Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Tiếng xé gió vang lên liên tục, những chiếc răng vàng nhỏ bé trong màn sương mù không cách nào nhìn thấy, chính là vũ khí bí ẩn lợi hại nhất để giết người.
Dương Húc Minh nghe được tiếng xé gió vang lên trong nháy mắt, vô ý thức lui về phía sau.
Nhưng mà dù hắn đã căng mắt ra nhìn, nhưng vẫn như cũ không thấy năm chiếc răng vàng đang phóng ra từ trong sương mù.
Ngược lại quỷ ảnh trắng bệch xuất hiện từ trên lưng Lâm Thu, đang lơ lửng trong không trung, phẫn nộ vung vẩy nắm đấm, điên cuồng nện về phía trước.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Liên tiếp năm tiếng trầm đục vang lên, những cái răng vàng vậy mà toàn bộ bị nó đánh rơi, không có viên nào bắn trúng Lâm Thu. Tận mắt chứng kiến tất cả, Dương Húc Minh mặt lộ vẻ kinh sợ.
- “…Star Platinum!”*
* Để biết Star platinum là gì mời đọc giả truy cập link sau: https://bachngocsach.com/forum/thre/21870/page-480#post-2138771
Ứng Tư Tuyết mặt xạm lại, - “Dương đại sư, mau đưa Lâm Thu cho em!”
Ứng Tư Tuyết cưỡng ép kéo Lâm Thu từ đầu vai Dương Húc Minh xuống, giơ chân đạp vào mông Dương Húc Minh, - “mau đi xem thử phía trước là thứ gì đi anh!”
Thực tế không cần Ứng Tư Tuyết nhắc nhớ, khi cô nàng kéo Lâm Thu xuống, Dương Húc Minh đã phóng tới màn sương mù.
Tay phải hắn lấy Sát Phụ Kiếm ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, tay trái đốt lên quỷ hỏa, vận sức chờ ném ra. Trên cổ hắn mang trường mệnh khóa, giúp hắn có thể nhìn thấy lệ quỷ.
Bộ trang bị trong tay hắn, có thể khiến cho đa số lệ quỷ nhức đầu không thôi, càng đừng nói trên người Dương Húc Minh còn có đòn sát thủ khác. Nhưng sau khi xông vào màn sương mù, hắn không tìm được tên quỷ đang lấp ló đâu cả.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ màu đỏ biến mất ở một góc xa xa trong màn sương mù, còn quỷ đánh lén kia dường như mặc quần áo màu đỏ.
Thậm chí dáng dấp của nó ra sao Dương Húc Minh chưa kịp thấy rõ đã mất dấu đối phương. Hắn vội vàng giơ chiếc chuông nhỏ lên, rung nhẹ, tiếng chuông vang lên, trong màn sương mù phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tiếng kêu thảm kia nghe giống như của một bà lão?
Chỉ là khoảng cách của con quỷ kia với Dương Húc Minh đã rất xa, tiếng chuông khiến nó bỏ chạy với tốc độ nhanh hơn.
Dương Húc Minh đứng tại chỗ, không muốn đuổi theo.
Nữ quỷ này tốc độ quá nhanh, cực kì linh hoạt, không giống dáng vẻ già nua mập mạp của nó. Dương Húc Minh nhanh chóng lui về bên cạnh Ứng Tư Tuyết, không dám rời đi quá xa.
Lỡ đây là kế điệu hổ ly sơn thì coi như xong, hắn cũng không thể đánh cược mạo hiểm tính mạng của hai cô gái bên cạnh mình được, không có gì đảm bảo là chỉ có một con quỷ trong màn sương mù muốn tập kích bọn họ.
Nhìn thấy Dương Húc Minh trở về, Ứng Tư Tuyết đỡ Lâm Thu hỏi thăm, - “con quỷ kia là nữ? Dáng dấp ra sao?”
Dương Húc Minh lắc đầu, - “Anh không nhìn rõ, nhưng dường như rất mập. Em nói xem liệu đó có phải bà mối không? Con quỷ ứng với bức chân dung.”
Ứng Tư Tuyết nghĩ nghĩ, nói,- “Rất có thể, bức chân dung ứng với bà mối, vậy thì chuỗi vòng tay này ứng với con quỷ nào?”
Ứng Tư Tuyết chỉ chuỗi vòng trên tay Dương Húc Minh nói, - “chỉ có con quỷ ứng với chuỗi vòng tay này chưa ra sân, chẳng lẽ con lệ quỷ ứng với chuỗi hạt châu này chính là màn sương mù hay sao?”
Dương Húc Minh lắc đầu. – “Hiện tại xuất hiện nữ quỷ bà mối hư hư thực thực, còn một con quỷ vẫn chưa từng xuất hiện, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, tình huống càng ngày càng nguy hiểm.”
Ứng Tư Tuyết lại nhìn về phía sâu trong màn sương nói, - “em ngược lại cảm thấy chúng ta bây giờ càng ngày càng tiếp cận gần chân tướng của sự việc.”
- “Như vậy, tại sao quỷ bà mối muốn nhảy ra tập kích chúng ta? Đáng lẽ nó phải bỏ qua chúng ta, để chúng ta bị con quỷ khác xé xác mới đúng.
Nó ngăn cản chúng ta, dọa chúng ta sợ, nếu là người nhát gan, chẳng phải sẽ bị nó hù dọa quay trở về rồi sao?
Em hoài nghi sâu trong màn sương mù này có đồ vật gì mà quỷ bà mối không muốn chúng ta nhìn thấy, nên nó mới ngăn cản chúng ta, muốn giết chết chúng ta.
Đồng thời, mục tiêu hàng đầu của nó là Lâm Thu, điều này có chút kì quái.
Lâm Thu đã nửa sống nửa chết, vì sao nó còn muốn nhằm vào Lâm Thu, tình huống này, đáng lẽ nó phải nhằm vào anh mới đúng.
Nếu mục tiêu của nó không phải Lâm Thu mà là anh, thì chắc chắn anh đã bị những cái răng vàng đâm thành tổ ong rồi, vì sau lưng anh không có con quỷ màu trắng nào bảo vệ cả.”
Ứng Tư Tuyết đưa Lâm Thu cho Dương Húc Minh, sau đó ngồi xổm xuống, cuốn ống quần của cô bé lêm.
Trong sương mù mờ mịt, nhưng hai người vẫn có thể thấy rõ da thịt trắng nõn trên bắp chân và mắt cá chân của cô bé.
Ứng Tư Tuyết nở nụ cười, - “Máu bầm trên người Lâm Thu bỗng nhiên biến mất, mà chuyện này lại xảy ra khi chúng ta tới gần sâu bên trong màn sương mù…Chuyện này rất kì quái.”
Ứng Tư Tuyết bảo Dương Húc Minh xoay người sang chỗ khác, cô nàng kéo lưng quần của Lâm Thu xuống, kiểm tra bên trong, xác thực Lâm Thu đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
- “Toàn bộ máu bầm đã biến mất, Lâm Thu mặc dù còn hôn mê, nhưng đã ngừng phát ra âm thanh thống khổ được một lúc rồi.”
Ứng Tư Tuyết nói, - “Trong nhà họ Vương phía sau làn sương mù này, có lẽ có thứ gì đó liên quan tới Lâm Thu, tựa hồ rất quan trọng đối với việc hoàn thành phó bản lần này.”
- “Dù sao tất cả dị biến, đều phát sinh sau khi con quỷ gõ cửa bị giết chết. Chúng ta chỉ cần đến chỗ sâu nhất trong màn sương mù này, đại khái có thể biết Lâm Thu có tác dụng trọng yếu gì.”
Nghe xong phân tích của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh bừng tỉnh.
- “OK, chúng ta nhanh đi một chút.” Hắn lập tức vác Lâm Thu đang hôn mê lên vai nói, - “dây dưa lâu cẩn thận bị bà mối béo quay lại giết chúng ta.”
Lúc này, quỷ ảnh trắng bệch đã biến mất phía sau Lâm Thu, nguy cơ được giải trừ, quỷ ảnh này cũng biến mất. Ứng Tư Tuyết đi theo bên cạnh người Dương Húc Minh, nói, - “hiện tại chúng ta có thể to gan giả thiết một việc.”
Ứng Tư Tuyết nhìn khuôn mặt Lâm Thu đang hôn mê nói, - “vì người của Vương gia chết thảm có thể biến thành nhiều lệ quỷ như vậy, đằng sau ắt hẳn còn ẩn tàng tin tức trọng yếu gì đó.
Dù sao anh đã nói, một trăm năm trước Lục Bàn Thủy không có địa mạch dị biến, không có khả năng tồn tại nhiều lệ quỷ như vậy.
Nhưng đám lệ quỷ của Vương gia chẳng những xuất hiện, thậm chí còn chiếm cứ nơi đây trăm năm mà không bị huyết hà cuốn đi, sự việc không bình thường như vậy, ắt hẳn có ẩn tình nào đó.”
Ứng Tư Tuyết híp mắt nói, - “Thảm án diệt môn của nhà họ Vương trăm năm trước, quả nhiên không đơn giản như bề ngoài.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...