Trong khoảnh khắc tảng đá bay đến này, bản thân Ứng Tư Tuyết đứng mũi chịu sào, biểu hiện có chút cứng đờ.
Nhìn từ góc độ của nàng, thì bản thân mình giống như đang đứng trên đường ray, phía trước đang có một đoàn xe lửa lao thẳng đến đâm mình vậy.
Bóng tối tử vong đang dần dần hiện ra trong lòng nàng.
Mặc dù rất muốn tránh sang một bên, nhưng tốc độ bay đến của tảng đáng khiến nàng cảm thấy không có cách nào tránh né.
“Ầm!”
Tảng đá to như đầu tàu nện thẳng xuống mặt đất, lăn lộn hai vòng sau đó cày xới vô số đất đá bùn đất rồi đâm thẳng vào vách đá bên cạnh mới nằm im.
Ứng Tư Tuyết đứng trong sơn động, biểu lộ cứng đờ, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi.
Mới vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng nàng đứng im không hề né tránh tảng đá, vì sao…
Giọng nói âm trầm của Ngô Tiểu Tùng bỗng chốc vang lên:
“Hư hoá năng lực ư? Xem ra năng lực tên đồng bọn đang núp trong bóng tối của mày là hư hoá.”
“Khiến thân thể hư hoá, còn có thể hư hoá cả những mục tiêu đang còn sống…Chẳng trách hắn không chịu xuất hiện.
Lúc này có lẽ hắn đang trốn ở một chỗ nào đó trong sơn động, hoàn đoàn đem bản thân dung nhập vào trong không gian, chờ đợi cơ hội ám toán tao.”
“Nhưng làm gì có cái chuyện đó? Bằng vào tốc độ phản ứng của tao, trong nháy mắt khi sóng xung kích được tạo thành do địa lôi phát nổ xuất hiện, thì liền khiến toàn bộ khu vực đông kết lại.
Tốc độ bom nổ còn không nhanh bằng tao, thì chỉ cần hắn từ trạng thái hư hoá xuất hiện, nháy mắt một cái tao có thể bóp hắn tan thành mảnh vụn.”
Ngô Tiểu Tùng gầm lên giận dữ, trong sơn động kích thích vô số tiếng vang.
Kẻ địch lần này khiến nó cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì mặc dù đối phương không có cách nào làm tổn thương đến nó, nhưng đồng thời nó cũng không thể làm gì được đối phương.
Đối với một ác quỷ có cảm xúc oán hận sôi trào như nói mà nói, đây chính là khiêu khích không thể chịu đựng được.
Ứng Tư Tuyết sau khi nghe được những lời của Ngô Tiểu Tùng, lập tức hiểu được những chuyện vừa xảy ra.
Hoá ra ngay lúc tảng đá sắp đập trúng vào nàng, Dương Húc Minh đã phát động năng lực, biến nàng trở thành hư vô, khiến tảng đá xuyên qua cơ thể nàng.
Vậy năng lực Dương Húc Minh thức tỉnh chính là hư hoá sao?
Nhưng mặc dù cứu được nàng, Dương Húc Minh lại hoàn toàn để lộ năng lực ra ngoài ánh sáng.
Ứng Tư Tuyết vô cùng lo lắng.
Nàng vô ý thức lùi lại, nhận thấy nguy cơ nguy hiểm đang đến gần.
Bởi vì sau khi Ngô Tiểu Tùng biết được năng lực của Dương Húc Minh, thì chắc chắn sẽ toàn lực tấn công nàng.
Trước đó Ngô Tiểu Tùng còn đang thử thăm dò, cho nên mới tung ra những thủ đoàn ôn hoà nhẹ nhàng, không hề có ý định mạnh tay giết chết.
Nhưng bây giờ sau khi nắm rõ tình hình, thứ chờ đợi nàng sẽ là một trận tập kích dày đặc như mưa rào.
Trong bóng tối, Ứng Tư Tuyết cố nén đau đớn ở hai tay, chạy như điên về phía quan tài máu cách đó không xa.
Nguyên một đám trành quỷ xung quanh quan tài nguyên bản còn đang rướn cổ hóng hớt như đang xem kịch, lúc này đều quay ra nhìn về phía nàng.
Từng tiếng kêu gào thê lương vang lên trong màn đêm, lũ tràng quỷ đang muốn cảnh cáo nàng không được tới gần.
Nhưng lúc này Ứng Tư Tuyết không còn cách nào khác, nàng nhất định phải đá mối hoạ này lại cho người à nhầm, quỷ khác.
Mà Ngô Tiểu Tùng sau khi nhìn thấy bóng lưng đang hoảng loạn, chật vật chạy trốn của Ứng Tư Tuyết thì không cách nào áp chế được nụ cười đầy hưng phấn: “Bắt đầu trốn ư? Đã ý thức được mực độ nghiêm trọng của sự việc rồi sao? Con đàn bà kia, mày rất thông minh! Mày thật sự vô cùng thông minh! Ngay khi đồng bọn của mày lộ ra năng lực, thì giờ chết của mày cũng đã đến.”
“Đáng tiếc tên đồng bọn này lại không được thông minh như mày.
Nếu tao là nó, tao hoàn toàn có thể ngồi nhìn mày chết thảm, sau đó lợi dụng khi năng lực còn chưa bị phát hiện tiếp tục ẩn nấp.
Tạo nên cảnh tượng chỉ có một mình mày đang ở trong động này, đợi đến khi kẻ địch mất cảnh giác sẽ đột nhiên xuất hiện cho hắn một kích chí mạng.”
“Nếu hắn dùng năng lực này để ám sát thì quả thật là một kỹ năng không cách nào phòng tránh được.
Cho dù ngay cả tao cũng không có khả năng giám sát bên cạnh mẹ hai bốn trên hai bốn được.”
“Nhưng thật sự đáng tiếc! Tên đồng bọn này của mày quá ngu! Loại cơ hội chỉ có một lần duy nhất như vậy còn không biết nắm bắt lấy, quả thật là thiên hạ đệ nhất ngu dốt.”
Ngô Tiểu Tùng phá lên cười đầy đắc ý.
Nó phóng thẳng đến bóng lưng của Ứng Tư Tuyết.
Trong nháy mắt ngay khi khoảng cách hai bên được rút ngắn, nó liền phát động năng lực đông kết.
Cả cơ thể Ứng Tư Tuyết bên trong khu vực đông kết lập tức cứng đờ.
Cơ thể của nàng lúc này đứng im, vẫn còn giữ tư thế đang chạy.
Khuôn mặt của nàng vẫn giữ nguyên vẻ tuyệt vọng cùng hoảng hốt trên mặt.
Sau lưng nàng, Ngô Tiểu Tùng mang theo Lưu Cúc từ từ đi tới.
Nhìn cô gái đang giữ im tư thế chạy giống như bức tượng vừa được điêu khắc trước mặt, Ngô Tiểu Tùng cười gằn nói:
“Bây giờ, có trách thì trách tên đồng bọn của mày.
Là do hắn ngu xuẩn nên mới để cái chết của mày không có chút giá trị nào.”
Nhận lấy con dao gọt trái cây từ tay của Quỷ Diện, sau đó nó giơ con dao sắc bén lên chỉ thẳng vài Ứng Tư Tuyết: “Tao sẽ không đụng vào người mày, mặc dù bây giờ tao không nghe được mày nói gì cả.
Nhưng nhìn chỉ cần nhìn cảnh mày từ từ chết đi trong đau đớn, tao lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.”
“Mày muốn dụ tao tới gần, rồi nhân lúc gần bị giết chết sẽ ném tao vào bên trong cái thế giới quỷ dị kia một lần nữa đúng không?”
“Mày hãy chết trong nỗi tuyệt vọng, đón nhận một cái chết không chút giá trị đi.”
Ngô Tiểu Tùng hung hăng nén con dao gọt trái cây về phía Ứng Tư Tuyết.
Ngay khi con dao vừa rời khỏi tay đã nhanh chóng dừng lại bởi lực đông kết trong không gian.
Khi con dao ngừng lại cũng là lúc mũi dao bén nhọn vừa vặn nằm ngay sát con mắt Ứng Tư Tuyết.
Lấy tốc độ ném ra con dao cùng lực lượng của lệ quỷ, chỉ cần gỡ bỏ đông kết thì trong nháy mắt đã có thể lập tức xuyên qua đầu Ứng Tư Tuyết, cướp đi sinh mạng của nàng.
Nó hạ tay xuống, nở một nụ cười lạnh rồi làm động tác vỗ nay nói:
“Vĩnh biệt.”
Bộp! Một tiếng vỗ tay vang giòn xuất hiện khiến lực lượng đông kết biến mất.
Con dao trực tiếp lao thẳng vào con mắt Ứng Tư Tuyết, đâm xuyên qua đầu của nàng.
"A a a a a a!”
Trong sơn động vang lên tiếng gào thét đầy thê lương của Ứng Tư Tuyết.
Nàng thống khổ kêu gào thảm thiết: “Con mắt của ta…Con mắt của ta…a.a.a.”
Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Ngô Tiểu Tùng, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi muốn nghe được tiếng kêu thảm thiết như vậy có đúng không?”
Trong nháy mắt khi một người một quỷ đối mặt với nhau, Ngô Tiểu Tùng mới nhìn thấy rõ ràng Ứng Tư Tuyết từ đầu tóc cho đến con mắt không hề bị sao cả.
Nét mặt của nó lập tức trở nên cứng đờ.
“Chuyện này không có khả năng!”
Ngay khi âm thanh này vừa vang lên, một trận gió lạnh đột nhiên xuất hiện sau lưng Ngô Tiểu Tùng.
Một nguy cơ mãnh liệt không cách nào diễn tả xuất hiện, khiến nó lập tức phát động năng lực:
“Đông kết!”
Tất cả mọi thứ xung quanh nháy mắt đều ngừng lại.
Lúc này nó mới nhìn thấy một con dao gọt trái cây sắc bén đang dừng ngay trước con mắt của mẹ nó.
Lưỡi dao bén nhọn chỉ cách một vài mi li là sẽ đâm vào mắt Quỷ Diện rồi.
Biểu hiện của Ngô Tiểu Tùng lúc này trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì con dao này bị chính nó ném đi.
Nhưng bây giờ lại bị kẻ thù sử dụng như vũ khí ném ngược trở về, hơn nữa còn sử dụng phương thức giết người giống hệt nó.
Cái này chính là một sự khiêu khích trắng trợn.
Đi nhặt con dao với vẻ mặt tối sầm, Ngô Tiểu Tùng giải trừ năng lực đông kết, lạnh lùng nhìn về bốn phía.
Lúc này nó lại nghe được tiếng cười lạnh trêu tức của Dương Húc Minh: “Tao nghe đồn mày có thể phản ứng trong khoảng thời gian không đến một giây?”
“Bất kể mày có ném bao nhiêu thanh phi đao đi chăng nữa, tao cũng có thể trong nháy mắt khiến cho phi đao không thể làm tổn thương cô ấy dù chỉ là một cọng tóc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...