Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ


Dưới ánh sáng của đèn pin, Dương Húc Minh nhíu mày nhìn chăm chú cỗ quan tài nhỏ màu đen, trong lòng có chút hoang mang.

Cỗ quan tài đen này là đồ vật của cha sao? Lại còn hoàn toàn chế tạo bằng sắt? Nhưng quan tài nhỏ như vậy thì có thể đựng được thứ gì chứ?
Ánh đèn trắng loá chiếu sáng toàn bộ hố nhỏ.

Ứng Tư Tuyết đột nhiên chỉ vào bên cạnh quan tài đen nói: “Chờ một chút, anh nhìn chỗ kia, hình như có thứ gì đó.”
Dương Húc Minh nhìn theo hướng tay của nàng, hoàn toàn chính xác bên trong khu đất đỏ có một chỗ quái dị.

Ngồi xổm xuống, dùng xẻng cẩn thận đào xung đất bùn xung quanh, Dương Húc Minh mới nhìn rõ, đó là một mảnh vải màu đỏ.

Bởi vì nằm chung với màu đỏ của bùn đất nên hắn xém chút nữa không nhận ra.

Cũng may có Ứng Tư Tuyết nhắc nhở, hắn mới chú ý tới màu đỏ chỗ này cùng đất bùn màu đỏ chỗ khác có sự khác biệt.

Nhặt miếng vải này lên kiểm tra, Dương Húc Minh nhíu mày nói: “Mảnh vải này…giống như quần áo trên người trước đây cha anh mặc.”
Trước đó nhìn thấy quỷ ảnh của cha mình mặc một bộ áo khoác màu đỏ như máu, trên đầu đội một cái mũ rộng vành che khuất khuôn mặt, tay cầm cờ chiêu hồn, mà bên trên lá cờ này có treo hai cái chuông nhỏ có thể xua đuổi ma quỷ.

Mảnh vải này nhìn kĩ thì giống hệt như bộ đồ cha hắn mặc trên người lúc đó.

Dương Húc Minh để miếng vải sang một ben, tiếp tục đào xuống dưới.

Càng đào càng phát hiện ra nhiều mảnh vụn vải màu đỏ, cùng một cái mũ rộng vành cũ đã bị hư hại quá một nửa.

Đến lúc này thì đã không cần phải hoài nghi.


Nơi này chính là khu đất chon cất cha hắn, nhưng thi thể đâu? Tại sao tìm mãi không thấy?
Dương Húc Minh tiếp tục đào sâu xuống dưới, chỗ này đã không còn nhìn thấy mảnh vụn vải nào nhưng thi thể cha hắn cũng không có.

Trong đầu xuất hiện chút nghi hoặc, chẳng lẽ thi thể của cha hắn đã phân huỷ hết rồi sao? Nhưng coi như da thịt đã hư thối thì vẫn phải còn xương cốt chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn Ứng Tư Tuyết.

Lúc này nàng còn đang ngồi xổm trên miệng hố, nhíu mày nghiên cứu những mảnh vụn vải.

Vài giây sau, nàng mở miệng nói: “Những mảnh vải này không phải bị hư thối một cách tự nhiên.”
Nàng nhìn về ánh mắt còn đang kinh ngạc Dương Húc Minh nói: “Chúng bị xé rách.”
“Nếu quần áo bị mục rữa tự nhiên thì nhất định sẽ nằm ở cùng một tầng đất.

Nhưng vừa rồi lúc anh đào đất thì bộ đồ này từng miếng từng miếng bị móc ra, trên dưới lộn xộn, không cùng một chỗ.”
“Nói cách khác, rất có thể bùn đất chỗ này đã từng bị người khác đào lên, xé rách quần áo của cha anh, sau đó lại chôn xuống lấp lại mới tạo thành tình huống như vậy.”
Ứng Tư Tuyết không ngừng lại nói: “Thi thể của cha anh xem chừng không có trong hố này.”
Câu nói này khiến Dương Húc Minh sửng sốt: “Nhưng mà trước đây không lâu cha anh vẫn còn xuất hiện, chẳng lẽ khi đó thi thể của cha anh đã không còn ở nơi này? Nhưng nơi này vốn chất chứa tà khí, người bình thường căn bản sẽ không muốn đến, ai lại muốn đào thi thể cha anh đi cơ chứ?”
Ứng Tư Tuyết cười khổ một tiếng: “Anh quên đám người trồng hoa của Từ Huyên à…Chưa kể từ lần cuối nhìn thấy cha anh đến bây giờ cũng đã khá lâu.

Trong khoảng thời gian này, đám người trồng hoa đã nhận được chỉ thị của Từ Huyên phải đào xác cha anh mang đi.

Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng cha anh tự mình đội mồ sống dậy.”
Những lời này của Ứng Tư Tuyết khiến Dương Húc Minh không cách nào phản bác.

“Tóm lại thì thi thể của cha anh không có ở đây.”
Hắn nhìn về cái quan tài nhỏ màu đen.

Nếu thoáng qua thì cỗ quan, tài này rất giống một cái mô hình, bởi vì hình dáng nhỏ nhắn nên lại có cảm giác hơi đáng yêu, không giống những cỗ quan tài lớn quỷ dị làm người khác sợ hãi.

Chần chờ mất mấy giây, hắn nói: “Nếu không chúng ta mở cái quan tài này ra nhìn xem bên trong có cái gì.”
Ứng Tư Tuyết nhẹ gật đầu, đứng ở một bên nói: “Cũng được, bây giờ anh mở thử đi.”
Thế là Dương Húc Minh trực tiếp dùng xẻng cạy mở cái quan tài sắt đen này.

Nhưng sau khi cái nắp nhỏ của quan tài bung lên thì lại không có chuyện gì xảy ra.

Không có con lệ quỷ kinh khủng nào từ bên trong nhảy dựng lên, không có các loại cơ quan ám khí sắc bén nào lao ra, thậm chí ngay cả các loại khí trắng đỏ quỷ dị thường thấy trong các bộ phim trên ti vi cũng không có.

Trong ánh sáng của đèn pin, cỗ quan tài vẫn lẳng lặng nằm đó, không có bất cứ động tĩnh gì.

Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết căng mắt ra nhìn một lúc, ngay cả thở cũng giống như chậm lại nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Ngay cả lũ quỷ ở bốn phía cũng im lặng không phát gia âm thanh gì.

Toàn bộ bên trong hang động tĩnh mịch im ắng, cả người và quỷ đều tập trung nhìn vào cái quan tài đen.


Nhưng vẫn không có gì xảy ra.

Vài giây sau, Dương Húc Minh tiến đến gần hơn một chút, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh tượng bên trong quan tài.

Để ý kĩ thì mới thấy trong này còn lưu lại một vết máu đã khô cạn.

Không biết trôi qua bao lâu, vết máu này vẫn còn một chút màu hồng, dưới ánh đèn lại lội ra một khí tức quái dị.

Còn lại trong cái quan tài rỗng tuếch không còn gì.

Ứng Tư Tuyết tiến lại gần, cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Nàng thấp giọng nói: “Xem ra ngay cả đồ vật bên trong cũng bị lấy đi.”
Ứng Tư Tuyết nhìn về Dương Húc Minh, có chút lo lắng: “Trực giác nói cho em biết, đồ vật trong này chắc chắn có liên quan vô cùng trọng yếu với anh.

Nếu không cha anh sẽ không mang theo trên người.”
“Nhưng bây giờ nó lại mất tích cùng với cha anh…Nếu như tự mình ông ấy mang đi thì còn dễ dàng.

Nhưng nếu chuyện này do đám người trồng hoa bị Từ Huyên khống chế…”
Biểu lộ của nàng lúc này vô cùng lo lắng.

Dưới ánh đèn pin, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, nói: “Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không thể tránh.

Không cần biết có phải Từ Huyên đã làm chuyện này không, hiện tại việc chúng ta cần làm chính là tiếp tục đào xuống dưới.”
Hắn lập tức nhảy vào bên trong vũng bùn, tiếp tục vung xẻng đào sâu xuống, không để ý đến quan tài nhỏ bên cạnh nữa.

Ứng Tư Tuyết ngồi xổm trên bờ hố, nhặt quan tài nhỏ lên lật qua lật lại kiểm tra, vẫn không phát hiện cái gì.

Cỗ quan tài nhỏ này toàn thân đen nhánh, bên ngoài hơi bóng loáng, được chế tạo hoàn toàn từ sắt.

Xét theo kích thước thế này thì không thể chứ được nhiều đồ vật.


Nhưng đến cùng là đựng cái gì?
Nhìn vết máu còn lưu lại trong quan tài, Ứng Tư Tuyết khẽ nhíu mày.

Đột nhiên có tiếng nước vang lên khiến Ứng Tư Tuyệt vội vàng ngẩng đầu.

Đột nhiên vang lên tiếng nước, để Ứng Tư Tuyết ngẩng đầu.

Nàng vội vàng nhìn về vũng bùn bên cạnh, phát hiện Dương Húc Minh đứng trong bùn lúc này đã dừng đào bới.

Hắn lẳng lặng đứng trong vũng bùn màu đỏ, một loại chất lỏng huyết hồng kì lạ đang phun ra từ đất dưới chân hắn.

Lúc này số chất lỏng đã ngập từ chân đến tận đầu gối, có vẻ như hắn đã đào đến đáy.

Sinh Tử Lục ghi rõ rằng phải đào đến khi nào dòng nước đỏ như máu từ dưới đất trào lên mới thành công.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, Dương Húc Minh nở một nụ cười.

Hắn bỏ cái xẻng trong tay mình ra nói: “Anh đi đây.”
Sau đó, Dương Húc Minh hít sâu một hơi, trực tiếp ngã về phía sau.

Thân thể hắn, trùng điệp rơi vào huyết thuỷ phun lên trong vũng bùn.

Phù phù -- bọt nước văng khắp nơi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui