Dịch: Thập Dạ
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ứng Tư Tuyết tiếp tục lái xe trên con đường nhỏ.
Đường này mới được đầu tư trải nhựa, bất quá vẫn chỉ là nhánh rất phụ, dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, kể từ lối rẽ trở đi con đường này sẽ không dẫn đến bất kỳ thành trấn nào.
Qua lời mô tả của Lâm Thu, theo lối này đi đến tận cùng sẽ gặp sông Bắc Bàn, chảy ngang qua chân một khe núi cực lớn, địa thế vô cùng hiểm ác, vách núi hai bên dựng thẳng đứng cao trên ngàn mét, không đường xá hay cầu cống gì nối tiếp.
Tác dụng con đường nhỏ, chỉ là để giao thông thuận tiện cho vài khu quần cư nằm rải rác sâu trong vùng núi rừng này.
Chính xác là quần cư, dân số thưa thớt ít ỏi đến mức gọi là thôn cũng không được. Chủ yếu là vì các hộ gia đình nằm tản mát cách xa nhau, số người sinh sống rất ít, miễn cưỡng chỉ có thể gọi là tổ. Nói về khu Lâm gia thôn bỏ hoang, cũng là nằm trong khu vực hẻo lánh này.
Thực vậy, nói là mật độ cư dân thưa thớt, căn bản do đặc tính dân nông thôn Quý Châu vốn không thích tụ họp quần cư, thường thấy cả một vùng diện tích rộng lớn chỉ có một, hai căn nhà. Vì thế xe chạy một đường tuy rằng không gặp một ai, nhưng dấu vết có người sinh sống ven đường vẫn liên tục xuất hiện.
Nhưng dưới cái nhìn của Dương Húc Minh, khu này xe chạy dăm ba phút lại thấy một căn nhà lẻ loi đơn độc, hình thức phân bố này có vẻ quai quái.
Nói thật, nơi hoang sơn dã lĩnh dễ phát sinh chuyện ma quỷ thế này, sống tách biệt như vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm? Coi như không có quỷ, vậy còn dã thú sâu trong rừng nửa đêm đi ra tấn công thì sao? Lỡ gặp chuyện không may thật sự là không người giúp đỡ.
Xe tiếp tục chạy trên đường, Dương Húc Minh hiếu kỳ quan sát địa thế xung quanh.
Không bao lâu sau, bọn hắn gặp một cái ngã ba, tiếp tục đi theo đường nhỏ trải nhựa sẽ tiến về sông Bắc Bàn, mà nhánh đường đất vàng tách ra thì hướng đi Lâm gia thôn.
Ứng Tư Tuyết dừng xe quan sát con đường đất vàng nhỏ hẹp này, cô thở dài một tiếng.
- “Đường quá nhỏ, cũng chỉ có thể dừng xe nơi này, kế tiếp chúng ta đi bộ vậy.”
Đường đất vàng này không biết bỏ hoang đã bao lâu, ven đường đầy những bụi gai và dây leo ken dầy, cơ hồ gần như che lấp toàn bộ lối đi, xe hơi thật sự không thể lái vào. Mặt đường đầy những bụi cỏ khô xơ xác, nhìn đìu hiu cô quạnh vô cùng.
Mà điểm rất lạ là khu vực đất trống quanh con đường này, hoàn toàn là đất hoang đầy cây mọc dại, rất khác biệt với đất đai trong vùng.
Tuy nói khu này dân cư thưa thớt, gần như hoang vắng, nhưng dọc theo con đường nhựa, dễ thấy nơi thế đất tương đối rộng rãi bằng phẳng, đều sẽ được người dân khai thác thành ruộng vườn. Nơi đây ven đường đất vàng, nhìn qua rất thích hợp để tận dụng trồng trọt, vậy mà lại bị bỏ hoang.
Dương Húc Minh xuống xe, đứng tại giao lộ trầm ngâm quan sát, suy nghĩ một lúc hắn lấy Sát Phụ Kiếm từ trong hộp gỗ ra, quay lại nói với Ứng Tư Tuyết:
- “Đại tiểu thư, ở lại xe chờ anh và Lâm Thu đi xem xét thử. Hoặc là cứ lái thẳng về Vương Quan Doanh, khi nào quay ra anh sẽ liên lạc.”
Ứng Tư Tuyết trợn mắt nhìn hắn một cái:
- “Bảo em một mình lái xe qua cái rừng tùng quỷ quái kia? Vậy giết em luôn đi cho rồi!”
Lâm Thu đứng một bên hết sức biết điều giả ngơ không biết hai người gấu ó tranh cãi. Dương Húc Minh nhún nhún vai.
- “Ok, tuỳ em vậy, em thích làm gì cũng được. Lâm Thu, đi thôi.”
Hắn xách Sát Phụ Kiếm, hướng Lâm Thu gọi một tiếng rồi cất bước đi vào con đường đầy cỏ dại, Lâm Thu có chút áy náy quay sang cám ơn Ứng Tư Tuyết, sau đó vội vã đi theo Dương Húc Minh.
Nhìn bóng hai người đang rời đi, Ứng Tư Tuyết nhếch miệng cười nhạt.
- “Thật coi ta như tài xế taxi nha… đồng chí Dương Húc Minh, mang Lâm Thu vào trong Lâm gia thôn, ngài có vẻ không lo lắng đến an toàn của cô bé lắm thì phải?”
Dương Húc Minh cũng không quay đầu lại.
- “Anh trai Lâm Thu mất tích, đương nhiên cô bé phải đi cùng anh điều tra, có phải anh trai của em mất tích đâu mà quản nhiều như vậy?”
Ứng Tư Tuyết liếc mắt nói.
- “Vậy em chờ ở đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc.”
Nói xong cô liền mở TV trên xe, bắt đầu xem phim hoạt hình.
Tuy rằng Ứng Tư Tuyết cũng cảm thấy tò mò lẫn hứng thú với Lâm gia thôn, nhưng lần này Dương Húc Minh đã dẫn theo một cục vướng víu Lâm Thu, cô cũng tự biết điều mà không tạo thêm gánh nặng cho hắn.
Gặp chuyện nguy hiểm mà nói, cả hai cô gái đều thành trở ngại rất phiền toái cho Dương Húc Minh.
Thoáng cái, bóng dáng hai người đã khuất sau con đường đất vàng.
Vào sâu đường càng vướng víu cỏ dại dây leo khó đi, xung quanh thảy đều là bụi cây thấp bé, cành lá âm u rậm rạp, mặc dù trời trưa ánh nắng chiếu rọi trên thân, nhưng hai người vẫn không cảm giác được một chút ấm áp, ngược lại ánh nắng này chẳng hiểu sao có chút âm trầm quỷ dị khiến lòng người bất an.
Vô thức, Lâm Thu tiến sát đến gần Dương Húc Minh hơn, cô bé lo lắng nhìn xung quanh bốn phía, thấp giọng hỏi:
- “Dương đại ca, để chị ấy một mình ở lại, thật sự có ổn không?”
Dương Húc Minh nhún vai:
- “Dù sao còn hơn theo chúng ta đi vào khu vực quỷ quái này, có rảnh lo lắng cho người khác thì tự lo cho mình trước đi đã.
Lâm gia thôn là nơi gia tộc của em trước đây cư ngụ, nói nếu thật có quái vật gì đấy, đương nhiên mục tiêu đầu tiên nó nhắm đến chính là em.
Cho nên về mặt lý thuyết, em là người đang gặp nguy hiểm nhất ở đây, cố gắng cảnh giác, tự lo cho an nguy bản thân trước.
Lát nữa không nên rời khỏi tầm mắt của anh, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không được hoảng hốt, không được la hét chạy loạn khắp nơi.”
Dương Húc Minh không yên lòng căn dặn cô bé liên tục, hắn lo lắng Lâm Thu gặp chuyện ma quỷ phát sinh sẽ đánh mất tự chủ, bỏ chạy trối chết khỏi tầm quan sát của hắn, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Hai người tiếp tục tiến tới, mắt nhìn vào phần mềm bản đồ trong điện thoại, đã thấy rất gần Lâm gia thôn.
Qua một khúc quanh, đến một mảnh đất trống trải bằng phẳng, hai người bất ngờ nhìn thấy phía sau lùm cây có một chiếc xe hơi màu trắng.
Lâm Thu nhìn đến chiếc xe này, cô gịật mình một cái, tâm thần có chút hoảng hốt.
- “Cỗ xe này….”
Khuôn mặt đầy kinh ngạc nhìn sang Dương Húc Minh.
- “…Hình như là xe của anh trai em.”
Dương Húc Minh im lặng đứng nhìn mấy giây, lại ngước mặt nhìn sắc trời một cái.
Ánh nắng chói chang, bầu trời trong vắt không một gợn mây, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng không có khả năng liên tưởng được những chuyện ma quái phát sinh tại thời điểm này.
Nơi đây một con đường bỏ hoang, vậy mà sau lùm cây lại có cỗ xe anh trai Lâm Thu?
Dương Húc Minh cau mày đi tới, xuyên qua tàng cây đi vào khu vực đồng cỏ trống trải, tiến đến gần cẩn thận quan sát kỹ hơn chiếc xe này.
Lâm Thu ngay sát phía sau lưng Dương Húc Minh, thanh âm thốt lên kinh ngạc.
- “Đúng là xe của anh ấy rồi! Bảng số xe em nhớ rất rõ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...