Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Tiếng chuông vang xa lan tỏa khắp nơi trong khu phế tích hắc ám.
Một luồng gió lạnh âm trầm lướt qua, vô số lá cờ chiêu hồn lay động bay múa, tựa hồ theo tiếng chuông vang lên, thế giới tĩnh mịch này đã phát sinh một chút biến hóa nào đó.
Nhưng Dương Húc Minh đứng ở nơi đó chờ một hồi lâu, tên huyết y đồ tể kia vẫn mất tăm mất tích không hề xuất hiện.
Đối mặt với kết quả này, Dương Húc Minh cau mày nhăn mặt. Hắn đang lo lắng cho an nguy của Lâm Thu. Nếu như chính mình đang bị kéo vào trong cơn ác mộng, vậy Lâm Thu hiện tại đang ở đâu? Có phải cũng bị tên ác quỷ kia kéo vào trong mộng rồi không?
Mà vấn đề mấu chốt ở chỗ, môi giới để tên Lệ quỷ này phát động năng lực là gì? Chẳng lẽ nó có thể tùy ý kéo người ta vào thế giới ác mộng hay sao? Hay là cần phải thỏa mãn điều kiện nhất định nào đó?
Dương Húc Minh rảo bước trong phế tích tăm tối u ám, đưa mắt lạnh lùng quan sát tất cả mọi thứ xung quanh.
So với Lâm gia thôn bỏ hoang trong thế giới hiện thực, phòng ốc trong phế tích hắc ám này cũng không đến nỗi tàn tạ như vậy, hoàn toàn không giống dáng vẻ hoang phế mấy trăm năm. Nhà cửa nơi này đa phần còn nguyên vẹn, chỉ có chìm trong bóng tối không nhìn rõ cụ thể mà thôi.
Đồng thời theo từng bước chân đi sâu vào trong, Dương Húc Minh phát hiện trên mặt đất có nhiều vụn tuyết, trên nóc nhà cũng bao phủ một tầng tuyết thật mỏng. Tựa hồ trong thế giới ác mộng này vẫn còn là mùa đông.
Dương Húc Minh nhớ kỹ lời Ứng Tư Tuyết kể về chuyện cũ Lâm gia, thời điểm Vương gia bị diệt tộc phát sinh vào mùa đông tuyết lớn. Sau đó không bao lâu, tổ tiên họ Lâm khẩn cấp di chuyển tứ tán ra xa khỏi Lâm gia thôn.
Chẳng lẽ khung cảnh trong phế tích này, chính là bộ dáng của Lâm gia thôn vào mùa đông năm ấy, trước khi tổ tiên Lâm gia rời đi?
Vì cái gì tên huyết y đồ tể lại sáng tạo ra ác mộng với bộ dáng này? Đồng thời gã một mực núp ở nơi đây, không hề rời đi? Là vì gã tìm đến đây báo thù hay là gã thiết lập cạm bẫy để những người họ Lâm tự dẫn xác đến cho gã giết?
Dương Húc Minh giẫm lên vụn tuyết dưới chân, nhanh chóng đi hết một vòng quanh làng. Tất cả các căn nhà đều mở rộng cửa, có mấy nhà, bên trên bếp lò thậm chí còn bày biện nồi niêu xoong chảo, trong nồi vẫn còn đồ ăn thậm chí còn chưa bị hư hỏng, chỉ là đơn thuần nguội lạnh.
Cái thế giới ác mộng này, so với trong tưởng tượng còn chân thực rõ nét hơn. Dương Húc Minh thậm chí có thể nghe được mùi ẩm mốc, cảm nhận được gió lạnh âm lãnh gào thét.
Trong tăm tối, Dương Húc Minh chậm rãi thở ra một hơi khói trắng. Hắn đã đi dọc theo thôn nhỏ hết một vòng, nhưng vẫn như cũ, không phát hiện ra hình bóng tên huyết y đồ tể, càng không thấy bóng dáng một ai khác trong làng.
Hắn vừa đi vừa lắc lư cái chuông đồ cổ trong tay. Âm thanh chói tai quỷ dị của cái chuông cổ trong gió đêm xa xa truyền đi. Nhưng thế giới ác mộng vẫn bình thản như thường, tiếng chuông cũng không quấy nhiễu hay phá hủy được sự tồn tại của nơi này.
Tiếng chuông tối thiểu nhất có thể chứng thực một việc, đó chính là tên huyết y đồ tể cũng không ở gần bên cạnh Dương Húc Minh.
Đi suốt một vòng, cuối cùng hắn trở lại căn phòng nhỏ thờ cúng Phật Quan Âm. Hắn đưa mắt nhìn kỹ, chợt phát hiện ra, trong phòng, bức tượng Quan Âm không biết từ lúc nào đã xuất hiện trở lại, đứng lẳng lặng trên điện thờ.
Bức tượng với khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt kì quái chằm chằm nhìn Dương Húc Minh. Ánh mắt lạnh lẽo, đờ đẫn vô hồn khiến người đối diện sợ hãi.
Dương Húc Minh đi vào, vung mạnh Sát phụt kiếm chém thẳng vào bức tượng.
… Xoảng…
Một lần nữa, tiếng đồ sứ vỡ vụn lại vang lên, bức tượng Quan Âm lần thứ hai bị Dương Húc Minh đập nát. Mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi trong phòng, nhưng lần này không giống lần trước, có dị biến phát sinh.
Khi bức tượng sứ vỡ vụn trong nháy mắt, từng dòng máu tươi đỏ lòm từ trong bức tượng phun ào ạt ra ngoài…Tựa hồ thứ Dương Húc Minh chém vỡ nát không phải là một bức tượng sứ, mà là một người sống có sinh mệnh.
Khu vực xung quanh tượng Quan Âm vỡ vụn nhanh chóng trở thành một bãi máu lênh láng. Dương Húc Minh đã tiếp xúc với quá nhiều thứ kinh tởm từ trước đến giờ, hắn như bị chai lì trước tràng cảnh vừa rồi, thậm chí không chớp mắt, tỉnh bơ nói:
- “Úi chà, còn chảy máu cơ đấy! Ghê gớm, ghê gớm! Sợ quá đi mất!”
Sau khi buông một câu mỉa mai trò hù dọa trẻ con của tên quỷ, Dương Húc Minh không thèm để ý đến bức tượng Quan Âm này nữa, trực tiếp quay người đi ra khỏi căn nhà.
Hắn đi quanh nhà một vòng, rất nhanh quay trở lại căn phòng thờ. Không ngoài dự đoán, bức tượng Quan Âm trên điện thờ hồi phục lại như cũ, không chút tổn hại ngồi lặng lẽ ở đó, trừng đôi mắt vô hồn nhìn Dương Húc Minh.
Hắn lạnh lùng đi thẳng đến trước điện thờ, cười gằn:
- “Xem thử mày có bao nhiêu mạng mà chơi trò bất tử với tao. Tiểu Tư, nuốt nó!”
Nhanh như chớp, một đôi tay quỷ tái nhợt lao vụt ra từ túi áo Dương Húc Minh, trực tiếp chụp vào bức tượng trên bàn thờ, kéo nó vào trong quyển nhật ký.
Coi như trong thế giới ác mộng này, Tiểu Tư vẫn có thể đáp ứng lại lời triệu hoán của Dương Húc Minh. Nhìn cảnh bức tượng quỷ dị bị cuốn nhật ký hút sạch không còn dấu vết, Dương Húc Minh bóp mi tâm suy nghĩ…
Nơi này chắc hẳn là một tiết điểm mấu chốt. Đã trải qua phó bản hang Dã Cô, đối với loại thế giới hư ảo xen lẫn với hiện thực này, Dương Húc Minh đã có đôi chút kinh nghiệm để phán đoán.
Toàn bộ cả làng đều rất bình thường, chỉ có cái điện thờ này kỳ dị như thế, nhất định nó có chỗ đặc biệt.
Quay người rời khỏi căn phòng thờ, Dương Húc Minh bước ra ngoài, lại đi dạo một vòng rồi mới trở về.
Nhưng lần này, bên trên điện thờ không thấy bức tượng Quan Âm hoàn hảo lành lặn trợn mắt nhìn như trước nữa, mà thay vào vị trí bức tượng là một cái đầu người đẫm máu đang quay mặt vào vách tường.
Dương Húc Minh đi qua phía sau, thấy rõ mặt mũi của cái đầu đầy máu này, mặt nó rất quen thuộc, hoặc là nói đúng hơn, cái đầu này chính là của Dương Húc Minh.
- "Khiêu khích sao" - Dương Húc Minh nhếch miệng cười khẩy - "Tao chống mắt lên nhìn xem mày còn biến ra bao nhiêu thứ.
Tiểu Tư! Điện thờ cùng đầu người, tất cả đều xơi hết!"
Đôi tay tái nhợt nhanh chóng thò ra, tóm lấy cái đầu người rồi rút vào trong quyển nhật ký. Về phần cái điện thờ trước mặt cũng nhanh chóng bị đôi tay thôn phệ. Trong nhà gỗ nhỏ trở nên trống trải, chẳng còn đồ vật gì nữa.
Dương Húc Minh lại bước ra ngoài, đi chơi một vòng rồi quay lại căn phòng thờ. Nhưng lần này trong phòng không xuất hiện thứ gì khác, hoàn toàn trống rỗng, tựa hồ con quỷ kia đã quyết định kết thúc đợt thi đấu với đối thủ.
Dương Húc Minh nhìn căn nhà gỗ nhỏ trước mắt, nghĩ ngợi giây lát rồi hô to:
- “Tiểu Tư! Nuốt luôn cái nhà!”
Nói xong, hắn chợt nhớ cái nhà này thể tích hơi to, nên bổ sung thêm một câu:
- “Không cần phải vội, cứ từ từ ăn, không vội!”
Đôi tay tái nhợt do dự hồi lâu, cuối cùng mới không tình nguyện đưa ra ngoài, bắt lấy bề mặt tường của căn nhà gỗ. Sau đó tay quỷ bắt đầu phát lực. Một luồng hấp lực cường đại, chậm rãi nhưng kiên định thôn phệ lấy căn nhà gỗ trước mặt Dương Húc Minh.
Một màn quỷ dị đúng lúc này xuất hiện, căn nhà gỗ bị đôi tay quỷ xé rách vậy mà không bị vỡ vụn, ngược lại giống như một vật thể làm bằng chất dẻo, không ngừng vặn vẹo hình dạng, cuối cùng biến thành một đống đen ngòm mơ hồ rồi bị hút vào trong nhật ký.
Ngay khi căn nhà bị hút mất, không gian xung quanh chợt nổi lên từng luồng gió lạnh lẽo âm hàn. Tuyết trắng khắp trời điên cuồng bay mua tựa như bão tuyết kéo đến bao phủ phế tích này.
Dương Húc Minh bị tuyết lạnh quất đến rát mặt, mắt híp lại không nhìn rõ được xung quanh. Chỉ nghe thấy trong gió tuyết, bên cạnh hắn tựa hồ có rất nhiều người chạy qua.
Từng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, tiếp đó là tiếng dao chém vào xương thịt, tiếng gào rú rên rỉ… Dường như bên cạnh Dương Húc Minh đang diễn ra một trận đồ sát, có rất nhiều người cầm dao kiếm đâm chém lẫn nhau…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...