Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ


Trong nháy mắt, ngay khi nhìn thấy gương mặt của bóng người đang còng lưng bên trong thế giới hoang vu ngập tràn huyết sắc này, Dương Húc Minh lập tức sững người.

Cho dù trước khi đối phương xoay đầu lại, hắn đã có suy đoán như vậy.

Nhưng mà trong nội tâm có suy nghĩ thế nào, thì khi hắn nhìn thấy một khuôn mặt giống mình như đúc, hắn vẫn không thể nhịn được cái cảm giác vô cùng quái dị và hoang đường được sinh ra trong tâm trí.

Giống như lúc bản thân đang soi gương mà nhìn thấy mình trong gương đang cử động vậy.
Cảm giác kinh hãi này khiến hắn vô ý thức nhảy dựng lên, lùi về sau mấy bước.

Khuôn mặt tràn đầy cảnh giác.
“Ngươi là ai?” Dương Húc Minh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Bóng người bên vách núi từ từ quay đầu trở lại, còng lưng tới eo, tiếp tục cúi đầu giống như đang điêu khắc thứ gì đó trước người.

Âm thanh ma sát của kim loại cắt vào mặt đá không ngừng vang lên trong thế giới hoang vu màu đỏ, khiến con người ta bất giác sợ hãi.
Bên tai Dương Húc Minh lại vang lên âm thanh của đối phương: “Ta là ai, ngươi chẳng lẽ còn không biết sao? Mục đích ngươi tới đây, không phải là vì muốn tìm ta sao?”
Bóng người đang cúi người thấp giọng, khàn khàn nói: “Đã đến tận đây, lại còn hỏi ta là ai…Ngươi muốn chống đối ta ư?”
Dương Húc Minh nhìn bóng người trước mặt, không tin vào mắt mình.

Mặc dù đối phương từ hình dáng đến khuôn mặt giống hắn như đúc, nhưng lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt.


Hắn cảm thấy mình tuyệt đối không thể có tính cách như vậy, cho dù là mảnh vỡ linh hồn của mình cũng không thể như thế này.

Chưa kể mảnh vỡ linh hồn luôn có được nhân cách cùng hình dáng bản thân, cái bản thân này sao lại giống một tên quái nhân thế?
Dương Húc Minh nghi hoặc hỏi: “Ngươi là nhân cách khác? Ngươi là mảnh vỡ linh hồn của ta sao?”
Trên vách đá, bóng người lắc đầu: “Không, ta không phải nhân cách khác của ngươi, cũng không phải mảnh vỡ kinh hồn của ngươi.

Ta chỉ là một nửa bị thiếu mất của ngươi…Ừ thì từ góc độ nào đó nhìn kĩ thì cũng có thể nói là mảnh vỡ linh hồn.”
“Năng lực của Ứng Tư Tuyết là triệu hồi ra một quỷ ảnh trắng bệch.

Đó là năng lực thuộc về nàng, do nàng thức tỉnh.”
“Mà ngươi vốn dĩ cũng có một năng lực tương tự, chỉ là bị người khác cắt đi mà thôi.”
Cánh tay của bóng người dương như đang tăng tốc độ điêu khắc.

Giống như thời gian đã không còn nhiều, nhất định phải làm xong đồ vật ở trong tay.

Nó nói: “Nếu như ngươi thức tỉnh năng lực của người dẫn đường, có lẽ bản chất của năng lực đó chính là ta.”
“Nói nãy giờ như vậy, đoán chừng ngươi nghe cũng không hiểu lắm.


Đương nhiên, ngay cả ta cũng không hiểu hoàn toàn.

Dù sao, dựa theo bản chất thì ta chính là một bộ phận của ngươi, giống như tay hoặc chân, hoặc có thể coi như một bộ phận kéo dài, nếu ngươi không hiểu thì ta chắc chắn cũng chẳng hiểu.

(Định mệnh, hai đứa tụi bây không hiểu mà bắt thằng dịch truyện và người đọc phải hiểu à?)
“Bất quá bởi vì tình trạng tương đối đặc thù, cho nên ta mới ở lại chỗ này giúp ngươi bảo tồn một vài ký ức tương đối trọng yếu.

Đây đều là ký ức bị thiếu của ngươi, nếu như hoàn toàn khối phục, đối với bản thân ngươi sẽ là một sự kích thích qua lớn.

Cho nên cho dù ta biến mất, có ngươi bù đắp, những ký ức này cũng sẽ từ từ trở về.

Nếu như cùng một lúc ồ ạt trào ra, chắc chắn ngươi sẽ điên lên mất.”
“Cho nên quá trình khôi phục những kia ức này, phải được tiến hành từ từ theo thời gian.

Tất nhiên, mặc dù ký ức không lập tức khôi phục, nhưng ngươi sẽ lập tức có lại được năng lực vốn có của chính mình.”
“Nếu có thể khôi phục được sức mạnh, ngươi chắc chắn có thể đối phó được với con lệ quỷ ở bên ngoài.

Cái tên đó gọi là Ngô Tiểu Tùng nhỉ? Mặc dù rất lợi hại, nhưng năm đó hình như vẫn bị ngươi đánh bại một lần, bây giờ đánh lại chắc chắn cũng có thể làm được.”

Nói đến đây, bóng người lại chậm chạp còng xuống, hai tay lại tăng tốc độ điêu khắc.
Nghe được lời nói khàn khàn chậm chạp này, Dương Húc Minh cảm thấy có chút không đúng: “Ngươi biết Ứng Tư Tuyết? Lại còn biết cả Ngô Tiểu Tùng?”
Bóng đen lúc này vẫn cúi thấp chẫm rãi nói: “Tất nhiên, ta là một nửa của ngươi, kí ức chúng ta tương thông với nhau.

Mỗi khi ngươi chìm vào giấc ngủ, tất cả những chuyện ngươi trải qua vào ban ngày sẽ xuất hiện và lưu lại trong trí nhớ của ta.

Cho nên tất cả kí ức của ngươi, bao gồm những chuyện đã quên hay nhớ rõ, ta đều biết hết.”
“Nhưng mà sau này khi chúng ta hợp lại với nhau, những chuyện vừa rồi sẽ biến mất, ngay cả sự tồn tại của ta ngươi cũng sẽ quên sạch.

Kí ức của ngươi sẽ chỉ nhớ bản thân đã bước qua Huyết Môn tiến vào thế giới này, tìm được đồ vật đã đánh mất.

Về phần đồ vật đó là cái gì, hình dáng ra sao, ngươi sẽ không nhớ tới.”
“Ý nghĩa tồn tại duy nhất của ta, chính là để bổ sung bộ phần đã mất của ngươi, khiến bản thân ngươi chính thức hoàn chỉnh.”
Bóng người lưng còng bình tĩnh nói, nhưng động tác trong tay càng ngày càng kịch liệt.

Âm thanh dao khắc trên hòn đá càng lúc càng lớn.

Dương Húc Minh nhíu mày hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
Hắn vô ý thức tiến về phía trước một bước.

Nhưng bóng người bên vách núi liền mở miệng: “Xin đừng tới đây.”
Bóng người chậm rãi nói, âm thanh đờ đẫn bình tĩnh không có tình cảm: “Đây là chuyện ngươi bắt buộc phải làm, tạm thời ngươi không được đến gần.


Mặc dù kí ức tất cả những chuyện ngươi đã trải qua ở đây đều sẽ biến mất, mà những chuyện ta làm lúc này cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng đây là bản năng của ngươi muốn ta phải làm như vậy.”
“Không cần gấp, bây giờ ngươi có vấn đề gì thì có thể hỏi ta.”
“Mặc dù những ký ức này không được lưu lại, nhưng những đáp án của vấn đề này lại vẫn có thể lưu lại ở trong lòng ngươi.”
Những lời nói của bóng người lưng còng khiến Dương Húc Minh ngừng lại, không tiếp tục tiến tới nữa.
Cũng không phải hắn bị lời nói của đối phương thuyết phục, mà là sau khi đối phương mở miệng, hắn đột nhiên cảm thấy đấy chính là ý muốn phát ra từ nội tâm của mình, hắn thật sự không thể đi qua lúc này.

Bởi vậy hắn đứng im tại chỗ trầm mặc mấy giây, hỏi: “Còn bao mâu nữa ngươi mới xong?”
“Rất nhanh, sẽ không chậm trễ thời gian ra ngoài cứu người của ngươi.”
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói bản thân là năng lực kéo dài của ta…Nói cách khác, bảy năm trước ta đã thức tỉnh năng lực của người dẫn đường, còn đánh bại Ngô Tiểu Tùng?”
"Không sai.”
"Vậy tại sao ngươi lại bị phân chia đến đây, một mực ở chỗ này?”
“Bởi vì mệnh cách của ngươi khiến ngươi thức tỉnh năng lực quá đáng sợ, cường đại đến mức độ không thể khống chế.

Cho nên cha ngươi mới tìm nữ quỷ trong quan tài máu từ bên ngoài về, lợi dụng lực lượng phong ấn oán hận của nàng để mở ra huyết môn, sau đó đem ta đặt ở chỗ này, lại lợi dụng lực lượng của huyết hà bỉ ngạn ngày đêm không ngừng suy yếu ta.”
“Dựa theo kế hoạch của hắn, đợi đến khi ta trở nên nhỏ yếu thì có thể lập tức rời khỏi đây, trở lại thế giới thực hợp nhất lại với ngươi, lúc đó ngươi sẽ lại khôi phục hoàn chỉnh như trước.”
“Mà bây giờ ngươi đến sớm, mặc dù khác sớm dự kiến một chút nhưng thời gian bảy năm cũng đủ để đem phần lực lượng này hao mòn đi rất nhiều.

Mà bản thân ngươi đã vượt qua rất nhiều kiếp nạn, ý chí cùng tinh thần đều được rèn luyện đề cao, trưởng thành hơn rất nhiều.

Bây giờ dù ngươi có lấy lại lực lượng cũng không mất khống chế như trước nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui