Ánh nắng ấm áp của bình minh chiếu sáng toàn bộ thành thị.
Lúc này bảo vệ của biệt thự Hưng Diệp nhìn thấy một chiếc xe thể thao có logo hình cây đinh ba đang dừng trước cửa, cổng lớn này có hệ thống camera nhận diện biển số xe nên rất nhanh đã mở cửa cho chiếc xe này đi vào.
Nhưng bảo vệ sau khi nhìn vào ghế lái bên trong xe, thì lại phát hiện người lái không phải cô gái tính cách dịu dàng, luôn trốn ở trong nhà rất ít xuất hiện.
Mà lại là một tên đàn ông sắc mặt trắng bệch, nhìn vô cùng quỷ dị.
Nhưng bảo vệ cũng biết tên đàn ông này, lúc trước hắn cùng xuất hiện với vị đại tiểu thư nhiều lần, thậm chí còn từng ngủ lại.
Chỉ có điều nhìn những bộ quần áo mà tên này đang mặc, rõ ràng tất cả đều là hàng chợ trời, nhìn đã biết hắn không phải loại giàu có gì.
Vậy hắn làm thế quái nào mà vẫn có thể dụ dỗ được một tiểu phú bà xinh đẹp như vậy?
Bảo vệ có chút lắc đầu ngao ngán khi nghĩ đến chuyện này, đưa mắt nhìn con xe thể thao có gắn cái đinh ba từ từ rời đi, lúc này này mới hừ nhẹ một tiếng: “Loại bám váy đàn bà, có cái gì hơn người cơ chứ?”
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng hắn vẫn không thể khống chế nổi cái cảm giác khó chịu đang cuộn trào trong nội tâm.
Cái cảm giác này giống như một buổi sáng đẹp trời, thay vì ăn sáng bằng một tô cháo lòng với cút rượu đế thơm ngon, thì ngươi lại bị người ta nhét cả kí chanh vừa chua vừa chát vào mồm vậy.
Miệng ngoài nói đến đây, trong lòng tên bảo vệ lại nghĩ thầm: “Thằng đó có cái gì tốt cơ chứ? Trừ việc cao một chút, đẹp trai một chút, cộng với tuổi vẫn còn khá trẻ ra…Hắn ta có cái gì tốt cơ chứ? Thế giới này còn tí công bằng nào không? Loại người như vậy mà vẫn cua được cô bạn gái đại gia, đang ghét!”
Dương Húc Minh đương nhiên không chú ý tới suy nghĩ của tên bảo vệ này.
Mà quả thật hắn cũng không rảnh để quan tâm.
Sau khi đậu xe ở trước cửa nhà, hắn liền bước xuống đi qua bên ghế phụ, giúp Ứng Tư Tuyết mở cửa xe ra.
Lúc này hai cánh tay của nàng đều được băng bó treo ở trước ngực, hai cục bột to tướng được sợi dây luồn qua treo ở cổ, nhìn vừa thương vừa buồn cười.
Nhưng cô lại không hề buồn bã chán nản, người lại còn cười nói vui vẻ, trêu chọc Dương Húc Minh.
“Em đột nhiên nghĩ đến một việc.
Bây giờ anh có thể đút cho em ăn, nhưng lúc thay quần áo với đi vệ sinh thì phải làm sao bây giờ? Ai sẽ đến giúp em đây?”
Dương Húc Minh trợn mắt: “Không phải em còn có một chân sai vặt cao cấp là hư giả thế giới sao? Kêu nó ra làm đi.
Thời điểm này rất thích hợp để cái phân thân đó phát huy tác dụng đấy
Ứng Tư Tuyết xì một tiếng, có chút thất vọng nói: “Cái loại đầu gỗ như anh, thật không biết chiều chuộng phụ nữ tí nào cả.”
Hai người xuống xe, đóng cửa lại rồi đi thẳng đến cửa chính của biệt thự.
Ứng Tư Tuyết nói: “Anh còn không nhanh đi kiểm tra tình hình của Lý Tử à? Không phải anh bảo trạng thái cô ấy hiện tại đang gặp nguy hiểm sao?”
Dương Húc Minh lắc đầu: “Có gấp cũng không giải quyết được vấn đề, nếu có chuyện gì với cô ấy thì nó đã xảy ra từ sớm rồi, bây giờ gấp cũng vô dụng.”
Hắn mở cửa, chờ Ứng Tư Tuyết vào trước rồi mới vào.
Sau đó nói: “Em ở dưới này ngồi nghỉ tí đi, anh chạy lên xem thế nào đã.”
Ứng Tư Tuyết nhún vai, không có ý kiến.
Thế là Dương Húc Minh đi thẳng lên lầu.
Khi hắn đi đến cửa căn phòng của Lý Tử, cánh tay nắm vào chốt cửa bắt đầu tun run.
Mặc dù lúc nãy nói rất mạnh miệng, nhưng cũng chỉ cố làm ra vẻ thôi.
Từ lúc biết Lý Tử rất có khả năng gặp nguy hiểm, trong lòng hắn liền bị sự lo sợ bao phủ, hắn hận không thể ngay lập tức lao về bên cạnh Lý Tử để kiểm tra tình hình.
Nhưng hắn không thể.
Hắn nhất định phải đưa Ứng Tư Tuyết đến bệnh viện chữa trị, rồi chở nàng về.
Cũng may vết thương của Ứng Tư Tuyết không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần là có thể hồi phục như cũ.
Nếu cô mà bị nặng hơn, Dương Húc Minh có lẽ sẽ càng cảm thấy áy náy hơn.
Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh cố găng bình tĩnh trở lại, bỏ qua mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Cách bố trí căn phòng này vẫn giống như lúc hắn chưa rời đi.
Cái thùng gỗ đang đựng Lý Tử vẫn nằm lặng lẽ ở giữa phòng, nắp thùng đóng kín, bên trên còn có mấy sợ dây thừng trói lại.
(truyện được dịch tại Bạch Ngọc Sách) Thấy cảnh này, Dương Húc Minh lần nữa hít sâu một hơi, tiến lại, tháo bỏ đoạn dây thừng trên thùng gỗ, cuối cùng mới từ từ nhấc nắp thùng lên.
Bên trong lúc này, cái hỗn hợp như keo dính màu đỏ lúc trước đã trở nên trong suốt, chỉ còn một màu hồng nhạt, không còn cảm trở ánh nhìn nữa.
Dương Húc Minh thậm chí có thể nhìn xuyên qua chất keo này thấy được đáy thùng.
Nhưng nà hắn không nhìn thấy Lý Tử.
Đúng vậy, hắn không nhìn thấy Lý Tử đâu cả.
Cô gái đáng lẽ còn đang ngủ say bên trong thùng gỗ lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ trong thùng gỗ, ngoại trừ cái thứ dính như keo màu hồng nhạt ra thì chẳng còn cái gì.
Không có Lý tử.
Dương Húc Minh còn tưởng mình bị hoa mắt.
Hắn vội vàng dụi mắt rồi nhìn lại, nhưng bóng dáng Lý Tử trong thùng vẫn không thấy đâu.
Điều này khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn theo bản năng nhìn về bốn phía.
Nhưng cả căn phòng vẫn giống hệt như trước, không có thay đổi nào.
Không có cô gái đang trốn trong góc thăm dò hắn, lại càng không xuất hiện một Lý Tử khôi phục lành lặn đột nhiên nhảy ra chỉ vào hắn cười hi hi ha ha vì đã bị lừa.
Lý Tử cứ như vậy biến mất, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Dương Húc Minh nắm chặt tay thành một nắm đấm.
Cúi đầu, biểu lộ vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Lý tử thật sự đã bị hắn hại chết.
Nhưng cái cảm giác tuyệt vọng này mới chỉ vừa xuất hiện, đã bị tiếng kêu sợ hãi của Ứng Tư Tuyết dưới lầu đánh tan.
“Dương Húc Minh!”
Trong giọng nói của Ứng Tư Tuyết còn tràn ngập sự sợ hãi khó tin.
“Anh mau xuống đây mà xem này!”
Nghe được âm thanh này, trong lòng Dương Húc Minh bỗng cháy lên một tia hi vọng.
Hắn vội vàng lao thẳng ra cử phòng, sau đó trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống phòng khách, ngay cả cầu thang cũng không thèm đi.
Nhìn thấy Ứng Tư Tuyết đang ngồi trên ghế sa lon với vẻ mặt hốt hoảng, hắn lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Em nhìn thấy Lý Tử à?”
Dương Húc Minh vô cùng kích động.
Mà Ứng Tư Tuyết nhìn thấy bộ dạng hoảng hồn này của hắn thì lại chần chờ mấy giây, sau đó chỉ về cái điện thoại trên bàn, nói: “Cái điện thoại di động này lúc trước em từng dùng, đáng lẽ nó phải nằm ở ngăn kéo trong tủ quần áo mới đúng…Mà dưới điện thoại hình như còn có một tờ giấy.
Dương Húc Minh vội vàng cúi đầu, đúng thật là có một cái điện thoại cũ đang nằm trên bàn.
Có một tờ giấy đang bị đè bên dưới, nhưng không nhìn rõ viết cái gì.
Hắn cầm điện thoại di động lên, lúc này mới thấy rõ hàng chữ viết trên giấy - Gửi Dương Húc Minh.
Dương Hú vô cùng quen thuộc cái kiểu chữ viết xinh đẹp đầy mạnh mẽ này.
Hắn kinh ngạc nhìn tờ giấy, sau đó có chút mờ mịt nhìn cái điện thoại: “Lý tử cho anh cái điện thoại này?”
Ứng Tư Tuyết có chút khó nói, hỏi: “Anh không tìm thấy Lý Tử à?”
Dương Húc Minh nhẹ gật đầu.
Ứng Tư Tuyết thở dài, nhìn về cái điện thoại trong tay Dương Húc Minh nói: “Vậy rất có thể cô ấy lưu lại một vài thứ gì đó cho anh trong cái điện thoại này.”
Ánh mắt hai người lúc này đều dừng lại trên cái máy điện thoại.
Dương Húc Minh bật nguồn điện thoại, sau đó mở khoá màn hình.
Sau một hồi loay hoay thì mới mở được album ảnh, nhìn thấy có một video mới được quay.
Bên trong video là một cô gái có làn da trắng bệch như xác chết, đang ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...