Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trong quán bar long xà hỗn tạp, loại người gì cũng có.

Khi âm thanh chai rượu vỡ vụn vang lên, ngay sau đó là tiếng chửi rủa giận dữ và cả đám người xông vào choảng nhau tơi bời.

Quán bar trở nên hỗn loạn, âm thanh đổ vỡ xoang xoảng. Hai nhóm người lao vào nhau đấm đá tưng bừng. Những người khác vội vàng lui lại, rời xa phạm vi nhóm đánh lộn.

Lâm Thu cùng với gã quỷ đang nắm tay bị dòng người xô đẩy, tranh thủ cơ hội, cô tránh thoát năm ngón tay kìm kẹp của đối phương.

Cô liều mạng lui lại, xâm nhập vào trong đám người đang chạy loạn. Mà gã đàn ông quỷ dị bị đoàn người tách ra lại chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn cô, không có hành động gì khác.

Khi Lâm Thu quay nhìn lại về phía đối phương, cô phát hiện gã đã biến mất không thấy đâu nữa, tựa như bong bóng xà phòng tan biến vào không trung.

Lúc này trong quán bar, hai bên đánh nhau đã đến hồi gay cấn. Hơn mười tên đàn ông xúm thành một đoàn vật lộn choảng nhau tới số. Từng chai bia đập lên đầu vỡ loảng xoảng, tiếng chửi mắng gào thét loạn thành một mảng.

Nguyên nhân đánh nhau tựa hồ là vì một cô gái. Cô gái ấy là bạn gái của một người trong nhóm đến uống bia, bị một gã đàn ông thuộc nhóm khác buông lời tán tỉnh quấy rối, cô gái trực tiếp lấy cốc bia hắt vào mặt kẻ cợt nhả. Thế là hai nhóm đánh nhau.

Nhưng mà cảnh sát tới còn nhanh hơn so với đám người này tan cuộc. Mới tầm năm phút sau, hai bên còn đánh nhau chưa biết thắng bại thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi hụ inh ỏi của xe cảnh sát.

"Tất cả đều dừng lại, đứng dựa vào tường đứng, giơ tay lên!”


Đám cảnh sát ập đến, nhanh chóng ngăn hai bên đang đánh nhau lại, sau đó bắt tất cả những người gây chuyện úp mặt vào tường, bắt đầu soát người.

Vì là một thành phố phát triển du lịch, Lục Bàn Thủy nơi này cảnh sát phản ứng đặc biệt nhanh để bảo vệ trật tự trị an. Bởi vậy mọi người trong quán rượu cũng không quá mức kinh ngạc.

Tất cả mọi người đứng một bên xem kịch, nhìn cảnh sát lần lượt bắt những người đã tham gia ẩu đả chưa kịp chạy trốn, mang hết đến đứng úp mặt vào bức tường trong quán. Lâm Thu cũng đứng ngơ ngác xem một màn này, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng nên vội vàng đi ra ngoài.

Lúc này đám cảnh sát đã bắt đầu thu đội, xua nhóm người gây chuyện đánh lộn đi ra khỏi quán bar. Ở ngoài đang đậu ba chiếc xe cảnh sát, từng người tham gia đánh nhau bị ấn đầu lần lượt nhét vào trong xe. Hai bên là hai hàng cảnh sát giám thị, vây quanh là đám người xem náo nhiệt.

Rõ ràng trời chỉ vừa rạng sáng, nhưng nơi này đột nhiên lại trở nên vô cùng náo nhiệt, hai bên đường đều lố nhố bóng người. Lâm Thu vội vàng đi theo nhóm người bị cảnh sát bắt, muốn chui vào trong xe cảnh sát thì bị ngăn lại.

- "Cô gái nhỏ, định làm gì?”

Vị cảnh sát ngạc nhiên nhìn Lâm Thu, cô vội vàng túm lấy tay người này, tỏ vẻ kinh hoảng nói:

- “Chú cảnh sát, có người muốn giết cháu, các chú mang cháu về đồn cảnh sát có được không?”

Người cảnh sát sửng sốt trợn mắt lên rồi cất tiếng hỏi:

- "Có người muốn giết cô? Cô nói nghiêm túc chứ?”

Ông ta nhìn khắp trên dưới Lâm Thu, dò xét một vòng, kỳ quái hỏi lại:

- "Ai muốn giết cô? Tại sao phải giết cô?"


Cô gái có chút hốt hoảng quay nhìn phía sau, dự định tìm kiếm bóng người mặc đồ trắng quỷ dị lẫn trong đám người nhốn nháo đang đứng vây xung quanh. Nhưng cô không thấy bất kỳ ai mặc toàn thân màu trắng.

Lâm Thu chỉ có thể cầu khẩn nói:

- "Cháu cũng không biết gã. Có một gã đàn ông lạ mặt bỗng dưng đi tới gần cháu, nói rằng muốn giết cháu. Mà may mắn lúc đó trong quán bar có đánh lộn, nếu như mấy người đánh nhau không tách gã kia ra thì có lẽ cháu đã bị gã đâm chết rồi.

Gã đàn ông đó mặc một cái áo dài tay màu trắng, quần cũng màu trắng luôn, vẻ mặt lạnh lùng sát thủ. Bây giờ không chừng gã đang lẫn ở trong đám người kia. Các chú cảnh sát có thể kiểm tra camera giám sát liền thấy gã đi vào quán bar.”

Cô gái hổn hển sợ hãi tuôn luôn một tràng, khiến ông chú cảnh sát cau mày biểu lộ nghiêm túc. Có mấy cảnh sát gần đó cũng tụ tập lại nghe chuyện, sau đó một người hướng nơi xa xa gọi:

- “Đội trưởng Lưu!”

Đám cảnh sát nhanh chóng đem tình huống kể lại một lần với vị đội trưởng họ Lưu. Cảnh sát Lưu nhíu mày:

- "Còn có loại chuyện này?"

Cảnh sát Lưu nhìn về cô bé trước mắt, nói:

- "Cô gái nhỏ, cô thật sự không biết người đàn ông kia sao?”

- “Cháu không biết ạ, cũng không hiểu vì sao gã lại phải tới giết cháu!”


Đúng lúc này, trong đám đông đột nhiên có người mở miệng nói:

- "Cô bé nói thật đấy, vừa rồi hoàn toàn chính xác có một người đàn ông mặc quần áo trắng toát đi vào, vừa tiến đến liền tìm kiếm cô gái này. Khi gặp mặt thì lôi cô bé từ ghế dài bên trong ra tận ngoài, dáng vẻ rất hung hăng.”

Đám cảnh sát nhìn về phía người nói chuyện

- "Anh nhìn thấy?”

Mấy người bạn bên cạnh cũng nhao nhao gật đầu:

- "Không sai, chúng tôi cũng nhìn thấy."

Đội trưởng cảnh sát nhìn về phía cô bé mặt mày tái mét sợ hãi run rẩy, nói:

- "Trước hết mang cô gái này về đồn công an. Lão Hồ, Tiểu Triệu, hai người lưu lại với tôi, chúng ta đi kiểm tra camera giám sát của quán bar.”

Nói xong, Lưu đội trưởng mang theo hai người trợ thủ đi về phía nhóm người vừa nói kia.

- "Mấy vị có thể nói chuyện hỗ trợ điều tra một chút được không?”

- "Ok Ok, không có vấn đề gì.”

Lâm Thu cảm kích nhìn về phía mấy mấy người không quen biết trong đám đông kia, nhìn thấy bọn họ đi cùng cảnh sát vào trong quán bar. Còn cô thì đi theo mấy cảnh sát còn lại chui vào trong xe cảnh sát.

Ngồi trên xe cảnh sát, phía trước phía sau đều là cảnh sát, cô gái rốt cục có chút cảm giác an toàn. Mặc dù phía sau xe giam giữ một đám lông bông thất nghiệp thường hay đánh nhau, nhưng những người này so với tên quỷ kia còn đáng yêu hơn nhiều.

Giữa nhóm cảnh sát vây quanh, tâm tình khẩn trương lo lắng của Lâm Thu dần dần bình tĩnh lại. Mà những cảnh sát bên cạnh thấy cô bé tỉnh táo lại nhưng cũng không vội vàng hỏi thăm tình huống, chỉ an ủi cô tất cả không vấn đề gì, cảnh sát sẽ sớm tìm ra tên kia…


Đám cảnh sát đối với cô bé đang kinh hoảng này, rõ ràng mục tiêu chính là trấn an tinh thần của cô.

- "Cách liên lạc với cha mẹ cô như thế nào? Có cần liên hệ bọn họ không?” – Một cảnh sát cất tiếng hỏi.

Lâm Thu chần chờ mấy giây, sau đó cô lắc đầu:

- "Tạm thời không cần nói với bọn họ, cha mẹ em đang ở quê, ngày mai mới về. Hiện tại đêm hôm khuya khoắt nói với bọn họ, họ cũng không trở về nhà được, trái lại còn thêm lo lắng.”

- "Được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ liên lạc lại với cha mẹ cô.”- Cảnh sát nói như vậy.

Xe cảnh sát hú còi bật đèn chạy vun vút xuyên qua từng con phố, rất nhanh đã tới đồn công an. Lâm Thu đi theo đám cảnh sát xuống xe, đã thấy mười mấy người đánh lộn bị áp tải vào trong đồn.

Lúc này, cửa hàng ven đường tất cả đã đóng cửa, chỉ còn đồn cảnh sát là còn sáng đèn.

Cô bé đi cùng nhóm cảnh sát tiến vào trong đồn. Bình thường đồn cảnh sát nhìn rất đáng sợ, lúc này lại khiến cô gái vô cùng an lòng.

Đi vào trong đồn, có một người cảnh sát định an bài cho Lâm Thu một phòng riêng nghỉ ngơi, nhưng cô từ chối.

- "Em muốn ngồi trong đại sảnh cùng mọi người” – Cô gái nói – "Nhiều người, em tương đối có cảm giác an toàn.”

Yêu cầu này cũng không quá phận, cho nên đám cảnh sát đồng ý.

- "Bất quá ngồi trong đại sảnh sẽ hơi ồn ào và lộn xộn đấy.”

Mấy người cảnh sát căn dặn một câu, sau đó sắp xếp cho Lâm Thu một chỗ ngồi ở sảnh phòng khách, sau đó đi làm việc của mình, không quản cô nữa.

Đám cảnh sát bắt đầu tiến hành thẩm vấn những người thất nghiệp đánh lộn vừa bị bắt về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui