Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Dù nơi đây đang là ban đêm giữa rừng núi hoang vu, không có ánh mặt trời, nhưng không khí oi bức, không có tí gió mát nào cả.
Khi Dương Húc Minh vừa nói ra câu nói của mình, xung quanh mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường. Tiếng cười của hắn, không nhận được bất kì sự đáp lại nào, dường như tất cả đều chỉ là do hắn tự suy diễn mà thôi.
Nhưng cách đó hàng chục cây số, bà lão nằm trên giường lại chết lặng, cực kì hoảng sợ. Khi nghe tiếng nói nhỏ của Dương Húc Minh, bà ta cảm thấy khó tin, sau đó run rẩy sợ hãi.
- “Mình bị phát hiện rồi sao?”
Khi nhược điểm của bản thân bị phát hiện, nỗi sợ hãi không cách nào diễn tả bắt đầu lan tràn, điên cuồng cắn xé nội tâm của bà lão. Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo lan tỏa khắp người khiến linh hồn của bà ta gần như bị đông kết lại.
- “Đáng chết! Đáng chết!”
Khuôn mặt của bà ta bởi vì quá căm phẫn mà trở nên méo mó, thân thể do quá sợ hãi nên run rẩy.
- “Vì sao mình lại bị phát hiện? Rõ ràng mình không để lộ bất cứ sơ hở nào mà, sao vẫn bị phát hiện? Gã thanh niên này tự nhiên nói mình là bà già, hắn làm sao biết mình là một bà lão chứ?
Chết tiệt! Hắn còn năng lực nào đó đang ẩn giấu sao? Chẳng lẽ hắn giống như tên kia, có thể không chế nhiều lệ quỷ cùng lúc?
Định mệnh! Loại cấp bậc người nuôi quỷ khủng bố như vậy, một mình mình làm sao có thể địch nổi đây?”
Trong bóng tối, toàn bộ nội tâm của bà lão bị sợ hãi chiếm lấy, đầu óc của bà ta trở nên trống rỗng. Bà ta bắt đầu trở nên bế tắc, không biết nên làm gì tiếp theo.
Ở một nơi khác, Dương Húc Minh đang đứng bên cạnh chiếc Maserati hư hại, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- “Không có phản ứng gì sao? Vậy đừng trách tôi vô tình. Cho bà mười giây, nếu ra đầu hàng thì tôi có thể tha cho bà một mạng. Còn nếu để tôi tìm tới tận hang ổ của bà thì đừng có trách vì sao nước biển lại mặn.”
Nghe được lời cảnh báo của Dương Húc Minh, đầu bà lão đầy mồ hôi.
- “Thằng nhãi chết tiệt!”
Bà ta nằm trên giường, hai tay bóp chặt lại thành nắm đấm, trong lòng bà ta xao động, chỉ muốn lập tức buông bỏ tất cả chạy trốn. Nhưng một khi ác khuyển được thả ra, nếu không thể giết chết đối phương thì nó không cách nào trở về. Bà ta căn bản không có khả năng cắt ngang quá trình năng lực này triển khai. Sau đó, bà ta bắt đầu rơi vào khủng hoảng.
- “Mình bị dồn ép vào đường cùng rồi sao?”
Bà ta gắt gao cắn chặt răng, thân thể bởi vì quá sợ hãi mà run rẩy. Mười giây đếm ngược rất nhanh đã kết thúc.
Bên cạnh chiếc xe Maserati, Dương Húc Minh đang gác một tay lên trên mui xe nói:
- “Vẫn không chịu ra…Xem ra bác gái không phải là người dễ nói chuyện!”
Lửa quỷ màu đen hừng hực cháy lên trong lòng bàn tay Dương Húc Minh, vô thanh vô tức chui vào bên trong xe, sau đó nhanh chóng lan ra toàn bộ chiếc xe.
Lửa quỷ màu trắng bao phủ lớp ngoài cùng, ở trong là lửa quỷ màu đen, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt khắp mọi nơi trên xe. Chỉ chốc lát sau nó đã đốt đến chỗ con ác khuyển đang núp dưới gầm ghế sau.
Cảm giác đau đớn, thống khổ tột cùng dựa theo liên kết truyền về trên người bà lão cách đó vài chục cây số. Bà lão nằm trên giường lập tức phát ra tiếng gào thê lương.
- “A..a..a..a a a!”
Tiếng bà lão hét lên thảm thiết, khiến người khác nghe được cũng cảm thấy da đầu run lên, trong bóng đêm tiếng thét vang vọng ra bên ngoài. Ngọn lửa màu đen này không có tính sát thương, nhưng có thể tạo thành đau đớn, thống khổ vô cùng kinh khủng.
Dù chỉ là thông qua liên kết với con ác khuyển, sự đau đớn phản hồi lại trên người bà lão đã bị giảm đi rất nhiều, nhưng cũng khiến bà ta đau đến nghiến răng nghiến lợi. Bà lão điên cuồng lăn lộn trên giường, tiếng kêu rên của bà ta liên tục phát ra.
Nhưng con ác khuyển vẫn nằm yên dưới gầm ghế sau, không chịu đi ra. Dương Húc Minh đứng bên cạnh xe chờ nửa phút, sau đó cảm thán nói:
- “Thật lợi hại, ngay cả nếm mùi đau khổ do ngọn lửa đen thiêu đốt vẫn kiên trì như vậy… Đúng là một kẻ cứng đầu.”
Trong bóng tối, bà lão nghe được câu này, tức giận sôi cả máu. Bà ta vừa chửi thề, vừa thống khổ kêu rên. Tiếng của bà ta quá to, truyền cả ra bên ngoài.Chốc lát sau, bên ngoài cửa chính có tiếng đập cửa, sau đó có tiếng hàng xóm kinh ngạc vọng vào.
- “Vu đại tỷ! Chị làm sao vậy?”
Sau khi nghe tiếng hàng xóm, cả người bà lão bỗng nhiên cứng đờ. Bà ta cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cơn đau của mình lại để không phát ra tiếng rên nữa, bà ta tự nhủ:
- “Không thể để cho người bình thường nhìn thấy mình lúc này… Không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu không Quỷ Diện khẳng định sẽ giết mình…”
Bà lão gắt gao cắn chặt cánh tay của mình, bởi vì dùng sức quá mạnh, máu tươi bắt đầu chảy ra, ướt đẫm cả tay áo. Bà lão liều mạng ức chế nỗi thống khổ của mình, trán đầy mồ hôi, bà ta hướng về phía ngoài hô:
- “Không có việc gì, chị không sao, em không cần phải để ý đến chị!”
Tiếng gõ cửa dồn dập dừng lại, ngoài cửa vang lên giọng nói lo lắng của người hàng xóm:
- “Vậy nếu có chuyện gì thì chị hãy gọi ngay cho em nhé!”
Bà lão vừa gắt gao cắn tay của mình, vừa cố gắng trả lời:
- “Cám…ơn!”
Sau khi cố gắng hết sức nặn ra hai chữ, rốt cuộc bà lão không dám mở miệng nữa. Sự đau đớn phản hồi lại từ liên kết gần như khiến bà ta phát điên, thậm chí bà ta đã cắn nát thịt của mình, hàm răng đã chạm đến xương cốt. Máu tanh mằn mặn, ở trong miệng bà ta tỏa ra mùi hôi thối quái dị.
Bà lão đau tới mức toàn thân run lẩy bẩy, nhưng bà ta liều mạng kìm nén sự thống khổ của mình, bà ta không còn kêu rên nữa. Bà ta đang đánh cược rằng chàng thanh niên này vẫn chưa biết được con ác khuyển đang ở trong xe. Bằng không mà nói, hắn đã sớm lôi con ác khuyển ra, cũng không dùng biện pháp hù dọa này để ép buộc bà ta đầu hàng. Chỉ cần chịu đựng đến khi kẻ này bỏ cuộc, quyền khống chế cuộc chơi sẽ trở lại tay bà ta.
Trong tầm nhìn mơ hồ của bà lão, chàng thanh niên kia vẫn như cũ đứng bên cạnh xe, không ngừng dùng hai loại lửa quỷ rót vào chiếc xe hơi.
Thấy tình hình như vậy, bà ta càng tin tưởng vào suy đoán của mình. Gã thanh niên kia thực sự không biết vị trí cụ thể của ác khuyển. Nếu không, hắn chỉ cần phun lửa thẳng vào mặt dưới của ghế sau là được, không cần tốn công sức bao phủ cả chiếc xe.
Mà theo thời gian trôi qua, gã thanh niên kia đã bắt đầu đổ mồ hôi, quả nhiên việc triển khai năng lực này cũng có tiêu hao rất lớn với hắn.
Lại qua tiếp hai phút, cuối cùng Dương Húc Minh cũng thu hồi lửa quỷ màu đen. Hắn đứng bên chiếc xe, thấy trong xe không có bất kì phản ứng gì. Chẳng lẽ, con ác khuyển kia thực sự không có trong xe mà ở chỗ khác sao?
Dương Húc Minh đứng đó, không nhúc nhích, nhưng khóe mắt vẫn chăm chú nhìn bốn phía bóng tối xung quanh.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền thu hồi tất cả lửa quỷ màu trắng, sau đó nói:
- “Không chịu ra ư? Xem ra bà chịu đòn khá giỏi đấy. Ban đầu tôi còn định hỏi xem bà rốt cuộc là ai, tại sao phải tập kích bọn tôi, nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi.”
Dương Húc Minh móc quyển nhật kí màu hồng trong túi ra, sau đó hắn lẩm bẩm:
- “Bà đã không chịu hợp tác, vậy thì đi chết đi! Hi vọng sau khi bà bị thôn phệ và tiêu hóa, bà vẫn còn có thể giữ được độ lì đòn như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...