Dịch: BsChien + VoMenh
Hai người đứng ở cửa phòng chờ đợi thêm một hồi lâu, tận đến khi xác định bên ngoài thật không có ai, Cố Nguyệt Nga lúc này mới thở phào một hơi.
Vì đề phòng đối phương phá cửa xông vào, Cố Nguyệt Nga thậm chí kéo bàn ghế trong phòng qua chặn trước cửa. Nhưng sau khi làm xong xuôi hết thì Cố Nguyệt Nga lại phát hiện cô gái Tiểu Đỗ không biết từ lúc nào đã leo lên giường chơi điện thoại.
Tiểu Đỗ bộ dáng không tim không phổi, tựa hồ không đem sự tình mới phát sinh để vào trong lòng, mà vừa rồi Cố Nguyệt Nga hì hục khuân vác kéo bàn ghế ngăn cửa, cô ta căn bản chưa hề động tay giúp đỡ.
Nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của cô gái, Cố Nguyệt Nga có chút không cam lòng. Vì cái gì mình thì bị dọa muốn rụng tim ra ngoài, còn cô em cùng phòng tỉnh bơ không giúp đỡ, chỉ biết ngồi trên giường xem điện thoại.
Loại đàn bà con gái lười biếng như vậy sau này có chó nó lấy!
Cố Nguyệt Nga hậm hực đi vào toilet, lúc nãy kéo bàn ghế trên tay bị dính nhiều bụi bặm, phải vào toilet rửa ráy lại.
Kéo màn cửa toilet bước vào, gương mặt tái nhợt của Cố Nguyệt Nga xuất hiện trong gương. Trên bồn rửa mặt để khá nhiều chai lọ mỹ phẩm dưỡng da, cơ bản đều là của Tiểu Đỗ kia. Những bình lọ mỹ phẩm nằm đầy kín hết vị trí trên bồn rửa tay, nhìn thấy Cố Nguyệt Nga càng thêm bực dọc.
Loại con gái bừa bộn đú đởn như này kiểu gì cũng bị trai nó lừa, nó chơi cho chán rồi nó cũng đá mà thôi!
Bà ta lầm bầm mắng thầm trong lòng, vừa mở vòi sen rửa tay. Nước lạnh ngắt xối lên tay khiến Cố Nguyệt Nga thoáng rùng mình.
Khi Cố Nguyệt Nga cầm lấy khăn rửa mặt của cô em cùng phòng, định lấy để lay tay thì bà ta chợt phát hiện ra một việc:
Bàn chải đánh răng và cốc đánh răng đã bị ai đó sử dụng qua, cái cốc và bàn chải màu hồng phấn của mình đều dính nước ướt nhẹp. Trong khi đó bàn chải và cốc màu xanh lam của Tiểu Đỗ thì lại khô ráo không vương tí nước nào.
Đã rõ ràng cô gái cùng phòng vừa rồi trong toilet rửa mặt và dùng chính bàn chải với cốc của Cố Nguyệt Nga đánh răng.
Thấy cảnh này, Cố Nguyệt Nga lửa giận âm ỉ trong nội tâm nãy giờ rốt cục không nín được.
Bà ta rống lên:
- Đỗ Vũ Yến!
Giọng Cố Nguyệt Nga gào lên giận dữ vang vọng trong căn phòng kín”
- Mắt mày bị mù rồi hay đầu óc bị khùng rồi? Mày vào đây xem lúc nãy mày dùng bàn chải đánh răng của ai?
Bên ngoài màn cửa vang lên giọng của cô gái đầy lạnh lùng:
- Dùng lộn bàn chải hả? Là em không để ý, mai em mua cho chị Cố bàn chải mới.
Giọng điệu tỉnh bơ hời hợt của cô gái càng khiến Cố Nguyệt Nga điên tiết, bà ta kéo giật màn cửa toilet, giận giữ hét lên:
- Ngày mai mua cái mới? Mày bảo mua cái mới vậy là xong đấy hả? Vậy tao tìm đàn ông đến hiếp mày rồi đưa mày đi vá màng trinh lại là không có vấn đề gì đúng không?
Cô gái vẫn tỉnh bơ bấm bấm điện thoại, xoay người ra chỗ khác quay lưng về phía Cố Nguyệt Nga, tỏ vẻ không thèm quan tâm cũng không muốn nói chuyện tiếp.
Nhưng mà đối phương càng thờ ơ thì Cố Nguyệt Nga ngược lại càng thêm phẫn nộ. Bà ta tức giận vô cùng, bước ra khỏi toilet đi đến bên cạnh giường Tiểu Đỗ, chửi ầm lên:
- Mày quay lại đây nói cho rõ coi, cái đồ dơ bẩn lẳng lơ đú đởn, lúc nào cũng giả bộ tiểu thư đài các sạch sẽ thành tính, nào là khăn mặt của mày tao không được đụng vào, dầu gội của mày tao không được lấy dùng… Rồi sao hôm nay lấy bàn chải đánh răng của tao ra xài như vậy?
Con mẹ nó, mày có thấy buồn nôn hay không? Mày …
Cố Nguyệt Nga đứng bên cạnh giường ngoác mồm chửi mắng hơn mười phút, trên giường Tiểu Đỗ vẫn một mực quay lưng lại, không thèm đáp một lời.
Cố Nguyệt Nga mắng chửi một hồi, xả cục tức trong lòng, rốt cục tâm tình dễ chịu hơn một chút. Bà ta hung hăng trừng cô em cùng phòng:
- Ngày mai mày không mua cốc với bàn chải đánh răng mới cho tao thì liệu hồn đấy!
Phát tiết lửa giận trong lòng, Cố Nguyệt Nga lúc này mới nằm lại trên giường của mình. Bà ta cảm giác vơi bớt đi nỗi sợ hãi đã dồn nén cả ngày hôm nay, tâm tình rốt cục nhẹ nhõm rất nhiều.
Cố Nguyệt Nga nằm trong chăn, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu nghe dân ca. Bà ta dự tính ngày mai đi nói một tiếng với lễ tân, dặn dò nếu nam thanh niên kia mà còn tới tìm kiếm thì bảo là bà ta không có mặt. Khách sạn lớn như thế, đông người, Cố Nguyệt Nga không tin tên kia lại dám xông vào tận nơi tìm. Nếu hắn thật sự xông vào, khách sạn sẽ báo cảnh sát đến tóm cổ, lúc đó thử coi là ai chết!
Cố Nguyệt Nga trong lòng phẫn hận thầm nghĩ.
Vừa nghe dân ca, vừa suy tính biện pháp đối phó với thanh niên kia, tâm tình của Cố Nguyệt Nga tốt lên rất nhiều. Bà ta để điện thoại di động xuống, dự định đi ngủ. Đúng lúc này, trong nhóm chat nội bộ khách sạn bỗng có tin nhắn mới đến:
Lưu quản lý: @ Đỗ Vũ Yến, cấp trên thông báo 11h đêm nay có nhân viên bên Ủy ban xã hội đến kiểm tra phòng, nhắc lễ tân chú ý tiếp đón.Đỗ Vũ Yến: Lễ tân đã rõ.
...
Nhìn thấy đoạn chat này, Cố Nguyệt Nga sửng sốt, bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua giường bên cạnh.
Chỉ thấy cô gái vừa bị bà ta mắng chửi hơn 10 phút không đáp nửa lời đến bây giờ vẫn ngồi như cũ, quay lưng về phía bà ta, tựa hồ vẫn đang chơi điện thoại.
Trong phòng ngủ, yên tĩnh im ắng.
Sắc mặt Cố Nguyệt Nga dần dần trở nên trắng bệch. Bà ta rốt cục ý thức được tình huống không ổn.
Cô gái bạn cùng phòng Cố Nguyệt Nga luôn luôn thích sạch sẽ, gần như là bệnh ưa sạch sẽ, khăn mặt dầu gội cái gì cô ta cũng đều muốn dùng riêng rẽ… Vậy mà đêm nay lại lấy bàn chải đánh răng của người khác ra dùng?
Chẳng lẽ cô ta căn bản không phân biệt được bàn chải nào của mình bàn chải nào của người khác???
Cố Nguyệt Nga vội vàng cúi đầu xuống, rúc vào trong chăn. Ngón tay run rẩy bấm điện thoại mở danh bạ ra, tìm tên Đỗ Tiểu Vũ rồi gõ tin nhắn:
“ Tiểu Đỗ, ngày mai em không cần phải mua bàn chải đánh răng cho chị đâu.”
Đỗ Vũ Yến:
“Hả? Mua bàn chải đánh răng? Chị Cố, mua bàn chải đánh răng gì cơ?”
“… Không có gì… Tiểu Đỗ bây giờ em đang ở đâu?”
Đỗ Vũ Yến:
“ Đang ở khách sạn đây, đêm nay em trực ca đêm. Chị Cố muốn mua bàn chải đánh răng thì sáng mai tan ca em sẽ mua giùm cho.”“…Không cần không cần, sáng mai chị tự mua cũng được…”
Tắt điện thoại di động, Cố Nguyệt Nga lúc này mới ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn phòng u ám, sắc mặt bà ta càng trở nên trắng bệch.
Bà ta nhìn về phía cô gái đang ngồi trên giường sát vách, ở đó cô ta vẫn như cũ quay lưng về phía bên này, cũng không biết đang làm cái gì.
Nhưng mà không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, Cố Nguyệt Nga càng nhìn càng cảm giác cô gái trước mặt lạ lẫm, không hề giống Tiểu Đỗ.
Tiểu Đỗ cũng không có thấp như vậy…
Cố Nguyệt Nga chậm rãi đứng dậy, bà ta nhìn ra cửa, thấy cánh cửa phòng đã bị chính mình dùng bàn ghế chặn cứng lại. Nếu như muốn đi ra ngoài qua lối cửa đó thì nhất định phải dời bàn ghế ra ngay trước con mắt nhìn chằm chằm của “Cô bạn cùng phòng”.
Hơn nữa bên ngoài hành lang có thể còn ẩn núp một thanh niên to cao khỏe mạnh…
Cố Nguyệt Nga nuốt một ngụm nước bọt, xỏ dép vào, chậm rãi đi ra phía ban công. Cánh cửa nhựa ra ban công trước đó đã bị bà ta khóa lại. Bàn tay bà ta đặt lên chốt cửa, nhẹ nhàng kéo ra.
…Két…
Trong tiếng két chói tai, cánh cửa nhựa bị đẩy ra.
- Chị Cố định đi đâu vậy?
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói khiến Cố Nguyệt Nga thân thể cứng đờ. Xuyên qua tấm kính mờ trên cửa nhựa, bà ta nhìn thấy cô gái phía sau lưng mình.
Đối phương không biết từ lúc nào đã xoay người lại, trực diện nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Nga
Cố Nguyệt Nga mặt cắt không còn giọt máu, vì càng nhìn bà ta càng cảm thấy cô gái này giống con gái của nhà họ Tưởng kia.
Cô gái … đã bị bà ta cùng Tưởng Vận đem chôn dưới gốc cây hòe…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...