ơi, con không muốn cày cuốc nữa, xin hãy ban cho con cô bồ vừa đẹp vừa giàu đi!”.
Sau đó cậu ta đã tới đây, tới một gian phòng cũ kỹ mà lại bé như cái lỗ mũi. Đừng nói là cô bồ đẹp và giàu, bà nội của cô bồ đẹp và giàu cũng không thấy đâu.
Điều duy nhất khiến Hạ Dật hài lòng chính là vẻ ngoài của thân thể này, gương mặt cỡ này mà ở kiếp trước, cho dù không ai chống lưng cũng có thể vào showbiz và được cả đống fan bao nuôi ấy chứ.
Tuy rằng Thiên Triều ở thế giới khác này không phải Trung Quốc, nhưng đẹp trai cũng rất hữu dụng.
Hí hửng một lúc thì Hạ Dật lại bắt đầu phát hoảng. Cậu ta thử lục lọi ký ức của thân thể này, sau đó phát hiện ngoại trừ ngôn ngữ ra thì nguyên thân chẳng để lại cái gì cho cậu ta cả.
Nói chung, khi gặp phải tình huống kiểu này thì lý ra phải có cha mẹ hay anh chị em gì đấy xuất hiện rồi giới thiệu sơ lược tình hình cho người bị “mất trí nhớ” như cậu ta mới đúng. Nhưng chẳng có con ruồi nào đến thăm cậu ta chứ đừng nói là cha mẹ anh chị em.
Nguyên thân sống một mình, không ai có thể cho Hạ Dật biết cậu ta là ai hết.
Lúc Hạ Dật còn đang ngơ ngơ ngáo ngáo thì điện thoại lại vang lên, một cô gái đã gọi hẹn cậu ta tới đây.
Hạ Dật đi tới một nhà hàng theo địa chỉ mà cô gái kia đã cung cấp.
Mong rằng cô gái đó có thể cho mình biết được vài tin tức về thân phận của cơ thể này.
Sau khi vào nhà hàng, Hạ Dật khoát tay từ chối cô phục vụ quá đối ân cần vừa đi tới. Lúc này, điện thoại của cậu ta lại vang lên lần nữa.
“Đi thẳng tới, có thấy chưa?”
Nhìn thấy một cô gái đứng trên hành lang, Hạ Dật cúp máy đi qua đó.
Sau khi ngồi xuống ghế, Hạ Dật mới dõi mắt quan sát cô gái nọ. Đó là một cô gái chừng 17 – 18 tuổi, mặc quần jean và áo phông trắng. Cô có mái tóc dài và đôi mắt đen láy, trông rất đáng yêu, nhưng lúc này lại đang đanh mặt lại.
Đây không phải kiểu mặt liệt bẩm sinh mà là sa sầm mặt.
Nếu sắc mặt thả lỏng một chút thì trông cô ấy sẽ đáng yêu hơn nhiều. Nhưng chỉ đanh mặt lạnh lùng như thế cũng đủ khiến bao nhiêu thằng đực rựa muốn phạm tội.
Hạ Dật lên tiếng chào hỏi một câu, cô gái gật đầu một cái, bầu không khí giữa hai bên cũng chùn xuống.
Nhưng chỉ có cô gái im lặng mà thôi, xung quanh Hạ Dật lại có vẻ khá ồn ào. Mấy cô phục vụ liên tục đi qua đi lại bên cạnh Hạ Dật, hết châm nước rồi lại hỏi cậu ta có cần gì hay không.
Hai mắt của bọn họ cứ dán chặt vào mặt Hạ Dật, sau khi Hạ Dật mỉm cười đáp lễ thì họ lại càng hưng phấn hơn.
Ông khách béo bên cạnh phải ấn chuông đến ba lần mới có phục vụ nhăn nhó đi qua.
Nhìn Hạ Dật bắt đầu nói cười vui vẻ với mấy cô phục vụ, cô gái kia bắt đầu tức giận, đập mạnh xuống bàn: “Chúng tôi không cần phục vụ gì cả, các cô làm ơn tránh ra được không?”
Mấy cô phục vụ kia lập tức xấu hổ, rối rít lảng đi.
Lúc này chỉ còn lại Hạ Dật và cô gái kia mà thôi.
Khi Hạ Dật định hỏi gì đó thì cô gái đột nhiên nói: “Một tháng ba mươi nghìn, anh thấy sao?”
Ba mươi nghìn? Tiền lương á?
Hóa ra đây là chủ của mình ư? Nhưng sao lại trẻ thế này? Làm mình còn tưởng đây là em gái của thân thể này ấy chứ!
Một tháng ba mươi nghìn đã là cao lắm rồi, phần lớn mọi người nai lưng ra làm công cả đời cũng không nhận được nhiều như thế.
Tiền nong thì ổn cả, nhưng điều Hạ Dật lo lắng nhất chính là mình không có kỹ năng tương xứng với mức lương này, vì nguyên thân chẳng để lại chút ký ức nào cho cậu ta cả.
Thế này thì dù có nhận việc cũng sẽ bị đuổi cổ mà thôi.
Cô gái còn tưởng rằng Hạ Dật muốn làm giá nên nhíu mày: “Một trăm nghìn! Mỗi tháng một trăm nghìn!”
Hạ Dật lại càng rục rịch hơn, cậu ta biết rõ tìm được một việc làm có đãi ngộ và lương cao không dễ chút nào.
Cậu ta bèn hỏi lại: “Có thể cho tôi hỏi là mình phải làm những gì được không?”
“Không cần làm gì cả!”
Không cần làm gì cả? Không làm gì mà được đến một trăm nghìn á, trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như thế, không phải là lừa đảo đấy chứ!
Cô ta định lừa mình để lấy nội tạng à?
Cô gái cũng cảm thấy những lời mình nói ra không ổn lắm nên đổi giọng: “Đám trai bao khác làm cái gì thì anh làm cái đấy!”
Hóa ra là làm trai bao!
Đợi đã, trai bao?
Nhìn cô gái ở trước mặt, Hạ Dật bắt đầu cảm thấy tim mình nhói lên: Nguyên thân, tôi thật không ngờ cậu lại là người như thế! Cậu đúng là – đỉnh vãi nồi!
Nhất định là ông trời đã nghe được nguyện vọng của mình nên mới đưa mình tới trên người một cậu trai bao sắp sửa gặp một nữ đại gia xinh đẹp thế này, đây chính là ý nghĩa trong lần xuyên việt này của mình!
“OK!” Hạ Dật đáp ngay tắp lự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...