Lúc này trong con hẻm nhỏ, Nhạc Chấn Đào đã bắt đầu mất khống chế cảm xúc.
Quỷ Diện đang cầm chiếc điện thoại, lại nhìn nét mặt của Nhạc Chấn Đào khi bị mình ép vào đường cùng mà cười vô cùng thỏa mãn.
Nhưng ngay khi mở nguồn điện thoại, ấn vào danh sách cuộc gọi thì chân mày Quỷ Diện cau lại, nụ cười trên mặt biết mất.
Bởi vì trong danh sách này không hề có bất kỳ một số điện thoại khả nghi nào.
Liếc mắt nhìn về Nhạc Chấn Đào đang ở trong góc xó, lại tiếp tục mở ấn vào phần tin nhắn.
Nhưng mà bên trong cũng trống không, thậm chí đến cả danh bạ cũng không hề lưu đến một số.
Lúc này Quỷ Diện cười không nổi nữa rồi.
Nhạc Chấn Đào che ngực, lưng tựa vào tường từ từ đứng dậy, nở một nụ cười giễu cợt :”Tao quên chưa nói với mày, tao vốn là một thằng tự kỷ, không có anh em bạn bè.
Tao đào đâu ra số để mà lưu? Mà cũng có ai quy định điện thoại để nghe gọi không đâu? Tao mua để chơi game không được à?”
Thật ra đừng nói là trong danh sách cuộc gọi của hắn không có lưu lại số điện thoại nào, ngay cả số của Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết hắn cũng không có.
Ba người đã quyết định xóa tất cả cuộc gọi, lấy giấy bút ghi lại rồi cũng xóa luôn toàn bộ tin nhắn và số trong danh bạ.
Chính là để đề phòng trường hợp bị Quỷ Diện lấy được điện thoại sẽ dùng thông tin trong máy tìm giết tất cả người thân của nhau.
Ngay cả lúc tám phét với nhau trên mạng xong cũng xóa hết cuộc trò truyện, đăng xuất nick.
Như vậy dù có đăng nhập lại cũng cần phải có mật khẩu mới vào được.
Quỷ Diệm sầm mặt nhìn về Nhạc Chấn Đào rồi nói:”Tao không ngờ bọn mày tính toán khá đến thế, được lắm”.
Lúc này thì mụ đã không còn nghi ngờ về việc Nhạc Chấn Đào có đồng bọn hay không nữa.
Nếu hắn không có thì đâu cần phải cẩn thận đến như vậy? Hành vi này của hắn đơn giản là muốn bảo vệ đám sâu kiến kia khỏi bại lộ mà thôi.
Mụ ta nở nụ cười lạnh:” Tao rất muốn xem thử, cái loại sĩ diện hay nói đạo lý như mày chống đối được bao lâu.
Chắc mày đã từng nghe qua có một hình phạt gọi là lăng trì xử trảm, bây giờ tao sẽ cho mày nếm thử một chút mùi vị của nó như thế nào.
Tao sẽ từ từ lột từng miếng da nhỏ trên cơ thể mày, cứa nhẹ chút một xem mày cứng sao.”
Quỷ Diện cười lạnh đứng im tại chỗ, chỉ hơi nhướn người một tí nhưng tay của mụ đã đâm thẳng vào tay trái của Nhạc Chấn Đào.
“Luật chơi vẫn như cũ, bắt đầu từ tay của mày.
Mày thích chỉ dạy người khác chứ gì? Vậy tao sẽ lột da tay trái của mày xuống trước”.
Một âm thanh khác thường nháy mắt xuất hiện trong con hẻm nhỏ hiu quạnh.
Ngón tay Nhạc Chấn Đào bỗng nổ tung, máu tươi chảy ra.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cơn đau khủng khiếp từ vết thương chạy thẳng lên não khiến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nhờ có tia sáng heo hắt, hắn mới nhìn rõ ngón trỏ trái của mình.
Toàn bộ da trên ngón tay bị lột ra, từng miếng thịt nhuốm máu xuất hiện, dính lắt léo trên ngón tay trong không khí.
Mà cả ngón tay lại càng vô cùng đau đớn.
Ban nãy mụ ta tấn công hắn, giống như dịch chuyển trong nháy mắt đập hắn văng ra ngoài thì hắn còn hiểu được, nhưng làm ngón tay hắn bị thế này gì giải thích làm sao?
Đây là thứ sức mạnh gì? Nhạc Chấn Đào nhìn chòng chọc về phía Quỷ Diện, suy nghĩ bắt đầu lộn xộn, không lẽ đó là huyễn thuật?
Dù sao thì những thông tin trước đây cũng nhắc đến vụ người chết khuôn mặt mỉm cười.
Trừ khi con mụ điên này là bệnh nhân tâm thần phân liệt, thích cho nạn nhân trước khi chết ngửi khí cười, nếu không thì rất có thể là một loại huyễn thuật nào đó.
Vì chỉ có loại năng lực này mới khiến con người ta bị xen lẫn ác mộng vào thế giới thực mà không bị ai phát hiện.
Điều này cũng giải thích tại sao Quỷ Diện không hề phát hiện ra sự khác thường nào sau Tiểu Thiến rời đi.
Dưới tình huống này, nếu như hắn ở bên trong huyễn thuật thì Tiểu Thiến cũng có thể nhắc nhở.
Nhưng nếu chỉ có ý thức của hắn bị kéo vào, Tiểu Thiến cũng giống như Quỷ Diện không thể phát hiện ra.
Trầm mặc mấy giây, Nhạc Chấn Đào nhìn thẳng về bóng người trước mặt, lạnh giọng nói.
Thật ra, trong lòng hắn lúc này cũng đã rõ ràng đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Con mụ điên này lấy lý do làm việc nghĩa để chối bỏ trách nhiệm và tìm cái cớ phù hợp cho những tội ác mụ gây ra mà thôi.
“Biểu hiện rõ ràng nhất là những nạn nhân đã bị mày giết hại, tất cả bọn họ đều mỉm cười”
“Thật ra mày để bọn họ hít khí cười rồi mới giết đúng không? Mày muốn tạo nên cảnh tượng những người này lúc chết rất tự nguyện an lành à? Mày muốn lừa cảnh sát hay muốn lừa dối chính bản thân của mình đây?”
Nhạc Chấn Đào cười lạnh, lời nói tràn đầy mỉa mai.
Ngay lập tức câu nói này khiến Quỷ Diện tức giận, mở miệng chửi rủa:”Đó đều là lũ tội phạm không chừa việc ác.
Tao để bọn nó được cười trước khi chết chính là sự nhận từ của tao dành cho chúng.
Loại thấp kém như mày không có tư cách để chỉ trích tao!” Nghe được câu này, Nhạc Chấn Đào đã hoàn toàn xác định được suy nghĩ của mình.
Con mụ điên này quả thật đã cho nạn nhân dùng khí cười sau đó mới giết, khiến cho tất cả xác chết đều nở một nụ cười thỏa mãn.
Từ biểu hiện khi nãy, có lẽ đúng là mụ ta coi nó như một sự nhân từ.
Đương nhiên, cũng có khả năng rất cao là muốn đánh lạc hướng cảnh sát.
Dùng chút thủ đoạn này tạo hiện trường giả, khiến cảnh sát không dễ dàng tìm tung tích và để mắt tới mình.
Nhưng chính điều này cùng với những sự kiện đã xảy ra cũng xác định được sự thật rằng năng lực của Quỷ Diện không phải huyễn thuật.
Nếu mụ có khả năng đó thì không cần phải sử dụng khí cười cũng có thể làm được những việc như vậy.
Như vậy đối với năng lực của đối phương, Nhạc Chấn Đào nhìn chăm chú vào người đàn bà trước mặt.
Đang muốn mở miệng nói chuyện thì trong màn đêm lại xuất hiện một tiếng thở dài.
Sau đó một bóng người mơ hồ xuất hiện sau lưng Quỷ Diện.
Đó là một đưa trẻ toàn thân nhuốm máu đỏ tươi,nhưng tiếng thở lại trở nên rõ ràng.
Nó đột nhiên xuất hiện, hư ảo giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Sau đó vỗ vỗ vào bả vai của Quỷ Diện rồi nói:”Mẹ, thằng này đang nói dối để lừa mẹ đấy”.
Đứa nhỏ này lạnh lùng nhìn về Nhạc Chấn Đào, nhiệt độ trong không khí nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Mày cảm thấy mẹ tao dễ bắt nạt à? Như vậy đi, nếu mày có nhiều thứ muốn hỏi như vậy, thì tao cũng có một trò muốn chơi với mày”.
Thằng nhóc dựng lên một ngón tay.
Khuôn mặt dữ tợn nở một nụ cười tàn khốc nói:” Tao hỏi còn mày trả lời.
Nếu mày trả lời sai, tao sẽ đào từng miếng da trên người mày!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...