Mạnh Anh Ninh gần như chạy trối chết.
Lúc ra khỏi cửa tiệm, cô mới thở phào nhẹ nhõm được.
Xem ra cô vẫn thuộc dạng tương đối kín miệng, cho dù uống say cũng không để lộ ra ngoài.
Cô đứng ở cửa một lúc, cất bước chân ra ngoài.
Khu phố nghệ thuật vào ngày nghỉ có không ít người qua lại, phần lớn là các cặp tình nhân, cũng có những thanh niên nam nữ phảng phất khí chất nghệ thuật trên người tới để chụp ảnh.
Mạnh Anh Ninh cúi gằm đầu, giẫm lên vạt nắng len lỏi qua những tán cây in mình dưới mặt đất mà tiến về phía trước, đầu óc trống rỗng.
Trần Vọng đã nhìn ra rồi, dù sao mấy lời nói dối cô bịa ra cũng tệ như vậy.
Đúng là cô không nên nói điều gì cả.
Mạnh Anh Ninh cảm thấy mờ mịt, đáng lý giải quyết được một chuyện khiến người ta vui mừng, có thể hoàn toàn yên tâm, nhưng lúc này cô chẳng có cảm giác nhẹ nhõm như trong tưởng tượng.
Có lẽ bởi thời tiết quá oi nóng, chẳng có ngọn gió nào, khiến người ta bức bối khôn cùng.
Bức bối đến mức lúc này đây cô có cảm giác cấp thiết muốn nói chuyện với một ai đó.
Cô không chút nghĩ ngợi, gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Niên.
Chuông đổ rất lâu, đến lúc Mạnh Anh Ninh muốn cúp máy rồi, đầu bên kia mới bắt máy.
Lâm Tĩnh Niên mơ màng đáp lời, còn có vẻ mệt mỏi: “Alo…”
“Niên Niên à.” Mạnh Anh Ninh lặp lại một cách vô nghĩa, “Niên Niên ơi.”
Đầu bên kia yên tĩnh.
Lâm Tĩnh Niên hỏi: “Bà sao vậy?”
Mạnh Anh Ninh đi tới cổng khu, ngồi xuống lề đường: “Không sao, chỉ hỏi xem bà đã dậy hay chưa thôi.”
Lâm Tĩnh Niên yên lặng một hồi, nói rằng: “Hồ ly à, tôi quen bà hai mươi năm rồi đấy.”
Mạnh Anh Ninh cầm điện thoại cúi đầu, giọng rất đỗi tự nhiên, chỉ như hai người bình thường tán gẫu với nhau: “Tôi vừa.. giải quyết một chuyện.”
“Hửm?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát,” Mạnh Anh Ninh nhìn chòng chọc góc tường, hơi xuất thần, lẩm bẩm thể như đang độc thoại, nói một cách hỗn loạn: “Chẳng là tôi có quen một người, tôi với người ấy có hiểu lầm với nhau, sau đó không còn hiểu lầm nữa, tôi cứ nghĩ giải quyết được rồi mình sẽ rất vui ——”
Mạnh Anh Ninh đột nhiên dừng lại, chợt ý thức được mình đang nói điều gì.
Lâm Tĩnh Niên tiếp lời: “Thế nhưng thực tế bà lại không vui như vậy”
“Có lẽ bởi hôm nay nóng quá.” Mạnh Anh Ninh nghiêm túc nói.
Thực ra cô kể lể cả buổi, Lâm Tĩnh Niên cũng không hiểu rõ rốt cuộc cô đang muốn kể cái gì.
Thế nhưng là bạn thân của nhau hai mươi năm cũng có sự ăn ý đặc thù —— bất kể đối phương đang nói gì, bạn có hiểu được hay không, thì cả hai vẫn có thể nói chuyện một cách trôi chảy tự nhiên, không ảnh hưởng chút nào tới việc tiếp tục trò chuyện.
Lâm Tĩnh Niên ngáp một cái, kéo gối lên ngồi dậy: “Hồ ly à.”
Lâm Tĩnh Niên bình tĩnh mà nói liều: “Bà yêu rồi.”
Bàn tay Mạnh Anh Ninh run lên, cúp máy.
Lâm Tĩnh Niên nhìn điện thoại bị cắt đứt, ném sang một bên, ôm gối xuống mà tiếp tục ngủ vùi.
Cô không có thể chất giống như Mạnh Anh Ninh, sau khi say rượu hôm sau vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng như không có chuyện gì xảy ra, bây giờ cả người cô lơ ma lơ mơ, cần bổ sung giấc ngủ, cũng không mấy để tâm tới chuyện này.
Ở đầu dây bên kia, Mạnh Anh Ninh nhìn màn hình điện thoại mà thở dài thườn thượt.
Rốt cuộc là sao hả.
Cái chuyện gì đây.
Cuối tuần quẩy tưng bừng ầm ĩ trôi qua, một tuần mới lại bắt đầu.
Sáng thứ hai, Mạnh Anh Ninh dậy sớm đi làm.
Làm việc ở tòa soạn báo là vậy, nửa tháng sau khi hết bận có một quãng thời gian để nghỉ ngơi, để các nhân viên lấy hơi, chí ít cũng không giống như mấy tuần trước, hành hạ người ta đến mức tóc muốn rời đầu.
Thế nhưng dạo này cả ngành của họ đều không mấy khởi sắc, ngay cả lúc nghỉ trưa từ buôn chuyện “rich kid” nọ ra vào nhà riêng của một minh tinh vào nửa đêm đã trở thành kể chuyện tạp chí láng giềng đã ngừng xuất bản, khoảng thời gian này không biết nghe phong thanh đâu rằng có lẽ nội bộ công ty sẽ giảm biên chế, khoảng thời gian trước bận tối mắt tối mũi chẳng có thời gian đâu để suy nghĩ, bây giờ rảnh rang nghĩ mà thấy bàng hoàng.
Mạnh Anh Ninh mới đến được có mấy tháng, tin tức không nhanh nhạy, những điều này đều được nghe Bạch Giản kể lại.
Bạch Giản lăn ghế, ân hận trước đó mình đã quyết định sai lầm: “Đáng lý lúc đó chị nên đi học máy tính gì đó, làm lập trình viên ngày ngày gõ phím đánh thiên hạ, nói không chừng chị có thiên phú dị bẩm có thể làm một hacker Bạch Khách gì đó, chị tới tòa soạn báo làm cái gì cơ chứ?”
Mạnh Anh Ninh gõ phím lạch cạch, không quay đầu lại nhắc nhở cô ấy: “Chị Bạch Giản à, làm lập trình viên còn hói sớm hơn cả biên tập viên đấy.”
Bạch Giản hết sức sầu muộn, cất lời sâu xa: “Tóc thì sao mà so sánh được với tiền.”
Mạnh Anh Ninh suy nghĩ, thấy kể cũng đúng: “Có tiền còn đi cấy tóc được chứ.”
“………”
“Cái con bé này sao mà vô tư thế,” Bạch Giản tỏ vẻ bối rối nhìn cô, “Em không thấy bầu không khí trong phòng dạo này khác trước à? Mọi người đều đề phòng cẩn thận lắm đấy.”
“Tháng trước đã kêu giảm biên chế rồi, không phải bây giờ vẫn chưa đi hay sao?” Mạnh Anh Ninh không thèm để ý nói, “Công ty phát triển đến mức này đâu chỉ dựa vào tạp chí “Singo”.”
Mạnh Anh Ninh an ủi cô: “Không sao đâu, công ty chúng ta khác những tạp chí nhỏ khác, có nhiều tiền lắm.”
Bạch Giản đã tốt nghiệp bốn năm rồi, cô đã đi làm mấy năm mà cuối cùng lại để một cô bé kém mình mấy tuổi động viên, nhất thời cảm thấy xấu hổ, cảm thấy trước đó đã coi Mạnh Anh Ninh như một đứa trẻ: “Đúng vậy.. em bình tĩnh thật đấy.”
“Đương nhiên em bình tĩnh rồi..” Mạnh Anh Ninh click chuột nhoay nhoáy, “Em có nghề tay trái mà.”
Chuyện Mạnh Anh Ninh tạm xem như là hot girl trên mạng không giấu được, chủ yếu là không giấu nổi, thế nhưng cô cũng không quá nổi tiếng, không nhiều người biết cô, hơn nữa trong tòa soạn “mode”, chưa nói tới mỗi ngày có không ít ngôi sao người mẫu ra vào, như Mạnh Anh Ninh biết trong ban biên tập của bọn cô có một beauty blogger hơn triệu fan, khoảng thời gian trước còn tham dự lễ ra mắt sản phẩm mới của một thương hiệu từ Nhật.
Thế nhưng Bạch Giản nói bầu không khí khác trước, Mạnh Anh Ninh cũng cảm nhận được, nhất là sau hai lần họp thường kỳ cô được lãnh đạo biểu dương, có mấy lần Mạnh Anh Ninh cảm nhận được phòng giải khát một giây trước vẫn còn có tiếng xì xào bàn tán, nhưng đến khi có người bưng cốc đi vào thì lại lặng như tờ.
Giống như lúc này đây.
Trong công ty mỗi tầng lại có một phòng giải khát, phòng rất to, cách ra làm hai gian, gian trong dùng để pha đồ uống như cafe, gian ngoài để một chiếc tủ lạnh, cung cấp đồ ăn vặt và hoa quả miễn phí.
Lúc này cửa kính gian trong hé mở, trong đó có hai cô gái, một người nhìn có vẻ rất quen mắt, cũng có ấn tượng với cái tên, chỉ là lúc gọi lên miệng thì không sao gọi được.
Một người khác thì Mạnh Anh Ninh có quen, cô ấy tên Hàn Kiều, chuyên đề “Điện giật” của kỳ trước vốn do Mạnh Anh Ninh và cô ấy phụ trách cùng nhau, hai người bàn bạc mỗi người phụ trách một nửa, ai dè cả tuần cô ấy không làm gì, đến thứ hai mới sáng sớm ngày ra đã ngồi trước máy tính mà làm như chép bài tập, cuối cùng dàn ý như hạch, đương nhiên bị Lý Hoan mắng một trận té tát.
Mắng xong hai người ra khỏi văn phòng không nói lời nào.
Cả phòng giải khát yên tĩnh trong thoáng chốc, hai cô gái làm như không có chuyện gì xảy ra mà tán gẫu chuyện khác: “Mới nãy tôi thấy Lục Ngữ Yên ở tầng dưới, phó biên tập dẫn cô ấy tới,” Hàn Kiều nói, “Cô ta có vẻ có gia thế vững chắc, hình như sau vụ trang bìa kia vẫn tìm cô ấy làm phụ bản.”
Người còn lại thở dài thườn thượt, hâm mộ nói: “Chị xem có tiền sướng thật đấy, mỗi ngày không cần đôn đáo ngược xuôi muốn cái gì thì có cái đó, em cũng muốn được như vậy.”
“Hiện tại Lục Ngữ Yên cũng rất nổi mà, hai hôm nữa là chiếu webdrama của cô ấy rồi, chị xem trailer thấy cũng hay, nhưng mà chị cảm thấy bản thân cô ấy đẹp hơn trên tivi nhiều,” Hàn Kiều dừng lại một chút, tiếp lời, “Ngôi sao đúng là ngôi sao, khác với mấy hotgirl trên mạng.”
Người kia len lén đưa mắt nhìn sang bên đây, giơ tay vỗ cô gái kia, ra hiệu cô đừng nói nữa.
Mạnh Anh Ninh làm như không nhìn thấy, không nghe thấy, không biết cái gì cả, cầm cốc xé gói cafe, đổ vào.
Cô cứ nghĩ mấy cảnh kinh điển này chỉ xảy ra trong phòng ngủ hoặc nhà vệ sinh của mấy cô bé còn đang tuổi đến trường.
Ai dè không phải.
Mạnh Anh Ninh ngạc nhiên phát hiện ra rằng, có những người có sở thích như vậy, bạn muốn người ta im lặng cũng không im được, cho dù có đổi hoàn cảnh khác, lớn thêm vài tuổi đi chăng nữa, thì mấy cô ấy vẫn có thể tìm được đồng bọn trong một hoàn cảnh mới để ra sức vẫy vùng.
Hàn Kiều bĩu môi, thản nhiên nói tiếp: “Em đừng nhìn mấy cô hot girl trên mạng kia xinh, đó là chỉ so với người bình thường thôi, chứ đứng trước mấy ngôi sao dựa vào mặt để kiếm tiền thì khác biệt quá trời, thảm lắm em ạ.”
Cô gái còn lại không nói lời nào, nhìn Mạnh Anh Ninh một chút, rồi kéo Hàn Kiều.
Mạnh Anh Ninh bình tĩnh xé vỏ gói cafe đổ vào cốc, tiện thể cho thêm hai cục đường.
“Thật mà,” Hàn Kiều cười ha hả nói, “Ngoại hình, rồi nhất là khí chất ấy, so sánh một cái là biết ngay thôi, hot girl trên mạng dù bình thường có xinh đến đâu đi chăng nữa cũng rõ là quê mùa, gà vườn thì sao biến thành thiên nga, mấy cô hot girl kia vốn thấp kém mà.”
“…….”
Mạnh Anh Ninh cũng chẳng phải người tốt tính gì cho cam.
Hơn nữa khoảng thời gian này cô cũng chẳng dễ chịu gì cho lắm, chẳng có chuyện gì vừa ý cả.
Cô ném túi đường vào thùng rác, đặt cốc cafe xuống mặt bàn cẩm thạch, hơi nghiêng đầu bình tĩnh hỏi: “Chị có ý kiến gì với em à?”
Hàn Kiều giả ngu: “Tôi chẳng có ý kiến gì với cô cả, đang buôn chuyện thôi ấy mà, tôi nói bây giờ có mấy con bé hot girl chẳng biết thân biết phận, không so sánh được với mấy ngôi sao, chứ tôi nói cô à? À ——” Cô ta kéo dài giọng, “Tôi quên mất, cô cũng là hotgirl nhỉ? Ồ ngại quá, tôi quên béng mất, không có ý nói cô đâu.”
Mạnh Anh Ninh kiên nhẫn chờ cô ta nói xong.
Cô từ từ xoay người lại, còn chưa kịp nói gì.
Cánh cửa kính được người đứng bên ngoài đẩy ra.
Mạnh Anh Ninh quay đầu lại.
Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, lại là người quen.
“Bảo sao trong này cứ có thứ mùi thum thủm, hun đến mức không mở mắt nổi.”
Bữa nay Lục Ngữ Yên đổi thái độ, không biết có phải đường tình duyên trắc trở vò mẻ chẳng sợ vỡ hay không, cô ta cũng không thèm giữ thiết lập tiên nữ nữa, bữa nay cô ta mặc váy đỏ, son môi đỏ tươi, lộ vẻ vênh váo tự đắc, dứt lời lại nhìn lướt qua Mạnh Anh Ninh đứng bên cạnh: “Cái cô hotgirl kia là cô à?”
Mạnh Anh Ninh chớp mắt: “Hình như là như vậy.”
“Nếu biết là cô thì tôi đã không nói gì rồi,” Lục Ngữ Yên hối hận chết đi được, lườm xéo một cái.
Cô ghét Mạnh Anh Ninh thật đấy, nhưng lại càng ghét cái đám người lải nhà lải nhải, suốt ngày vô cớ sinh sự, nói bóng nói gió mấy lời chẳng ra đâu vào đâu, đúng là khiến người ta thấy ghét.
Lục Ngữ Yên đứng ở cửa, đảo mắt mà nhìn Hàn Kiều từ trên xuống dưới một lượt: “Cô đấy, trông thì như thảm họa tai nạn, còn chê người ta xấu á? Không tự biết thân biết phận à, có thù có oán gì thì nói thẳng ra đi, nói trắng ra là xong, cô nói như vậy mà không tự thấy xấu hổ à?” Cô nói rồi chỉ vào Mạnh Anh Ninh, “Tuy rằng cô ta chẳng ra làm sao, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, công bằng mà nói với gương mặt này tôi thấy ăn đứt mấy ngôi sao cùng hình tượng đấy.”
Lục Ngữ Yên dừng lại một chút, nói rằng: “Đương nhiên không thể so với tôi được rồi.”
Hàn Kiều: “………”
Mạnh Anh Ninh: “……..”
Lục Ngữ Yên nói rồi lại thấy tò mò, nghiêng đầu nhìn Mạnh Anh Ninh hỏi: “Phải rồi, bọn họ vừa so sánh cô với ngôi sao nào vậy?”
“………..”
Mạnh Anh Ninh thở dài, có phần không đành lòng: “Thôi bỏ đi, đừng hỏi, tôi không muốn cô khó xử đâu.”Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tác giả không kịp nói chuyện:))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...