“Ố? Người quen đây mà?”
Giọng nói của Ngô Tiểu Tùng vang lên sơn động tăm tối.
“Từ Cửu Giang đến Lục Bàn Thuỷ.
Tao không nghĩ chúng mày lại mò tới tận đây đấy.
Muốn chết đến như vậy à? Bu như ruồi, âm hồn bất tán, đến tao cũng phải có lời khen ngợi đấy.
Từ điểm này có thể nói, chúng mày cũng rất lợi hại.”
Giọng nói của Ngô Tiểu Tùng mang theo một chút kinh ngạc: “Vất vả lắm mới thoát được, thế mà bây giờ lại tự vác xác đến trước mặt tao? Xem ra chúng mày cũng không biết quý trọng tính mạng của mình cho lắm nhỉ?”
Lời này của Ngô Tiểu Tùng khiến sắc mặt Ứng Tư Tuyết có chút khó coi.
Bởi vì nàng phát hiện được trước mặt của mình bây giờ lại chẳng có một con trành quỷ nào.
Mới vừa nãy vẫn còn mấy trăm con trành quỷ kêu la thảm thiết chạy vọt qua trốn sau lưng nàng.
Bây giờ quay đầu nhìn lại thì phát hiện bọn chúng không ngồi xổm thì cũng nằm sấp trốn ở sau tảng đá lớn phía xa.
Đến khi nàng chiếu ánh đèn pin về hướng đó mới phát hiện ra ở sau lưng táng đá kia, vậy mà lại có một cỗ quan tài huyết hồng lẳng lặng nằm ở đó.
Những con trành quỷ này đang trốn xung quanh quan tài, vừa giống như bảo vệ quan tài máu, vừa như muốn tìm kiếm được sự che chở từ quan tài.
Mà cái quan tài được giấu sau tảng đá này lại nằm thẳng tắp cách cái ao máu nhỏ mà Dương Húc Minh đào lên không quá mười mét.
Mé nó! Mình mù cmnr.
Gần như vậy mà nãy giờ cũng không thấy?
Ứng Tư Tuyết xạm mặt lại.
Chẳng trách cái lúc Dương Húc Minh đào hố, toàn bộ đám trành quỷ đều ngồi xổm ở bốn phía giám thị.
Hoá ra là quan tài máu ở gần đó, bọn quỷ làm vậy vì muốn bảo vệ quan tài máu, đồng thời khiến hai người Ứng Tư Tuyết không dám tuỳ tiện lại gần.
Cho nên quan tài máu cách bọn họ gần như vậy mà vẫn không có phát hiện ra.
Hiện tại tất cả trành quỷ đều trốn ở phía sau lưng Ứng Tư Tuyết, trước mặt nàng không còn lấy một con.
Cả người hoàn toàn nằm trong tầm mắt của Ngô Tiểu Tùng.
Khuôn mặt giật giật giơ đèn pin đang cầm ở tay lên chiếu về phương hướng phát ra âm thanh của Ngô Tiểu Tùng.
Từng tia sáng có lực xuyên thấu mạnh của đèn pin chiếu được bóng người trong màn đêm.
Đó là một phụ nữ trung niên đang che mắt, không để ánh đèn chiếu vào mắt mình.
Người phụ nữ này chính là Lưu Cúc hoặc gọi là Quỷ Diện.
Người nuôi quỷ cuối cùng ở Cửu Giang.
Mà trong bóng tối sau lưng mụ ta lại giống như có một bóng đen của đàn ông.
Chỉ có điều ánh đèn pin không cách nào soi sáng được đối phương.
Nhưng Ứng Tư Tuyết cũng không cần nhìn rõ, dù sao tên kia từ dáng dấp đến năng lực thế nào nàng đều hiểu rõ.
Nhưng cũng chính vì chuyện này nên nụ cười trên mặt nàng mới có chút cứng đờ.
Nàng lặng lẽ liếc huyết trì bên người một chút, nơi đó vẫn chưa có phản ứng gì.
Dương Húc Minh bây giờ vẫn không có ra.
Thấy cảnh này, trong lòng Ứng Tư Tuyết cười khổ.
Một mình đối mặt với con ác quỷ kinh khủng này, trên mặt nàng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Cái này…Thật ra em chỉ vô tình đi ngang qua thôi…Tùng đại ca, hay anh tha cho em một con đường sống đi?”
Ứng Tư Tuyết chậm rãi lùi lại, vừa cười vừa nói một cách lúng túng: “Anh nhìn xem, chúng ta trước nay cũng không thù không oán, lần này anh tới đây chủ yếu là vì tìm nữ quỷ phiên phức Mộ Dung Ngọc này đúng không?”
“Làm người thì phải chuyên nghiệp.
Nếu anh đã có một mục tiêu, vậy thì phải tận tâm hoàn thành ước mơ của mình mới đúng.
Thay đổi thất thường cũng không phải là một thói quen tốt, nếu chẳng may thời điểm anh đang đối phó em, nữ quỷ trong quan tài lại nhảy ra đánh lén, chăng phải anh sẽ rất thiệt thòi sao?”
“Anh cùng cô ta có thù oán sâu đậm như vậy, còn làm hại anh tàn cửa nát nhà, không giống người cũng chẳng giống quỷ.
Nếu không phải do Mộ Dung Ngọc, thì với thực lực của anh, em tin tưởng anh nhất định có thể tìm được một công việc rất tốt, đạt được rất nhiều công lao to lớn, bước lên một cuộc sống giàu sang phú quý bao người mơ ước, có thể giúp mẹ anh thoát khỏi cuộc sống đau khổ mệt mỏi.
Nhưng tất cả bời vì Mô Dung Tuyết, báo hại mọi người huynh đệ tương tàn, chia rẽ mẹ con, cô ta chẳng phải là loại người ghê tởm nhất sao? Em rất muốn giúp anh Tùng giết chết con đàn bà độc ác này.”
“Cổ nhân từng nói quân tử báo thù không để lâu.
Nay Tùng ca đã trở về thì nên lập tức lôi cổ nữ quỷ đang ghét đang nằm trong quan tài ra ngoài giết chết, nghiền xương thành tro, anh thấy có đúng không?”
Ứng Tư Tuyết lúng túng cười, chậm rãi lui dần về phía huyết trì, cẩn thân duy trì khoảng cách với Ngô Tiểu Tùng, phòng ngừa tên điên này đột nhiên xông lại.
Dù sao năng lực của tên này bao trùm phạm vi năm mươi mét, cho dù bên trong là lệ quỷ thì đó vẫn là một phạm vi kĩ năng vô cùng đáng sợ.
Diện tích rộng, thực lực mạnh, năng lực thì như hack, gia hoả này quả nhiên có năng khiếu làm boss cuối trong anime.
Cho dù là thời điểm đối mặt với nữ quỷ trong quan tài máu, Ứng Tư Tuyết cũng chưa từng có cảm giác bất an cùng vô lực như thế này.
Chỉ dựa vài một mình nàng thì khẳng định đánh không lại Ngô Tiểu Tùng.
Mà cái tên này đến đây lại lặng yên không một tiếng động…Rõ ràng nàng đã chộn địa lôi ở cửa động rồi cơ mà? Không nổ sao?
Ứng Tư Tuyết có chút khẩn trương.
Mà Ngô Tiểu Tùng nhìn thấy cô gái này chầm chậm lui lại, hắn nở nụ cười lạnh: “Đi ngang qua? Xưa nay không thù oán? Mày đang đùa đấy à? Đi ngang qua mà lại ở bên trong cái động đá vôi dưới lòng đất này sao? Người bình thường đến đây phải mệt bở cả hơi tai.
Còn cái mớ địa lôi chôn ngoài cửa hang nữa, là tác phẩm của mày đúng chứ?”
“Mày biết rõ tao sẽ đến nơi này nên mới cố ý chôn địa lôi trên đường đi của bọn tao.
Nói về ác độc thì mày cũng không kém so với Mộ Dung Ngọc bao nhiêu đâu.”
Sắc mặt Ứng Tư Tuyết có chút khó coi.
Gia hoả này thế mà biết sự tồn tại của địa lôi? Nói cách khác, vận khí của Quỷ Diện cũng chửng tốt đẹp gì, vừa né được quả địa lôi này thì lại dẫm phải quả địa lôi khác, nhưng đều được Ngô Tiểu Tùng bảo vệ.
Gia hỏa này mạnh như vậy sao?
Ứng Tư Tuyết khó có thể tin.
Ngô Tiểu Tùng thấy được biểu lộ của nàng, cười lạnh nói.
“Nhìn vẻ mặt này của mày..
Quả nhiên, những địa lôi kia do mày chôn.”
“Nhưng để mày thất vọng rồi, muốn dùng địa lôi nổ chết mẹ tao sao? Mơ đi cưng! Dựa vào tốc độ phản ứng cùng sự chính xác của ta cũng đủ để đông kết tất cả những quả địa lôi sắp nổ trong vòng năm mươi mét, phá huỷ tất cả mấy cái đồ chơi mày đặt sẵn.
“Mấy quả địa lôi của mày đều đã bị tao biến thành mảnh vụn, ngay cả cơ hội phát nổ cũng không có.”
Nghe được những lời này nhưng khuôn mặt Ứng Tư Tuyết vẫn không có biểu cảm gì.
Cái tốc độ phản ứng cùng độ chính xác này giống hệt một sứ giả thế thân.
Nàng chỉ có thể thờ dài rồi nói: “Cũng tốt, nếu đã như vậy thì giữa chúng ta không còn gì để nói.” Nàng liếc quan tài máu cách đó không xa: “Tiểu thư Mô Dung Ngọc có muốn cùng ta kề vai chiến đấu không? Mặc dù trước đây chúng ta cũng có chút không hài hoà, nhưng lúc này chúng ta lại có chung một kẻ thù.”
“Tên Ngô Tiểu Tùng này cùng chúng ta đều có mâu thuẫn không thề hoà giải.
Mà giữa ta và cô lại chưa đến mức không chết không thôi…Cô cảm thấy liên thủ như thế nào?”
Trong bóng tối, Ứng Tư Tuyết đưa ra đề nghị như vậy.
Trong ánh mắt loé lên dư quang len lén nhìn về huyết trì đang yên tĩnh bên cạnh, trong nội tâm có chút nôn nóng.
“Dương Húc Minh đáng chết, đến bao giờ anh mới chịu tỉnh lại? Còn không nhanh lên thì lát nữa anh cũng chỉ có thể nhặt được xác của em thôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...