Băng lãnh...!Ác hàn...!
Cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời đang lan khắp cơ thể Dương Húc Minh.
Hắn cảm thấy ngay cả linh hồn cũng muốn đông cứng.
Sự lạnh lẽo không cách nào diễn tả, cơ thể lúc này chỉ muốn run lên.
Nhưng điều quỷ dị nhất là lúc này hắn phát hiện cơ thể của mình vô cùng nặng nề, không hề nghe theo mệnh lệnh từ não bộ.
Ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Hắc ám tĩnh mịch bao trùm khắp bốn phía.
Hắn cảm thấy mình giống như rơi vào bên trong một vực sâu vô tận, không với được lên trên cũng không cảm giác được mặt đất, chỉ cảm thấy cơ thể giống như không ngừng rơi xuống.
Cảm giác này hắn giống như đã từng trải qua.
Trong trí nhớ của hắn lại hiện về lần hắn sử dụng biện pháp hồn tiền hiển thánh để thức tỉnh năng lực.
Cảm giác lúc này giống y hệt lần đó.
Dương Húc Minh có chút mờ mịt.
Trong vô thức, tay của hắn bỗng nhiên bị xiết chặt.
Có thứ gì đang cố gắng bắt lấy hắn.
Ngay sau đó, cái tay thứ hai, cái tay thứ ba, cái thứ tư...Cánh tay Thứ không biết bao nhiêu xuất hiện.
Trong bóng tối xung quanh hắn, vô số cánh tay giống như đang vươn đến điên cuồng muốn xé rách cơ thể của hắn.
Bên tai vang lên vô số âm thanh oán độc căm hận.
Những âm thanh này giống như đang muốn giữ hắn lại, cơ thể đau đớn kịch liệt, so với lần trước còn mạnh mẽ kinh khủng hơn.
Hắn cảm giác thân thể của mình gần như sắp bị những cánh tay này xé nát.
Lần trước thời điểm hồn tiền hiển thánh, những cánh tay này rõ ràng sẽ rất nhanh buông tha, cũng không khiến hắn đau đớn kịch liệt như vậy.
Nhưng lần này lại khác, Dương Húc Minh cảm giác thời gian trôi cả cả thế kỷ.
Cơn đau không thể nói thành lời, linh hồn cũng gần như xé nát, để hắn muốn ngất đi.
Nhưng hắn không tài nào ngất được.
Những cánh tay đang điên cuồng này giống như có hận ý vô cùng kinh khủng đối với một người sống như hắn.
Tiếng gào thét oán độc đầy căm thù không ngừng vang lên bên tai, giông như là âm thanh của toàn thế giới đều chui thẳng vài đầu hắn khiến Dương Húc Minh cảm nhận nỗi dày vò vô tận.
Sau khi loại tra tấn này ngừng lại, Dương Húc Minh hoài nghi có phải mình đã trải qua trăm vạn năm, những cánh tay khủng khiếp kia mới từ từ biến mất.
Cuối cùng hắn một lần nữa trở lại không gian đen kịt, thân thể vẫn không ngừng hạ xuống.
Cảm giác mất trọng lượng tạo cho người ta một nỗi nỗi sợ âm ỷ.
Trong lòng hắn có một dự cảm cơ thể mình đang đến rất gần một đồ vật kinh khủng hoặc là đang đi đến một thế giới khủng khiếp, nội câm càng lúc rối loạn.
Cuối cùng Dương Húc Minh đụng đáy.
Một tiếng nhỉ trầm đục, lưng của hắn chạm đến mặt đất.
Hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi.
Hắn giống như rơi thẳng vào một bụi hoa, trong mũi lập tức ngửi được tất cả đều là mùi thơm.
Dương Húc Minh chậm rãi mở mắt, từ từ ngồi dậy.
Dưới bầu trời một màu đỏ máu, hắn đang ngồi trong một bụi hoa.
Đoá hoa màu đỏ ngòm, tràn ngập thế giới này.
Hướng đến điểm xa nhất mà mắt có thể nhìn được thì hắn giật mình phát hiện, tất cả đều là loại hoa huyết hồng yêu dị này.
Thạch toán hoa...!Hoặc là nói Bỉ Ngạn Hoa? Mạn châu sa hoa?
Dương Húc Minh chậm rãi đứng lên, nhìn căm chú tất cả những thứ trước mặt, nhíu mày.
Ở một nơi cách hắn không xa, có một dòng huyết hà đang điên cuồng di động.
Bên trong huyết hà có vô số khuôn mặt thống khổ dữ tợn không ngừng hiện lên.
Dù chỉ đứng nhìn cũng giống như có thể nghe được những tiếng kêu khó của những khuôn mặt này.
Thế giới quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, ngay cả quá trình đi đến cũng không khác lần hồn tiền hiển thánh trước đây là mấy.
Điểm khác biển duy nhất chính là lần này cơ thể cảm giác được mãnh liệt cùng đau đớn hơn trước.
Dương Húc Minh cau mày, chậm rãi xoay người.
Hắn nhìn thấy trong một bụi hoa cách đó không xa, có một nữ hài đang ngồi lẳng lặng nhìn hắn mỉm cười.
Chiếc váy dài trắng noãn ôm lấy cơ thể, giống như là một vòng hào quang sáng nhất trong thế giới huyết sắc âm trầm này.
Trên mặt nở một nụ cười, thuần chất mà xán lạn, giống như một vị thiên sứ xinh đẹp.
Nhưng khi Dương Húc Minh nhìn thấy ánh mắt này của nàng lại không có bất kỳ sự vui vẻ nào, chỉ có sự u ám và nội tâm cuộn sóng..
“Từ Huyên!”
Hắn lẩm bẩm hô lên cái tên này.
Mà trong bụi hoa nữ hài cũng cười vui vẻ.
“Ha ha ha..
Anh Minh.
Anh lại đến tìm em.”
“Mà lần này vậy mà lại chủ động đến? Làm người ta thật sự rất vui a.
Anh Minh, rốt cuộc anh cũng đã nghĩ thông suốt, muốn thực hiện ước định của hai chúng ta, vĩnh viên ở lại bên cạnh em sao?”
Nữ hài nháy mắt, khuôn mặt mong chờ nhìn về hắn.
Vẻ mặt thuần chất đáng yêu, giống như một đứa trẻ thuần khiết chưa trải sự đời, trong mắt không có bất kỳ sự tính toán cùng tà ác của người trưởng thành.
Nhưng khi nhìn thấy Từ Huyền như vậy, Dương Húc Minh lại cảm thấy nội tâm của bình đang run rẩy cùng bất an mãnh liệt.
Đối phương càng tỏ vẻ khả ái đáng yêu, càng khiến hắn cảm thấy việc này nghiêm trọng.
Khuôn mặt vẫn không biểu tình nhìn về Từ Huyên, Dương Húc Minh vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên chú ý tới một chỗ không đúng.
Bên trên dốc nhỏ sau lưng Từ Huyên, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một đoàn huyết vụ nhàn nhạt.
Bên trong đó vang lên âm thanh quen thuộc của chuông lục lạc, cùng với giọng âm trầm của cha mà hắn từng nghe:
“Người chết mượn đường…Huyết môn mở ra.”
“Người chết mượn đường…Huyết môn mở ra.”
Trong huyết vụ, âm thanh kia dần dần nhỏ lại.
Giống như càng ngày cành rời xa Dương Húc Minh.
Trong nội tâm hắn dâng lên một cảm giác khủng hoảng đầy lo lắng.
Trực giác nói cho hắn biết, hiện tại hắn nhất định phải lập tức đuổi theo giọng nói này thì mới không đánh mất đồ vật trọng yếu.
Chỉ cần đuổi theo hắn sẽ biết được thứ mất đi là gì.
Dương Húc Minh lo lắng cất bước chạy theo hướng ấm thanh, ngó lơ Từ Huyên cách đó không xa.
Nhưng sau một giây, một cơn gió nhẹ lướt qua, bóng hình Từ Huyên đột ngột xuất hiện trong bụi hoa trước mặt hắn.
Một luồng khí tức yêu dị từ trung tâm hoa Bỉ Ngạn phóng xa, Từ Huyên cười hì hì nói: “Anh Minh, anh tính làm lơ em hay sao? Rõ ràng người ta còn đang ở đây, thế mà anh muốn đi đâu?”
Nhìn Từ Huyên đứng trước mặt ngăn cản mình, mà tiếng chuông trong huyết vụ càng ngày càng xa, Dương Húc Minh bắt đầu có chút lo lắng.
“Cút đi! Bây giờ ta không rảnh nói nhảm với ngươi.”
Theo bản năng, hắn ném một đoàn quỷ hoả màu đen về phía Từ Huyên.
Nhưng cô ta chỉ cười hì hì né tránh ngọn lửa, lắc đầu nói: “Anh Minh làm như vậy là không đúng rồi…Nôn nóng như vậy sẽ chết nhanh lắm đấy.
Sự nguy hiểm trong thế giới huyết hà này còn kinh khủng hơn những gì anh tưởng tượng cơ.”
Nàng cười hì hì lao nhanh đến bên cạnh Dương Húc Minh nói: “Anh muốn đổi theo đoàn huyết vụ kia sao? Anh cảm thấy đồ vật muốn tìm đang ở trong đó? Nhưng thật đáng tiếc…” Từ Huyên nhún vai: “Trong đoàn huyết vụ đó không hề có thứ anh muốn tìm, những âm thanh xuất hiện đều được tạo thành từ những những khát vọng nhất bên trong nội tâm của anh.
Chúng đang muốn dẫn dụ anh qua đó.”
Từ Huyên dựng thẳng một ngón tay, khẽ cười: “Nếu anh tự mình xông vào thì ngay cả em cũng không thể cứu được anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...