Lời này của Lâm Tông Lễ khiến hai người Dương Húc Minh còn đang tranh luận đồng thời sửng sốt.
Sau đó cả hai đều quay đầu ngạc nhiên nhìn về bóng đen bên vách núi đồng thanh hỏi: “Biện pháp gì?”
Trong gió đêm, Lâm Tông Lễ nở nụ cười trầm thấp, giống như đang tưởng tượng đến một cảnh thú vị nói: “Như các ngươi đã biết, Sinh Tử Lục vốn được coi như vật tà ác.
Đối với nó, những thứ như hạnh phúc vui vẻ là chuyện vô cùng căm ghét, chỉ có sự bất hạnh đau khổ mới làm nó cảm thấy vui vẻ.”
“Cho nên chúng ta chỉ cần làm những việc nó căn ghét nhất là được.”
“Ví dụ như…”
Bóng đen còn chưa nói xong, Sinh Tử Lục trong tay Dương Húc Minh lập tức có phản ứng, chấn động kịch liệt.
Lâm Tông Lễ nở nụ cười nói: “Rất tốt, có vẻ nó sẽ nguyện ý trả lời ngươi.”
Dương Húc Minh im lặng nhìn quyển sách trong tay, không nói được nên lời.
Mặc dù Lâm Tông Lễ còn chưa nói dùng tới cái biện pháp thất đức nào để đối phó với Sinh Tử Lục nhưng cuốn sách nát này đã tự động đầu hàng rồi.
Xem ra nó quả nhiên có trí thông minh, rất sợ Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh biết được biện pháp đối phó để sau này hành hạ nó.
Trong màn đêm, Dương Húc Minh lật trang thứ ba của Sinh Tử Lục ra.
Mặc dù dưới ánh trăng không thể chiếu sáng hết được nhưng trên mặt giấy xuất hiện những dòng chữ màu máu lại vô cùng rõ ràng.
Những chữ hắn viết lúc nãy đã biến mất, thay vào đó những chứ cái đỏ như máu xuất hiện lít nha lít nhít.
- Giấc mơ quên lãng: Có phải mỗi khi ngủ dậy ngươi thường xuyên quên những chuyện đã làm trong mơ?
- Mỗi buổi sáng khi ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ngươi, tỉnh dậy vuốt mắt tỉnh táo, ngươi luôn cảm thấy dường như tối hôm qua mình đã có một giấc mơ.
- Nhưng khi ngươi cố gắng suy nghĩ thì không cách nào nhớ được mình đã gặp những chuyện gì trong mơ.
Mặc dù những chuyện đã xảy ra khi còn bé ngươi cũng dễ dàng nhớ được, nhưng lại không thể nhớ được lúc nãy mình đã mơ thấy điều gì.
- Dần dần ngươi cũng đã tập thành thói quen, không còn thấy lạ, cũng không phiền não chuyện đã gặp trong mơ, vẫn vui vẻ sinh hoạt như bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng có thật những chuyện ngươi đã quên khi gặp trong mơ không có chút ảnh hưởng không?
Lúc ngươi tiến vào trong mộng đã gặp được những chuyện gì, ngươi không hiếu kỳ sao?
- Tiến về nơi chôn xương, đào vũng bùn đỏ tươi, khiến cho dòng máu từ dưới đất trào ra.
Hãy nằm xuống, ngươi có thể nhìn thấy nơi cất dấu bộ phận đã thiếu đi của bản thân.
- Cảnh báo: Có đôi khi, cuộc sống thiếu thốn một vài thứ vẫn sẽ có hạnh phúc.
Nếu tìm được hoàn chỉnh sẽ chỉ biết ôm lấy tận cùng đau khổ rồi chết đi.
- Không ai biết rốt cuộc ngươi đã đánh mất đi cái gì, thế nhưng nhất định đó chính là một món đồ vô cùng nguy hiểm.
Đối với ngươi lúc này mà nói, đồ vật nguy hiểm này không phải thứ ngươi nên đụng vào.
Ta coi như nể mặt Lưu Sinh cho ngươi cảnh cáo cuối cùng, hãy quý trọng sinh mạng không dễ dàng mới lấy lại được của mình.
Những lời này của Sinh Tử Lục khiến Dương Húc Minh trần mặc không nói lên lời.
Một mực không cho hắn lời khuyên, hoá ra muốn giấu hắn chuyện này? Là nể mặt Sinh thúc nên không muốn Dương Húc Minh phải mạo hiểm sao? Nếu hôm nay không phải Lâm Tông Lễ đột nhiên xuất hiện, Sinh Tử Lục sẽ tiếp tục ẩn giấu, bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không có cơ hội để lấy lại thứ đã đánh mất của mình.
Nhưng nếu giống như Sinh Tử Lục đã nói, mình lấy lại được đồ vậy đã mất này không phải chuyện tốt thì sao? Dù sao bộ phận đã mất này của mình cùng với chuyện của cha vào bảy năm trước cũng có quan hệ, cùng có liên quan đến Bỉ Ngạn Hoa nữ quỷ Từ Huyên.
Mà hai người này bất kể là người cha đã biến thành quỷ hay người con gái quỷ dị nguy hiểm hơn quỷ Từ Huyên kia đều khiến chuyện này càng trở nên bí ẩn có chút tà môn.
Chẳng lẽ lại làm như lời Sinh Tử Lục, đừng có đụng vào chuyện này?
Nhưng với tư cách là người bị hại trong chuyện này, Dương Húc Minh lại rất muốn biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Muốn biết phụ thân vì sao lại biến thành bộ dạng kia, càng muốn biết Từ Huyên vì sao lại để ý đến hắn, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng một nửa rất muốn tìm hiểu chân tướng mọi chuyện, một nửa bởi vì cảnh cáo của Sinh Tử Lục mà trở nên do dự.
Nội tâm hắn lúc này tranh đấu kịch liệt, không cách nào quyết định được.
Ngay lúc này hắn vô ý thức nhìn về Lâm Tông Lễ đang ngồi bên vách núi.
Lúc này ngươi duy nhất có thể cho hắn lời khuyên chỉ có bóng đen cổ quái này.
Dù sao đối phương cũng là người sở hữ Vô Thường Lục, có lẽ sẽ cho hắn một lời khuyên hữu ích.
Trong màn đêm, bóng đen tựa như cảm thấy được sau lưng có ánh mắt đang nhìn mình.
Ngôi im trên vách núi, lắc đầu nói: “Bất kể Sinh Tử Lục nói với ngươi điều gì thì quyết định cuối cùng vẫn ở bản thân ngươi.
Lý do duy nhất khiến ta xuất hiện là muốn nhắc nhở ngươi, để ngươi hiểu rõ tình hình lúc này mà thôi.”
“Ta cảm thấy bất kể thế nào thì ngươi vẫn là người trong cuộc.
Tối thiểu nhất phải có được cơ hội hiểu rõ tình hình mà không phải cứ mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết rồi bỏ lỡ cơ hội.”
Dương Húc Minh nhìn bóng đen trước mặt, biểu lộ nghiêm túc.
“Sinh Tử Lục nói lần này nếu tôi lấy được đồ vật chưa chắc đã là chuyện tốt mà lại cực kỳ nguy hiểm, đó là thật sao?”
«Sinh Tử Lục» nói ta đi lấy về thiếu thốn đồ vật chưa chắc là chuyện tốt, mà lại rất nguy hiểm.
Là thật sao?"
Tiếng cười trầm thấp của Lâm Tông Lễ hoà cùng làn gió đêm vang lên, hắn lắc đầu: “Nguy hiểm và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại với nhau.
Ta đến cùng không biết thứ ngươi đánh mất là gì, có nguy hiển hay không nhưng Vô Thường Lục nói cho ta biết, nếu ngươi có thể tìm lại thứ đã mất này thì ngươi sẽ không còn phải dựa hơi người khác mà có thể dùng năng lực chân chính của bản thân mình.”
“Sức mạnh đó so với năng lực ngươi đang dùng bây giờ chắc chắn mạnh mẽ hơn rất nhiều, đó mới là sức mạnh thật sự của ngươi.”
Lời này của Lâm Tông Lễ khiến Dương Húc Minh trầm mặc.
Hắn cúi đầu lần nữa nhìn về trang thứ ba của Sinh Tử Lục.
Lại vô tình nhìn thấy phía dưới chỗ trống không trên tờ giấy lại lặng im không tiếng động xuất hiện thêm một vài câu mới.
- Hãy tìm nơi chôn xương phong ấn quan tài nữ quỷ.
- Phụ thân ngươi cũng chôn ở đó.
Hai câu này vừa xuất hiện, đặc biệt là câu nói cuối cùng khiến Dương Húc Minh lập tức sửng sốt.
Sau đó đen mặt lại nổi khùng lên nói: “Con mẹ nó, cái cuốn sách nát biết chuyện quan trọng vậy mà lại không nói từ sớm.”
Nếu như biết được tin này sớm thì hắn đã lập tức chạy đến đào thi hài của cha hắn ra.
Bảy năm trước khi cha hắn chết đi, cũng không để lại di thể, giống như hoàn toàn biến mất vậy.
Lúc đó nghe tin thi thể được đặt ở nhà tang lễ Lục Bàn Thuỷ, khi mẹ hắn đến nhận thì phát hiện xác cha mình đột nhiên mất tích.
Cảnh sát đã nghĩ đến việc có người cố ý trộm xác nên đã lập án để điều tra.
Không ngờ thi thể vậy mà được chôn ở chỗ phong ấn nữ quỷ trong sơn động.
Ai đã làm chuyện này? Cha mình không thể tự đi đến đây được.
Thảo nào lúc trước khi ở gần quan tài nữ quỷ mình lại xuất hiện ảo giác gặp cha, quả nhiên hắn ở gần đó.
Nhìn thấy thông tin này, Dương Húc Minh đã thông suốt hoàn toàn.
Mặc kệ có tìm lại được ký ức đã mất của mình hay không, hắn nhất định cũng phải tìm bằng được thi thể của cha mình, sau đó mang về an táng.
Đây là chuyện mà một đứa con như hắn nhất định phải làm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...