Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong bóng tối, thanh đại kiếm được ngọn lửa quỷ màu trắng cường hóa chém một vòng cung thật dài, hung tợn bổ vào cái bóng quỷ trước mặt. Đối mặt với con Trành quỷ lọt lưới này, Dương Húc Minh không hề nương tay!
Thế nhưng ngay lúc thanh kiếm xả xuống, một chuyện kỳ lạ phát sinh.
Đột nhiên, một bàn tay quỷ trắng bệch im ắng giở một góc màn kiệu lên, thò ra từ trong chiếc kiệu hoa màu đỏ. Cái bàn tay đó có móng vuốt màu đen, cực kỳ bén nhọn, xuất hiện ngay trong tầm mắt của Dương Húc Minh. Một cơn gió lạnh lẽo âm u, thừa lúc màn kiệu bị xốc lên, cuốn đến bao trùm cả người Dương Húc Minh. Một cảm giác rét lạnh khủng khiếp nhanh chóng đóng băng cả thân thể hắn. Tay hắn bị khóa chặt ngay khi lưỡi kiếm đang ở vị trí đỉnh đầu của con Trành quỷ kia!
Thậm chí, chiếc lục lạc đang reo vang trên tay trái của hắn cũng không thể xua tan dòng khí lạnh lẽo này được.
Hơn thế nữa, theo tốc độ tê liệt mà Dương Húc Minh đang chịu đựng, chiếc lục lạc kia cũng giảm dần biên độ rung, tiếng lục lạc chói tai nhỏ dần.
Ở hai bên đường, bọn quỷ hồn trong đội ngủ đón dâu đỏ chót kia đang nằm rên rỉ trên mặt đất bất chợt đứng dậy. Bọn chúng trưng ra vẻ mặt đầy hung tợn, nhìn về phía Dương Húc Minh, thòm thèm muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Trong khi đó, con Trành quỷ đang đờ đẫn trước mặt Dương Húc Minh lại duỗi đôi tay trắng bệch của nó ra hướng về đầu của hắn.
Gió lạnh cuồn cuộn thét gào. Chẳng ngờ rằng, ngọn gió âm tà lạnh lẽo bên trong chiếc kiệu hoa này lại có năng lực tước đoạt khả năng hành động của con người.
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm tên chú rể Trành quỷ trước mắt, nhìn đôi tay quỷ của nó sắp chạm vào đầu mình, tuy vậy hắn vẫn không thèm lui lại.
- “Tiểu Tư!”
Hắn cắn chặt hàm răng, dùng hết sức bình sinh thét ra tên của cô nàng.
Một đôi tay quỷ tím tái đang yên lặng thò ra từ trong túi áo của Dương Húc Minh, sau đó nhanh chóng chộp lấy con Trành quỷ trước người hắn. Đồng thời, ngọn lửa quỷ màu trắng cũng bắt đầu lan tỏa ra từ người Dương Húc Minh, dần xua tan ngọn gió âm u, lạnh lẽo kia.
Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng trống nơi màn kiệu hở ra trước mặt, cười gằn, nói:
- “Đợi nãy giờ... Chồng của cô em, anh xin nhận lấy vậy!”
Tên chú rể Trành quỷ lộ ra bộ mặt vô cùng sợ hãi. Nó bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi lực hút của đôi bàn tay quỷ khủng khiếp kia. Thế nhưng, đôi bàn tay quỷ kia vẫn từ tốn kéo nó sát vào, cơ bản là con Trành quỷ lần này khó tránh khỏi kiếp số rồi.
Xung quanh Dương Húc Minh, đội ngũ đưa dâu kia lại bạo động lần nữa.
Thấy chú rể bị kẻ khác tóm lấy, bọn dân công mặc áo đỏ thẫm, da dẻ tái nhợt, ánh mắt thất thần này đều gào thét cuồng loạn lên, đánh tới Dương Húc Minh.
Tất cả bọn chúng đang phẫn nộ, tình cảnh vô cùng kinh khiếp.
Nhưng nhờ vào ngọn lửa quỷ màu trắng che phủ toàn thân, sức mạnh giam cầm cơ thể hắn đã sớm bị giải trừ. Đối mặt bọn Lệ quỷ hung ác này, Dương Húc Minh giơ nhẹ chiếc lục lạc, lắc mạnh một phát!
Keengggg...
Tiếng chuông chói tai ngân vang xa xa giữa màn đêm!
Bọn quỷ hồn xung quanh Duong Húc Minh lại thét lên một cách đau đớn lần nữa, sau đó hoảng sợ lùi về sau.
Từng tiếng rên rỉ quái dị liên tiếp vang lên giữa bóng đêm khiến con người phải run rẩy vì sợ hãi.
Trong khi Dương Húc Minh sử dụng chiếc lục lạc, thì bàn tay quỷ trong túi áo hắn vẫn kiên quyết thôn phệ bóng quỷ chú rể kia. Dương Húc Minh cười lạnh, nhích từng bước dần về tên chú rể ma quái này.
- “Dù mày cũng thê thảm, nhưng mà tao không đồng cảm với mày đâu.”
Nương theo bước chân của Dương Húc Minh bước gần đến trước mặt con Trành quỷ này, từ đó khoảng cách hai bên được rút ngắn, kết quả là đôi tay quỷ của Tiểu Tư đã sắp kéo hẳn con quỷ này vào trong túi áo Dương Húc Minh rồi.
Vị trí bị Tiểu Tư bóp giữ giờ đã bắt đầu vặn vẹo do sức mạnh thôn phệ.
Con Trành quỷ này gào thét càng lúc càng thê lương, nó giãy dụa trong tuyệt vọng. Đồng thời, nó không quên quay lưng về phía chiếc kiệu hoa, tựa như hy vọng nữ quỷ trong kiệu lao ra cứu nó.
Cầu được ước thấy!
Một bóng dáng mặc áo thêu hình phượng đỏ thẫm như máu hiện ra. Dòng máu đỏ tươi khúc xạ vào mắt Dương Húc Minh làm hắn cảm thấy đau rát cùng cực. Dương Húc Minh trông thấy cô dâu đang ngồi yên tĩnh trong chiếc kiệu kia, toàn thân đỏ thẫm, diễm lệ như máu tươi.
Cảnh tượng này đáng lý là một cảnh hoan hỷ trong ngày cưới, nay lại toát ra một cảm giác kinh dị vô cùng.
Cô ta đội một chiếc khăn cưới trên đầu khiến người ngoài không thể trông thấy rõ gương mặt. Dương Húc Minh biết rõ, cổ tử thi đó đang nhìn mình chằm chằm, đó chính là sự oán hận của lệ quỷ. Hắn cảm giác lông tơ toàn thân đang dựng đứng lên. Đó chính là phản ứng sợ hãi theo bản năng, điềm báo cho thấy sự khủng khiếp của con nữ quỷ trước mặt.
Theo màn kiệu bị xốc lên, ngọn gió âm u, lạnh lẽo kia thổi tới càng lúc càng mạnh.
Ngọc lửa quỷ màu trắng đang bao phủ bên ngoài thân thể Dương Húc Minh bị ngọn gió lạnh thổi đến bèn yếu dần, sau đó tắt ngấm.
Một giây sau, ngọn lửa quỷ màu trắng lại xông ra từ trong thân thể Dương Húc Minh.
- “Nhìn cái gì cưng... Chưa thấy cướp cô dâu, à nhầm, chưa thấy cướp chú rể bao giờ à?”
Ánh mắt Dương Húc Minh tối dần, ý thức từ đại não của hắn bắt đầu rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Tác dụng phụ khi sử dụng ngọn lửa quỷ quá mức đã sắp vượt qua mức chịu đựng của hắn.
Nhưng trước người hắn, con Trành quỷ này đã bị thôn phệ gần một nửa cơ thể, bị hút vào bên trong túi áo của Dương Húc Minh. Một nửa người còn lại thì vặn vẹo thành một đống bùi nhụi quái dị, tựa như một viên kẹo cao su bị nắn bóp.
Nó dùng hết sức bình sinh để chống cự, nhưng cũng vô ích tránh khỏi kết quả bị thôn phệ. Đứng giữa vòng vây của đội ngũ đưa dâu, Dương Húc Minh gắng gượng trừng mắt cô dâu bên trong chiếc kiệu kia, mở lời châm chọc.
- “Chồng của cô ngon quá!”
Một giây sau, con Trành quỷ này đã không còn sức lực để chống cự nữa, trực tiếp biến thành một cái bóng mờ, rồi bị hút vào túi áo Dương Húc Minh với tốc độ như cá gặp nước.
Trong khi đó, chiếc lục lạc trong tay trái Dương Húc Minh đang rung lên một cách điên cuồng. Bọn quỷ hồn đưa dâu xung quanh đó đều lăn bò trên mặt đất, rên la thống khổ, cuối cùng nằm yên bất động.
Bọn chúng muốn chạy trốn, nhưng dường như có một lực lượng vô hình nào đó đang ước thúc những con quỷ này, khiến chúng nó khó có thể rời đi. Vì thế, bọn lệ quỷ này chỉ có thể la gào rú thê lương, từ đầu trận tới cuối trận chỉ biết quỳ dưới chân Dương Húc Minh để tiếp nhận sự tra tấn của tiếng lục lạc ấy.
Âm thanh lục lạc vẫn ngân vang như cũ. Thế nhưng mà, nữ quỷ bên trong kiệu hoa lại thờ ơ, chẳng hề bị ảnh hưởng.
Trong nháy mắt ngay khi con Trành quỷ kia bị nuốt hẳn vào túi áo của Dương Húc Minh, bọn người khiêng kiệu chợt có hành động. Bọn chúng đờ đẫn nhìn Dương Húc Minh, sau đó đồng loạt bước một bước về phía trước. Dương Húc Minh từng thấy qua động tác này, đây chính là dấu hiệu bọn ma khiêng kiệu này sắp sửa tấn công.
Lúc đó, hắn đứng cách bọn khiêng kiệu này chỉ có hai mét.
Nhưng Dương Húc Minh không thèm lui lại mà vận sức cho ngọn lửa quỷ thiêu đốt mạnh hơn. Đứng giữa bầy quỷ hồn đang than khóc xung quanh, hắn tỏ vẻ dữ tợn, trán nổi gân xanh, hét về phía cô dâu trong cỗ kiệu hoa kia:
- “Anh lập tức tiễn em đi đoàn tụ với ông chồng của em liền nè!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...