Tô Xảo Mai đứng giữa từ đường vừa sợ vừa tức, không biết phải giải thích thế nào, đành đợi nghe lão gia giáo huấn. Trước đó Hoàng Thiên Minh đi ngang qua sảnh yến tiệc, nổi hứng vào xem thì trông thấy trên bức bình phong gỗ tử đàn chuyển từ phòng Trương Diễm Bình ra loang lổ vết đỏ, tranh mỹ nữ vẽ trên men sứ khảm đầm đìa máu tươi, không còn nhìn ra hình thù nữa. Tô Xảo Mai tức đến gần như ngất xỉu, bất giác quay ngoắt đầu trừng mắt nhìn Mạnh Trác Dao, Mạnh Trác Dao nào chịu bỏ qua phản ứng này, cười khẩy nói: “Nhìn tôi mà làm gì? Tội ai làm người ấy rõ. Hôm nay là ngày nào? Sao mà gánh vác nổi chứ?”
Vì bốn thiếu gia tiểu thư đều có mặt, Đỗ Lượng dẫn theo vài gia bộc đi theo hầu hạ, lại cộng thêm a hoàn của từng vị chủ nhân, một hàng người khí thế hung dũng, đông đúc vô cùng. Hoàng Thiên Minh khi ấy cũng không tiện phát tác, chỉ nói: “Mau sai người lau cho sạch!” rồi đi thẳng tới từ đường, mọi người lập tức nơm nớp đi theo. Mới bước vào từ đường, tất cả lại ré lên kinh hãi, không chỉ bài vị tổ tiên cái đổ cái vỡ, lăn lóc trên nền nhà, mà nơi vốn đặt đệm quỳ để bái tế giờ bỗng dưng chình ình ba xác chết, đều dùng vải trắng đậy lại, cũng không biết là ai. Hoàng Thiên Minh tức thì mặt mày xanh lét, vẫn không nói không rằng, Tô Xảo Mai rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cuống đến nỗi hai mắt đỏ hoe, còn bị ép thêm nữa thế nào cũng bật khóc.
Mạnh Trác Dao chỉ vào điện thờ nói: “Cô lúc trước rõ ràng nghi ngờ tôi giở mưu mô, nhưng ở đây thờ cúng người nhà tôi, lẽ nào tôi lại đi lật bài vị tổ tông nhà mình?”
Bà ta hung hổ dọa người như thế, lại khiến ai nấy đều thấy phản cảm, Hoàng Mộng Thanh sợ mọi chuyện ầm ĩ thêm, bèn lén đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Lượng, Đỗ Lượng hiểu ý bèn nói nhỏ vào tai một gia bộc phía sau, gia bộc đó bèn đi ra ngoài, Hoàng Mộng Thanh liền bước đến đỡ lấy tay mẹ, nói: “Làm rõ đầu đuôi ngọn ngành vẫn cần kíp hơn cả, chuyện linh vị không quan trọng, quan trọng là ở đây không biết bị ai để lại ba xác chết, sợ quá đi mất.”
Lúc này Hoàng Mộ Vân đã bước tới trước xác chết, giơ tấm vải đậy cái xác đầu tiên, là Lý Thường Đăng! Trong từ đường lập tức rộ lên tiếng la hét thất thanh, khuôn mặt vốn đang căng thẳng của Hoàng Thiên minh cũng thoáng vẻ sợ sệt, ông ta hỏi Tô Xảo Mai giọng run run: “Tối qua có cắt người tuần đêm không?” Tô Xảo mai đã không nói nổi lời nào nữa, chỉ lắc đầu như cái máy. Hoàng Mạc Như đặt bàn tay quấn trong vải sô trắng lên vai mẹ, như muốn tỏ ý an ủi, nhưng ánh mắt lại lạnh băng.
Hoàng Mộ Vân tiếp tục lật tấm vải trắng thứ hai, mọi người còn chưa biết là chuyện gì đã thấy gã òa lên gào khóc, hai tay ôm đầu đập điên dại vào bàn thờ, mồm chỉ gọi “mẹ”. Bấy giờ mới hiểu đó chính là xác Trương Diễm Bình, Hoàng Thiên Minh vội lao tới xem. Trên khuôn mặt trắng bệch như vôi của Trương Diễm Bình, ngũ quan như bị lõm xuống, gò má phồng lên dị dạng, đầu bẹp một bên, duy chỉ có hai nếp hằn bên khóe miệng vẫn thắt lòng người, như thể đang tưởng nhớ dung mạo xinh đẹp của bà ta lúc sinh tiền. Hoàng Thiên Minh nhìn chằm chằm vào mặt Trương Diễm Bình, bà ta vẫn như hồi còn là a hoàn, ăn mặc rất bình dị, chỉ có đôi lúm đồng tiền tiêu hồn kia khiến ông ta say đắm đến mức cưới bà về, vượt mọi trắc trở để lấy lòng bà. Bà ta ở bên ông, dịu dàng và phục tùng, chỉ có điều trong sự ôn nhu phục tùng ấy luôn có một nỗi sầu mong manh khó dò. Ông cảm giác được bà ta không đủ yêu ông, không như Mạnh Trác Dao và ông ta có mối chân tình đồng cam cộng khổ, thậm chí còn không bằng Tô Xảo Mai toàn tâm nịnh bợ ông ta nhằm mưu đồ riêng, bà ta luôn hững hờ, tuy cũng tranh cường háo thắng, nhưng là kiểu ồn ào không thật lòng, thần trí đều để ở chỗ khác, vì vậy ông càng yên bà ta hơn.
Giờ đây, bà ta đã thực sự hồn tiêu phách tán, nỗi bi thương của ông ta dồn cả vào lồng ngực, không sao phát tiết nổi, chỉ có thể cố kìm nước mắt, đứng dậy, quay đầu nói với Tô Xảo Mai: “Vừa nhìn đã biết là có người ác ý phá hoại, không trách được bà. Có điều nhất định phải tìm được kẻ làm ra những chuyện này.”
“Ai làm?! Còn không phải các người làm sao?” Hoàng Mộ Vân đùng đùng nổi giận, đứng bật dậy chỉ thẳng vào Hoàng Thiên Minh cùng mấy người Mạnh Trác Dao đứng sau.
Mọi người nghĩ hắn quá đau lòng, cũng không tranh cãi, chỉ đứng sững tại chỗ, không biết nên làm sao. Lại là Hoàng Mộng Thanh hấp tấp bước qua xác Lý Thường Đăng, tới trước mặt Hoàng Mộ Vân, ôm lấy vai gã mà khóc: “Em oán trách gì chị cũng hiểu hết, có điều giờ phải lấy đại cục làm trọng. Đều là người một nhà, có gì ấm ức mà không nói ra được? Chuyện đã qua cũng qua rồi, phải nghĩ đến tương lai một chút. Sức khỏe em không tốt, có đau lòng cũng phải cố chịu đựng, kẻo không ngay mọi người nhìn vào cũng…”
Cô không nói tiếp nổi nữa, chỉ ôm lấy Hoàng Mộ Vân nước mắt giàn giụa, Hoàng Thiên Minh cũng xoay lưng lại với mọi người, đứng trong góc cố kìm nước mắt.
“Chao ôi! Kịch hay còn chưa bắt đầu, sao ai nấy đều như muốn tản đi hết thế?”
Đỗ Xuân Hiểu chui ra từ sau điện thờ, Hạ Băng và Cố A Thân đã đứng sẵn hai bên trái phải của ba cái xác, duy có Đào Chi là sợ hãi rúm ró, lặng lẽ nép mình sau lưng Đỗ Xuân Hiểu. Hôm nay ả cố ý ăn vận bình thường, không tô son trát phấn, mái tóc xanh búi lỏng trên đỉnh đầu, xường xám vàng mật kết hợp với khăn tay trắng muốt, chân xỏ đôi giày vải xanh sẫm, thoạt nhìn giống như con gái nhà bình dân còn chưa xuất giá, không hề có chút phóng đãng nào.
Hoàng Thiên Minh thấy có khách không mời mà đến, liền giận giữ quát: “Đây là trò các người bày ra?”
Hạ Băng đẩy gọng kính, chỉ vào các xác chết trên nền nhà nói: “Đây là trò chúng tôi bày.” Rồi lại chỉ mấy linh bài nát vụn dưới đất: “Đây không phải.”
Hoàng Thiên Minh vừa định đáp trả, Đỗ Xuân Hiểu đã hai tay chống nạnh, đứng chính giữa từ đường, cao giọng nói: “Các vị, cái chết của mấy người hầu nhà họ Hoàng, cùng án mạng xảy ra gần đây trong trấn, nay cũng đến lúc đưa ra phán quyết rồi!”
“Ha!” Mạnh Trác Dao cười rít lên một tiếng, nói, “Một cô nương như cô, khẩu khí cũng lớn quá nhỉ, lẽ nào định dựa vào mấy lá bài tây gì đó đưa ra phán quyết?”
“Đúng thế!” Đỗ Xuân Hiểu giơ cao bộ bài tarot trong tay, cười nói, “Các vị, tính từ Điền Tuyết Nhi, a hoàn kề cận bên cô Cả nhà họ Hoàng, đến nay đã có mười bốn mạng người bị hại. Đây là mạng người chứ đâu phải trò chơi, người chết rồi, sớm muộn gì cũng phải đòi lại công đạo. Giờ mọi người đều tề tự đông đủ, bài của tôi cũng có đủ, phiền mỗi người hẵng rút trước một lá.”
Dứt lời, cô bèn cầm bài đi xuống, để mấy người có mặt trong từ đường mỗi người rút mộ lá, nào ngờ Hoàng Thiên Minh gạt phăng bộ bài, chau mày nói: “Cũng không xem là lúc nào, còn ở đây chơi mấy trò này!”
Hạ Băng cãi lại: “Không phải chơi trò chơi, mà là phá án.”
“Phá án?” Tô Xảo Mai lúc trước vì tự trách mà lần nữa không dám lên tiếng, giờ được một câu an ủi của Hoàng Thiên Minh liền khôi phục tinh thần, góp lời, “Phá án là việc của đội cảnh sát, cần Đỗ tiểu thư nhảy ra làm gì?”
Đỗ Xuân Hiểu không lấy làm bực bội, chỉ đi vòng quanh xác Trương Diễm Bình, nghiêm mặt nói: “Mười bốn oan hồn người chết kia, e hiện giờ đều đang tụ họp tại đây, trong mỗi ngóc ngách đều có con mắt của họ đang nhìn vào các vị, mong được giải oan. Các vị thì hay rồi, đến rút một lá bài, bói xem ai là hung thủ cũng không chịu. Chắc nghĩ nhà họ Hoàng chẳng qua là chết mấy đứa a hoàn, nhiều nhất chỉ chết mất một bà Ba, không phải nhân vật gì quan trọng, chết thì cũng chết rồi, đem chôn là xong. Có phải vậy không?”
Ai nấy đều nín thing.
Cô thừa thắng truy kích, nói: “Giờ đây, cố ý khiêng ba cái xác này tới, chẳng qua là muốn mỗi người bọn họ đều được chết minh bạch, các bị cũng được nghe minh bạch. Hôm nây bất kể nhà họ Hoàng hay toàn trấn Thanh vân, đều có thể bớt mất vài mạng người. Vì vậy bài hôm nay, nhất định phải rút! Xin mời Hoàng lão gia làm gương đi đầu.”
Lời vừa dứt, bài đã được đưa tới trước mặt Hoàng Thiên Minh, ông ta chắp tay sau lưng đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng rút ra một lá bài, vừa định chìa ra đã bị Đỗ Xuân Hiểu ngăn lại, cười nói: “Vẫn chưa đến lúc lật bài, xin đợi cho một lát.”
Thế là ai nấy đều bắt chước theo, mỗi người rút một lá, giữ trong lòng bàn tay. Đợi tất cả rút xong, cô mới quay về bên cạnh xác chết, để Hoàng Mộ Vân và Hoàng Mộng Thanh rút mỗi người một lá.
Khi bài được chìa tới trước mặt Đào Chi, ả hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy lá bài cuối cùng, áp chặt trước ngực.
Đỗ Xuân Hiểu thấy mọi chuyện đều đã ổn thỏa, bèn khẽ hắng giọng, bắt đầu giải bài. Lá đầu tiên lật ra là lá Ngôi sao trong tay Hoàng Mộng Thanh, ý chỉ tình yêu kỳ vọng quá cao.
“Chuyện này, nếu nói lần lượt, nhất định phải kể từ Điền Tuyết Nhi, a hoàn kề cận cô Cả nhà họ Hoàng bị sát hại trong đêm mưa, khéo thay cô ta lúc sinh tiền từng tới chỗ tôi bói bài, tôi thấy cô ta dung mạo như tiên, tâm khí cao ngạo, lại muốn xem về nhân duyên thì biết ngay có ý muốn trèo cành cao, bài giải ra cũng giống như tôi nghĩ. Chỉ đáng tiếc cô bé đó lại trúng phóc “mệnh kẻ ở”, chết thật vô cùng thê thảm, bị khoét mất bụng, nhát cắt ấy cũng khoét luôn cả cái thai người nào đó để lại trên mình cô ta. Đội cảnh sát từng điều tra được mấy lời ẩn ý của đám người hầu cùng các phu nhân, các vị có vẻ đều biết người tư thông với Điền Tuyết Nhi là ai, song không chịu nói ra. Càng thú vị hơn là, về sau nhà họ Hoàng lại chết liên tiếp hai a hoàn nữa – Bích Tiên và Thúy Chi, đều thuộc hạng có nhan sắc ở đây, cũng bị khoét bụng, cách hành hung giống nhau, nhất định do cùng một người làm. Sau đó, chị Quế từ chỗ a hoàn Tiểu Nguyệt ở phòng cậu Hai, tìm được một cái đê khâu bằng vàng.”
Đỗ Xuân Hiểu bước tới trước mặt Tiểu Nguyệt, lật lá bài trong tay cô ta: Người treo, ý là rơi vào mê cảnh.
“Hết sức tiêu cực, chị ruột của Thúy Chi là Đào Chi, đã nói từng trông thấy chiếc đê vàng trên người em gái. Nói như vậy, tức là hai cô nương này đều quen biết cùng một người đàn ông, ‘vật đính ước’ được nhận cũng hệt như nhau. Vì vậy chúng tôi liền xác định, Điền Tuyết Nhi và Thúy Chi, nhất định có dây dưa gì đấy với một trong hai vị thiếu gia đây. Lý Thường Đăng càng nôn nóng, chỉ dựa vào lời một phía của ai đó bèn bắt ngay cậu Cả đi thẩm vấn, bỏ qua hung thủ thật sự…”
Cô vừa nói vừa lật lá bài Ác quỷ trong tay Hoàng Mộ Vân, cười nói: “Cậu Hai, mấy a hoàn đó, đều do cậu hại.”
Hoàng Mộ Vân lộ vẻ kinh ngạc, giọt nước mắt đọng trên mi chảy dài xuống má, vẽ ra một vết ướt: “Đỗ tiểu thư, chị… Mấy lời này là sao? Sao lại là tôi hại?”
Đỗ Xuân hiểu không đếm xỉa đến gã, chỉ cười hì hì bước tới chỗ Đào Chi, lật lá bài trong tay ả: Pháp sư.
“Cậu Hai, người hoang dâm vô độ thật sự trong nhà họ Hoàng, chỉ có cậu mà thôi! Khi Đào Chi và chị Quế nhắc đến cái đê vàng ấy, tôi đã hơi nghĩ rồi.” Cô vừa nói vừa cầm chiếc đê ấy lên, móc vào ngón tay cái, giơ ra trước mắt Đỗ Lượng, nói, “Chú, chú có nhận ra chiếc đê này làm từ vật liệu gì không?”
Đỗ Lượng mặt vô cảm lắc đầu, trong lòng đã toát mồ hôi lạnh vì hành động liều lĩnh này của đứa cháu gái.
“Đê đồng và đê vàng không dễ gì phân biệt, dù cái chị Quế đưa tôi xem là vàng thật, chị ta cũng đâu thể nhận rõ cái Điền Tuyết Nhi đeo trên tay lúc sinh tiền cũng là vàng? Cả cô nương Đào Chi nữa, cô cũng nói dối mà không tính toán gì hết, cái đê Thúy Chi dùng, cô làm sao có thể chỉ dựa vào mấy lần nhìn qua mà nhận ra nó là vàng? Vì vậy có một cách giải thích, đó là chị Quế và Đào Chi đều nói dối giúp một người, người đó chính là cậu Hai.”
Đào Chi cúi gằm đầu, mặt đỏ bừng.
“Toàn nói bừa! Bọn họ vì sao phải giúp nói mấy lời giả dối đó?” Hoàng Mộ Vân đã tức đến phát run.
“Vì chị Quế từ nhỏ chứng kiến cậu trưởng thành, coi cậu như con, đương nhiên sẽ giúp cậu che giấu nhiều chuyện. Đêm hôm đó, chị Quế vốn định nhân chuyện tiền tích cóp của Tiểu Nguyệt biến mất, tới từng phòng tìm manh mối, sau chuyện đó chị ta nói tìm được ở phòng Tiểu Nguyệt một cái đê vàng. Thực ra không phải thế đúng không…” Không biết từ lúc nào, Đỗ Xuân Hiểu đã đến bên cạnh Hồng Châu, giở lá bài của cô ta – Mặt trăng.
“Chị Quế vốn không tìm được đồ trong hòm trang điểm của Tiểu Nguyệt, mà tìm ra một chiếc móng tay trong phòng của Hồng Châu! Không sai, chính là ‘bằng chứng thép’ vu oan bà Ba thông gian với bếp trưởng nhà các vị. Mọi người hẳn đều nhớ, trong số đồ Ngâm Hương ăn trộm chỗ bà Ba đem đi cầm cố có năm cái móng giả, khi ấy tôi đã thấy kỳ lạ rồi, vì móng tay giả thông thường phải đủ sáu cái mới hoàn chỉnh, vậy một cái còn lại đi đằng nào? Chị Quế hẳn cũng đã đặt nghi vấn như thế, mới mượn cớ dẫn đầu đi kiểm tra khắp lượt các phòng, sau khi tìm được thứ này ở chỗ Hồng Châu, người chị ta thông báo đầu tiên là cậu Hai. Cậu Hai đương nhiên không chịu để chị ta giao vật này ra, vì nó còn nhiều tác dụng nữa, bèn nói thật với chị Quế, rằng người ăn cắp đồ của bà Ba giao cho Ngâm Hương, chính là con trai bà. Lúc đó lý do cậu Hai thêu dệt ra đại để chắc là uống quá nhiều hoa tửu, nợ nần chồng chất, đành lấy trộm đồ của mẹ, vốn định giao cho Ngâm Hương đem đi cầm đổi lấy tiền về, nào ngờ con nha đầu này thấy tiền sáng mắt, ôm cả cục chạy biến, cậu đành đem nốt cái móng giả còn lại lén giao cho Hồng Châu đi cầm. Lời nói dối này thực sự không đủ kín kẽ, lại thêm khi đó Ngâm Hương đã bị mưu sát. Chị Quế nghe mấy lời này của cậu Hai, ý nghĩ đầu tiên chính là vụ hung án ấy rất có thể do cậu gây ra. Để che giấu đội cảnh sát, làm rối manh mối, chị ta đành đem ra cái đê vàng tự mình tích cóp, nói là lục thấy trong phòng Tiểu Nguyệt, để đội cảnh sát chuyển hướng nghi ngờ sang cậu Cả. Giờ nghĩ lại, khi đó bọn tôi thật ngốc, một công tử nhà giàu, muốn lấy lòng con gái thì có đầy cách, ví dụ như tặng cây trâm rẽ tóc bằng ngà voi cũng là cách, hà tất cứ phải tặng người ta cái đê vàng dùng khi khâu vá thêu thùa?” Dứt lời, Đỗ Xuân Hiểu nhìn sang Hoàng mạc Như đầy ý tứ, đối phương cắn chặt răng, lặng thinh.
“Thật kỳ lạ!” Vệt nước mắt trên má Hoàng Mộ Vân không biết từ lúc nào đã khô cong, thay vào đó là nụ cười khẩy, “Giờ chị vu oan cho tôi, tôi không sợ đâu, có điều vì sao anh tôi sau này lại không đáng nghi nữa?”
“Cậu không biết đấy thôi, Ngâm hương từng kể với Tiểu Nguyệt, cô ta đánh cược, nửa đêm ra ngủ dưới khóm trúc đào từng xuất hiến xác Thúy Chi, và gặp cô Hai ở đó… mà không, phải là gặp cậu Cả giả gái, chị Quế cũng nói tương tự. Lần này thì hai người đều nói thật, có điều…”
Đỗ Xuân Hiểu lật lá bài trong bàn tay quấn băng của Hoàng Mạc Như: Chính nghĩa.
Cô giơ cao lá bài Chính nghĩa, nói: “Có điều cậu Cả không phải hại người, mà là muốn đặt bẫy dụ hung thủ xuất hiện. Vì nhà họ Hoàng liên tiếp có mấya hoàn bị hại, cậu bèn nghĩ ra một cách ngây thơ, giả làm con gái nửa đêm đi loanh quanh trong sân, nào ngờ lại gặp phải chị Quế và Ngâm Hương, do dưới ánh đèn nhìn không rõ, đều tưởng là cô Hai, vậy mới có chuyện Hoàng Phi Phi bị đổ tiếng oan lên đầu.”
“Anh tôi xưa nay không phải người nhiệt tâm thế đâu, nếu trong lòng không có điều ám muội, sao lại làm ra mấy chuyện kỳ quặc ấy?” Hoàng Mộ Vân vẫn rất điềm tĩnh, chỉ muốn từng bước phản bác lại lời tố cáo của Đỗ Xuân Hiểu.
“Không sai, cậu Cả không phải người nhiệt tâm, có điều người phụ nữ cậu Cả yêu có chút tế nhị, chính là Tần Hiểu Mãn, mẹ ruột Điền Tuyết Nhi. Tôi vốn không thông điểm này, ai ngờ sau khi cậu ta mất trí nhớ lại cứ luôn miệng gọi “Hiểu Mãn”, người phụ nữ đáng thương ấy trong tay còn có một vật quý giá nhường này, hai người nói khó nghe một chút thì là cấu kết thông dâm, nói dễ nghe một chút, thì là tình nhân thời đại mới. Vì muốn xoa dịu nỗi đau mất con của tình nhân, âm thầm truy bắt hung thủ cũng không phải không thể. Hơn nữa theo lời Tiểu Nguyệt, cậu Cả gặp phải Ngâm Hương ngoài sân, không trốn tránh mà còn đường hoàng yêu cầu cô ta đứng lên cho cậu tìm kiếm manh mối, điều này đã chứng tỏ trong lòng cậu ta không có gì ám muội. Có ám muội, là cậu Hai thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...